Edit by AShu ^_^.
_______________
Tô Đường đau đầu, nàng tuy tra, nhưng nàng tận lực không chạm vào những người tình thâm nghĩa trọng.
Nhân thiết của Ôn Lương chính là nam nữ không kỵ, cho nên Lục Nguyệt muốn cái gì, nàng có thể đoán được chút chút.
Có lẽ là vì tự bảo vệ mình, lại có lẽ là vì mặt khác, bất quá trước mắt cứ xem, Lục Nguyệt như vậy, tuyệt đối không phải là lựa chọn của nàng.
Cứu nàng, bất quá chỉ là xuất phát từ chủ nghĩa nhân đạo, còn chuyện khác thì nàng chưa nghĩ tới.
Cho nên, nàng nói dối không nháy mắt, trực tiếp hất tay nàng ta đang nắm tay mình, mặt vô biểu tình nói: "Không có, người muốn làm ấm giường cho ta, có thể xếp hàng từ Tiêu gia đến Lục gia, cho nên chuyện ngươi nói, không tồn tại."
Lục Nguyệt lùn hơn nàng một chút, cho nên Tô Đường chỉ có thể nhìn đỉnh đầu nàng ta, bởi vậy, cũng không chú ý tới trong mắt nàng ta đang nồng đậm sát ý.
Lục Nguyệt vẻ mặt bi thương ngẩng đầu, một đôi mắt như làn thu thủy, vừa nhu nhược lại đáng thương.
Đáng tiếc, Tô Đường thờ ơ, thậm chí còn đem tay rửa sạch sẽ, sau đó liền không quan tâm tới nàng ta, trực tiếp về phòng ngủ.
Một đêm ngủ ngon. Vào buổi sáng hôm sau, Tô Đường mở cửa, ngoài cửa liền có một thiếu nữ tiến vào.
Thiếu nữ một thân huyết y, tối hôm qua cái dạng gì, hôm nay vẫn là cái dạng đó, không đúng, phải nói càng chật vật. Sương sớm buổi sáng, ướt đẫm trên lông mi của nàng ta, nhẹ nhàng nháy mắt, liền giống như nước mắt mà theo khuôn mặt trơn bóng rơi xuống.
"Cốc chủ, ngài đã dậy rồi." Nói xong, liền lộ ra một gương mặt tươi cười hướng về Tô Đường.
Thiếu nữ như là không thấy được sắc mặt của nàng, tiếp tục nói: "Cốc chủ có phải đã đói bụng hay không, ta hầu hạ cốc chủ rửa mặt." Nói xong, lại mặt ủ mày chau nghiêng nghiêng đầu, "Chính là hầu hạ cốc chủ rửa mặt, liền không thể làm đồ ăn sáng cho cốc chủ."
Tô Đường hít sâu một hơi, rốt cuộc nàng không thể thờ ơ được.
Trước không nói tới động cơ của nàng, mặc dù thật sự chỉ là muốn lợi dụng nàng thoát ly khốn cảnh hiện tại của chính mình, nhưng nàng chỉ là một thiếu nữ 15-16 tuổi, từ xuất thân thê thảm, hiện giờ lại phải gả cho một lão nam nhân có thể làm cha của chính mình, lão nam nhân thực là một lão già biếи ŧɦái.
Sau khi suy nghĩ, Tô Đường liền càng đồng tình.
"Ngươi trước tiên đi xuống đem thân huyết y này lau sạch đi." Nói xong, nhìn vết máu đã khô cạn kia, lại bất đắc dĩ dặn dò nói: "Nhớ phải thoa thuốc."
Thiếu nữ cũng cực kỳ cơ trí, vừa nghe lời này, lập tức minh bạch Tô Đường đây là nguyện ý nhận lấy mình, cao hứng thiếu chút nữa nhảy lại đây.
Tô Đường lập tức lui về phía sau một bước, thiếu nữ sửng sốt, ngược lại thẹn thùng nói: "Thực xin lỗi cốc chủ, dọa đến ngài rồi."
