Nguyễn Mặc nhìn có vẻ rất gầy.
Nhưng khi đánh người.
Một chút cũng không giống là một người ốm yếu.
Hai đòn liền đánh cho Tô Tử Trác ngã ngồi trên ghế, đầu óc trống rỗng mất vài giấy.
Nguyễn Mặc rõ ràng đang rất phẫn nộ.
Trong sự tức giận, còn che dấu cả bị thương.
Hắn cố chấp lôi kéo cánh tay Nam Nhiễm
"Em đã nói, em sẽ luôn thích anh."
Nam Nhiễm gật đầu,
"Đương nhiên."
Lúc này, giá trị hắc ám trong cơ thể Nam Nhiễm đã hoàn toàn khôi phục lại bình thường.
Nguyễn Mặc nghe cô dễ dàng nói ra câu đó như vậy.
Càng bị thương.
Rốt cuộc cô có thích hắn hay không?
Hay là, cô sẽ thích rất nhiều người?
Hắn mím môi,
"Em cũng thích hắn ta?"
Nam Nhiễm liếc Tô Tử Trác một cái, bĩu môi,
"Đùa gì thế. Sao em có thể thích một thứ dơ bẩn như vậy."
Vừa nói xong.
Vệ sĩ và chị Thanh vừa mới tới đều yên lặng.
Em không thích thì không thích.
Sao lại còn chửi người ta chứ?
Con ngươi Nguyễn Mặc đen nhánh, nhìn Nam Nhiễm, gắt gao nhìn chằm chằm cô.
"Vậy anh là gì?"
Nam Nhiễm ôm lấy Nguyễn Mặc, đương nhiên mà nói,
"Dạ minh châu nha."
Chị Thanh đỡ trán.
Có kiểu an ủi bạn trai vậy sao?
A, em không thích thì là thứ dơ bẩn.
Bạn trai em thì là dạ minh châu độc nhất vô nhị.
Em, em có từng nghĩ tới cảm giác của Tô Tử Trác người ta không?
Tốt xấu gì Tô Tử Trác cũng là người của một đại gia tộc.
Dù sao cũng phải chừa chút mặt mũi chứ?
Bên này còn đang nói chuyện.
Diệp Khuynh Hàn trên giường lại lần nữa ho khan lên.
Ho khan một trận.
Sắc mặt ngày càng tái nhợt.
Tiểu Hắc Long,
【 Nhắc nhở manh mối làm chuyện tốt cho ký chủ:
1, Cứu vớt Diệp Khuynh Hàn, thắp lên hy vọng mới cho cuộc sống!
2, Đưa Tô Tử Trác ra công lý. 】
Nam Nhiễm,
"Để ta tìm cọng dây thừng giết chết hắn?"
Tiểu Hắc Long
【······】
Ký chủ học thuộc sách rất lợi hại.
Nhưng học thuộc không nhất định là có thể hiểu được.
Tiểu Hắc Long lại phổ cập kiến thức cho ký chủ.
Làm cô hiểu rõ rốt cuộc là có ý gì.
Chờ Nam Nhiễm nghe hiểu.
Chép chép miệng.
Không thú vị.
Tiểu Hắc Long dụ hoặc,
【 Ký chủ, dạ minh châu, dạ minh châu, dạ minh châu. 】
Rốt cuộc, lúc này Nam Nhiễm mới không tình nguyện mở miệng,
"Gọi điện thoại báo nguy.
Tô Tử Trác muốn giết người."
Vừa nói xong.
Xung quanh yên tĩnh.
Ôn nhu trên mặt Tô Tử Trác dường như phút chốc liền sụp đổ.
"Tiểu Nhiễm, em đây là có ý gì?"
Nam Nhiễm nhìn thấy hắn ta liền phiền.
Một chân đạp qua.
"Ý là muốn giết chết mày."
······
Nửa giờ sau.
Cảnh sát tới.
Sau khi cẩn thận dò hỏi xong.
Bọn họ đem Tô Tử Trác mang đi.
Đương nhiên, không phải lấy thân phận tội phạm.
Mà chỉ là công dân có nghĩa vụ phối hợp cảnh sát điều tra mà thôi.
Trước khi Nam Nhiễm rời đi.
Cô nhìn Diệp Khuynh Hàn đang nhắm mắt nằm bệch trên giường.
Bỗng nhiên mở miệng.
"Bởi vì không giết được hắn, cho nên định tự mình kết liễu?"
Diệp Khuynh Hàn nhắm mắt lại, lông mi rung động.
Không nói lời nào.
Cô ấy có nói hay không, Nam Nhiễm cũng không bận tâm.
Nam Nhiễm đã kéo dạ minh châu rời khỏi bệnh viện.
Lúc rời đi.
Trước sau đều có vệ sĩ vây quanh.
Ba tầng trong ba tầng ngoài,
Ngăn cách hoàn toàn đám fans và phóng viên kia.
Chờ lên xe.
Nam Nhiễm mới nhớ tới mục đích lần này tới đây.
"Bác sĩ nói gì?"
Nguyễn Mặc ngồi ở đó, thấp giọng nói,
"Bác sĩ nói, uống ít thuốc thôi."
Nam Nhiễm vừa nghe.
Chậc.
Quả nhiên là tên lang băm.
Luôn kê mấy thứ thuốc vô dụng.
Trị không khỏi cho dạ minh châu, còn làm dạ minh châu càng ngày càng kém.
Thôi thì về sau không cho hắn uống thuốc nữa.
Cô đang cân nhắc.
Lúc này.
Tiểu Hắc Long đột nhiên mở miệng,
【 Chúc mừng ký chủ, làm được một việc tốt.
Đạt được một viên dạ minh châu.
Một câu của ký chủ đã thay đổi vận mệnh của Diệp Khuynh Hàn.
Khiến cô ấy trở nên càng thêm kiên cường, có lực lượng tiếp tục sống.
Ký chủ thật không hổ là một ngôi sao chữa lành đang từ từ sáng lên! 】
Nam Nhiễm
"······"
Hệ thống này có phải bị ấm đầu không vậy?