[Xuyên Nhanh] Đại Lão Lại Điên Rồi

Chương 55: A tỷ, A Thanh rất nhớ người




Chương 55: A tỷ, A Thanh rất nhớ người
Edit: Zhang
Beta: Nguyệt Phong

Sau khi Vân Vụ nói cho hắn biết a tỷ vẫn còn sống thì Bùi Tử Thanh thường xuyên nằm mơ.
Hơn hai năm trăm trước, khi hắn vẫn là một thiếu niên ngây thơ thì đã từng mơ giấc mơ này.
Ở trong mơ, có khi hắn bị chết đói hoặc chết cóng, hoặc bị người ta đánh chết, thê thảm vô cùng.
Nhưng khi gặp nguy hiểm tính mạng thì luôn có một nữ thần được thánh quang che khuất dung mạo từ trên trời bay xuống.
Nữ thần cứu hắn, còn nói hắn là người hữu duyên có thể giúp nàng độ tình kiếp.
Tướng mạo trong mơ của hắn lúc xấu xí, lúc anh tuấn vô cùng, nhưng cho dù dung mạo hắn thế nào thì nữ thần cũng không để bụng.
Ở trong mắt nữ thần, bề ngoài xấu hay đẹp cũng không vấn đề gì.
Tuy được nữ thần quan tâm, nhưng ở trong mộng có khi hắn vẫn sợ hãi rụt rè, không dám mạo phạm đến nữ thần, có khi lại to gan lớn mật phác gục nữ thần làm chuyện mây mưa sung sướng.
Sau này khi trở thành Phệ huyết Ma quân, trong 200 năm ở Ma gặp được nhiều chuyện khiến hắn ở trong mộng càng ngày càng càn rỡ.
Hắn không chỉ vấy bẩn nữ thần, mà hắn còn mãnh liệt làm hết lần này đến lần khác.
Khung cảnh trong mơ là ma cung phủ kín da lông, là cánh đồng nở đầy hoa tươi, hoặc là nhánh cây của đại thụ che khuất bầu trời, lắc lư cỡ nào cũng không gãy...
Dù cảnh trong giấc mơ có thay đổi như thế nào thì hắn cũng không bao giờ thấy rõ được dung mạo nữ thần.
Hắn hiểu được vì sao.
Bởi vì hắn vẫn chưa thấy được dung mạo thật sự của a tỷ.
Hắn có hỏi qua Vân Vụ, Vân Vụ chỉ nói nhan sắc a tỷ tuyệt sắc khuynh thành như thế nào, là nhân vật lợi hại có thể dễ dàng xé rách không gian.
Xé rách không gian là pháp thuật đỉnh cấp chỉ tồn tại trong truyền thuyết, ngay cả Phệ huyết Ma quân hiện tại cũng không làm được, nhưng lúc Vân Vụ nói thì hắn tin ngay.
Hắn luôn cảm thấy a tỷ chính là tiên nữ trên trời, nàng vì cứu vớt hắn nên mới hạ phàm.
Mà hắn...
Hắn thường xuyên mơ thấy giấc mộng kia, có phải ông trời đang dự báo trước điều gì đó hay không, lẽ nào hắn thực sự là tình kiếp của a tỷ?
A tỷ cứu vớt hắn, hắn nguyện ý cho nàng tất cả, thậm chí là tính mạng chứ huống chi loại chuyện tốt kia.
Đêm động phòng hoa chúc, Ma Quân nhìn Ma hậu của mình, tưởng tượng đến cảnh trong mộng sắp trở thành sự thật, hắn kích động hưng phấn, máu huyết cả người sôi trào.
Bây giờ khuôn mặt hay thấy trong mộng kia cuối cùng cũng trở nên rõ ràng, thậm chí a tỷ còn xinh đẹp hơn so với tưởng tượng của hắn.
Sẽ càng đẹp hơn nữa nếu đôi mắt kia long lanh nước mắt bày ra vẻ cầu xin tha thứ.
Nhưng đồng thời, hắn cũng rất khẩn trương.
Rõ ràng hận không thể ăn sạch sẽ người trước mắt này nhưng lại do dự không dám lại gần.
Đây chính là a tỷ, hắn thật sự sắp có được nàng ư?
- Ta...
Giọng nói của nam nhân nhỏ dần đến mức không nghe thấy gì.
Hắn ổn định cảm xúc, cẩn thận dò hỏi:
- Không còn sớm nữa, chúng ta đi nghỉ đi?
Nam Diên nhìn hắn một lát, gật gật đầu:
- Ta đã chuẩn bị giường, ngươi bên ngoài điện, ta ở bên trong điện.
Mọi cảm xúc nhộn nhạo, kích động hay thấp thỏm trong mắt Bùi Tử Thanh đông cứng lại.
- ... cái gì, tại sao?
Hắn vừa rồi có phải đang nghe lầm hay không.
Nam Diên ung dung liếc hắn:
- Giống như khi còn bé, ngươi ngủ gian ngoài, ta ngủ phòng trong. Thế nào, hay là A Thanh muốn ngủ chung với a tỷ?
Trong đầu Bùi Tử Thanh ong ong, trống rỗng.
Một tiếng A Thanh, một tiếng a tỷ như tiếng sấm giáng xuống đầu hắn, nổ tung.
Cái gì mà ngày tốt cảnh đẹp, cái gì mà điên loan đảo phượng phiên vân phúc vũ(*) đều hóa thành tro tàn.