Tô Đường, "Không có gì, ngươi cứ đi xuống trước đi."
Thiếu nữ, "Vâng ạ."
Lục Nguyệt vừa đi, Tô Đường lúc này mới sai sử nha hoàn bên người, nha hoàn này đã đi theo nàng thời gian đã lâu, cũng không câu nệ như người ngoài, khi đang hầu hạ được một nửa, liền thay Lục Nguyệt nói tốt.
Edit by AShu/ Đọc truyện trên truyenlol.com để ủng hộ editor nha :)
"Cốc chủ, Lục tiểu thư tuy xuất thân Lục gia, nhưng kỳ thật cũng không tốt hơn bọn nô tỳ chúng tôi đâu, ngài xem, bọn nô tỳ lúc trước là nhờ ngài cứu giúp, cho nên mới thoát ly khỏi cảnh khổ, nhưng Lục tiểu thư, còn hãm sâu vào nước bùn......"
Lúc này chỉ mới qua thời gian một đêm, Lục Nguyệt kia thật ra cũng có bản lĩnh, có vẻ như đã thu mua người bên cạnh nàng rồi.
"Được rồi, đừng thay nàng ta bán thảm, ta còn chưa nói muốn đuổi nàng ta đi."
Nghe vậy, nha hoàn lúc này mới vô cùng cao hứng sơ búi tóc cho nàng.
Hết thảy đều nhìn như bình tĩnh, chỉ có hệ thống, lâm vào trầm mặc.
Nó rốt cuộc có muốn hay không nói cho nàng vị Lục tiểu thư đã bị đánh tráo? Nhưng tưởng tượng đến thao tác khi dễ người kia của ký chủ nhà mình, nó lại lâm vào trầm mặc.
Ký chủ tuy rằng chơi đùa, nhưng đối đãi người khác vẫn tốt, mà không, nếu Tô Đường biết nam chủ giả dạng thành Lục Nguyệt, nhất định sẽ nghĩ cách báo thù, nghĩ đến những chuyện nàng làm lúc trước, nó lại lại lần nữa lâm vào trầm mặc.
Thôi, cứ thuận theo tự nhiên đi, dù sao hiện tại cũng không quá tệ, đến nỗi ký chủ nhà mình, hố nàng cũng không phải lần đầu tiên, cùng lắm thì khi thoát ra, thì nó sẽ nhắc nhở đi.
Tô Đường lại không biết chính mình lại bị hệ thống hố một phen, dù sao chờ nàng ăn xong đồ ăn sáng, liền thấy Lục Nguyệt mặc một bộ y phục trung tính đang đi tới.
Trên mặt không hề trang điểm, tóc cũng chỉ là dùng một cây mộc trâm gắn lên, chợt nhìn thấy, rất giống quả đầu của đạo sĩ. Đến nỗi xiêm y, càng mộc mạc, toàn thân không một chút hoa văn, bất quá Lục Nguyệt vốn thuộc về loại thanh tú, quá mức diễm lệ ngược lại áp không được, giống như vậy, càng có vẻ thanh thuần khả nhân.
Lục Vân Đình thấy ánh mắt nàng quét tới, lập tức cong lên đôi mắt, "Cốc chủ, ta có thể gọi người là tỷ tỷ không?"
Thanh âm không hề giống nữ tử mà nỉ non mềm mại, nhưng lại thắng ở âm thanh thanh triệt sạch sẽ.
Hôm qua lần đầu tiên gặp mặt, Lục Nguyệt từ đầu tới đuôi đều phát ra âm thanh rung rung, cho nên âm sắc nguyên bản của nàng ta như thế nào, Tô Đường thật không chú ý, bất quá so với thiếu niên mẫu đơn Mao Toại tự đề cử mình lúc trước kia, thật đúng là êm tai nhiều.
"Không thể." Tô Đường lãnh khốc vô tình cự tuyệt, lại nói: "Ta nhớ rõ đêm qua, ngươi ngay lúc đầu thấy ta còn rất sợ hãi, như thế nào mà hiện giờ, ngược lại như bị thay đổi thành người khác vậy."
Lục Vân Đình, "Có người nhìn giống chính nhân quân tử, đào lên lại là tên vô lại. Nhưng cốc chủ, không phải quân tử, lại càng tựa như quân tử."
Tô Đường phụt một tiếng bật cười, "Quân tử, thật đúng là danh hiệu thú vị, ngươi là người đầu tiên gọi ta như vậy." Dứt lời, nhớ chính mình ngày hôm qua có đề cử nàng ta đi gặp Lục Vân Đình, rốt cuộc cũng là nam chủ, nàng liền thuận miệng hỏi: "Ngày hôm qua không phải nói ngươi tìm Lục Vân Đình sao, thất bại?"
Lục Vân Đình, "Hắn với ta tuy là đường huynh muội, nhưng lập trường bất đồng, sao có thể vì ta mà mạo hiểm được."
Tô Đường nghĩ đến nam chủ nhìn như quý công tử ôn tồn lễ độ, chỉ nhướng mày, liền không hỏi lại đi xuống.
Rốt cuộc, Lục Nguyệt mới cùng hắn tiếp xúc bao lâu, sao có thể nhìn thấu tầng ngoài của hắn, cho nên cũng không cần thiết hỏi lại.
Nhưng Lục Vân Đình, nhìn nàng một cái, nghĩ nghĩ, lại tiểu tâm mở miệng, "Kỳ thật, hắn ngày hôm qua từng hỏi về ngài."
Tô Đường vẫn không có hứng thú, người như vậy, nếu thật muốn biết cái gì, như thế nào sẽ yêu cầu Lục Nguyệt mở miệng.
Nàng không có hứng thú , chỉ nga một tiếng, liền không mở miệng nữa.
Lục Vân Đình ra vẻ nghi hoặc, "Cốc chủ không muốn biết hắn sao? Rốt cuộc ta nghe nói, hai người từng có chút...... Sâu xa. "
Tô Đường cười, "Hắn chỉ là người trong quá khứ, ngươi cảm thấy ta cần thiết nắm giữ sao?"
Lục Vân Đình sửng sốt, sau đó liền nghe nàng nói: "So với hắn, ta lại càng có hứng thú với những mỹ nhân khác hớn, rốt cuộc hắn tuy lớn lên không tồi, nhưng tính tình thật sự không thú vị, trong ba năm, ta cũng sớm chơi chán rồi. Bằng không ngươi cho rằng, hắn có thể dễ dàng rời đi như vậy sao?"
Lục Vân Đình nháy đôi mắt đen nhánh, cuối cùng bỗng ngọt ngào cười, "Cốc chủ, ngài xem ta......"
Tô Đường đánh gãy, "Lục tiểu thư, ngươi muốn bảo mệnh, ta coi như thương hương tiếc ngọc cứu ngươi một phen, nhưng ngươi không thể xuất hiện ở bên người ta, ta không muốn chọc phải phiền toái."
Lục Vân Đình, "Nhưng ngài rõ ràng có thể gϊếŧ Lục thiếu chủ."
Tô Đường, "Lục Vân Thượng chỉ là Lục gia, nhưng ngươi đại biểu hai nhà Lục Tiêu, mặc dù ngươi chỉ là một tiểu thư Lục gia không được sủng ái, nhưng hôm nay thiên hạ đều biết Tiêu Lục liên hôn, ngươi liền không phải chỉ là tiểu thư Lục gia, còn đại diện cho danh dự hai nhà, động vào ngươi, chính là động vào mặt của hai nhà." Nói xong, nàng lại nói tiếp: "Trừ phi ngươi có thể chứng minh chính mình hữu dụng."
______________
( tấu chương xong )
Đã beta
Edit by AShu