Hắn duy trì bộ dạng khiếp sợ, há to miệng, một hồi lâu hắn mới lấy lại được giọng nói:
-... A tỷ nào cơ?
Nam Diên ngồi xuống giường, ánh mắt lạnh lùng liếc hắn:
- A Thanh còn muốn giấu ta đến khi nào?
Toàn thân Bùi Tử Thanh bỗng căng thẳng, trong đầu chỉ có một suy nghĩ: A tỷ đã biết, a tỷ biết tất cả!
Nàng có chán ghét mình hay không, có hối hận vì đã từng nuôi dưỡng ra một thứ không phải con người hay không?
Hắn đã huỷ hoại quê hương nàng, là đại ma đầu trên tay dính nhiều máu tươi, thậm chí sau này hắn sẽ dẫn dắt rất nhiều ma tu chống lại chính đạo.
Thế nhưng hắn không có lựa chọn nào khác, hắn phát điên phá huỷ thành Tích Tuyết, chỉ với chuyện này đã cho thấy hắn và a tỷ không chung đường.
Bùi Tử Thanh không dám nhìn nữ nhân trước mắt.
Một phút trước hắn vẫn còn tính hoan hảo với a tỷ, lúc này lại không dám nghĩ cái gì.
A tỷ luôn vì chính nghĩa, vì bá tánh, nên nhất định sẽ rất thất vọng với hành động của hắn, lúc này hắn nên làm cái gì bây giờ?
Thả a tỷ đi, từ đây chính tà không đội trời chung?
Nghĩ đến kết quả này, Bùi Tử Thanh muốn phát điên rồi.
Không, nhất định không được!
Hắn tuyệt đối không muốn thả a tỷ đi!
Cho dù a tỷ căm ghét hắn, hận không thể tự tay giết hắn thì hắn cũng phải giữ a tỷ bên người!
Hắn không thể mất đi a tỷ lần nữa.
Trong tâm trí Bùi Tử Thanh xuất hiện rất nhiều suy nghĩ đen tối và điên cuồng.
—— Lén cho a tỷ uống thuốc, xóa đi tất cả ký ức của a tỷ, sau đó làm một Ma hậu hoàn toàn không biết gì cả, hắn nhất định sẽ cẩn thận bảo vệ a tỷ, không để tay nàng dính máu.
—— Hoặc thừa dịp a tỷ không chú ý, phá hủy toàn bộ huỷ tu vi nàng, nhốt nàng trong Diên Thanh Cung không cho đi đâu hết.
Dù sao hắn sẽ dùng đan dược giúp a tỷ kéo dài tuổi thọ và duy trì dung mạo giống như từng làm với Đông Tuyết vậy.
Đủ loại suy nghĩ hung ác nham hiểm đáng sợ như bong bóng nổi trên cống rãnh, nhưng không ngờ hắn đợi hồi lâu mà những hình ảnh như trong tưởng tượng vẫn chưa xuất hiện.
Bùi Tử Thanh đứng im một lúc lâu sau mới chậm rãi ngẩng đầu nhìn về phía nữ nhân trước mặt.
Khuôn mặt a tỷ vẫn không vui không buồn, trong mắt phẳng lặng không gợn sóng, cảm xúc nhạt nhẽo, cô chỉ bình tĩnh hỏi một câu:
- Lừa ta đến địa bàn của đệ không phải để nhận lại nhau mà biến ta trở thành Ma hậu của đệ, A Thanh muốn làm cái gì thế?
Nữ nhân ngồi nghiêng một bên trên giường, tư thế lười biếng, bộ dạng lạnh lùng.
Bùi Tử Thanh ngây ngẩn cả người.
A tỷ không tính toán những sai lầm trong vài năm qua của hắn sao?
A tỷ không ghét bỏ hắn vì hắn trở thành Phệ huyết Ma quân ư?
Cũng không hối hận vì nuôi dưỡng hắn thành tên ma đầu như này sao?
Thân thể Bùi Tử Thanh dần dần thả lỏng, thở phào một hơi nhẹ nhõm, đáy mắt xẹt qua cảm xúc kỳ lạ.
Hình như là tiếc nuối, hoặc là một cái gì đó khác.
Cổ họng Bùi Tử Thanh giật giật, do dự hô lên:
- A tỷ...
Mặc dù trong lòng không biết đã kêu bao nhiêu lần a tỷ rồi, nhưng đây là lần đầu hắn hô thành tiếng sau khi gặp lại.
Hắn cảm thấy khi hô a tỷ thì giữa bọn họ xuất hiện một cái rào cản nào đó.
Nam Diên không mặn không nhạt ừ một tiếng:
- Nếu không phải ta kịp thời làm rõ thân phận của A Thanh thì có phải tối nay đệ muốn làm cái gì đúng không?
Giọng điệu quen thuộc của nữ tử trước mặt khiến Bùi Tử Thanh như trở lại 200 năm trước.
A tỷ vẫn là a tỷ, A Thanh vẫn là A Thanh.
Đôi mắt hắn bỗng nhiên chua xót, cơ thể cao lớn rắn rỏi chậm rãi ngồi xổm xuống, khuôn mặt xinh đẹp như hoa trở nên dịu dàng và ngoan ngoãn, trong mắt chứa đầy sự ỷ lại và tín nhiệm, giống như thiếu niên xấu xí năm đó.
Ma Quân cúi người, nghiêng đầu, gối đầu lên đùi nữ nhân ấy, nhẹ giọng nói:
- A tỷ, vì sao bây giờ tỷ mới đến, A Thanh rất nhớ tỷ...