Edit by AShu ^_^.
_____________
Tô Đường đau đến nỗi thần chí không rõ, lung tung cũng không biết bắt lấy tay ai mà không chịu thả.
Mơ hồ, nàng nghe được có người nói: "Ngoan, ta sẽ không để cho em có việc gì." Sau đó, nàng liền hoàn toàn lâm vào hôn mê.
Lại một lần nữa tỉnh lại, cảm giác đau không thể miêu tả trên ngực đã giảm không ít, chỉ là tuy rằng ít, nhưng vẫn còn cảm giác, liền phảng phất cây kim, lâu lâu nhói một chút, làm cả người nàng đều nhấc không nổi tinh thần, liền như vậy ốm yếu ngã trên giường.
Nàng liền nhìn xung quang, sau đó liền thấy Phong Nghiệp đi tới, bởi vì biến cố bất thình lình xảy ra, hai người lại không hề giương cung bạt kiếm.
"Có thấy tốt lên chút nào không?" Nói xong, lại sửa sang sợi tóc giữa trán của nàng.
Tô Đường có chút không quen hắn ôn nhu như thế, giật giật muốn đứng lên, kết quả người lại bị ấn trở về trên giường.
Tô Đường cũng không ngang nghạnh nữa, tiếp tục nằm trên giường, sau đó hỏi, "Ta làm sao vậy?"
Nàng không hỏi còn tốt, vừa hỏi, hơi thở lạnh băng trên người Phong Nghiệp cơ hồ lan tỏa, "Thân thể này bị người động tay động chân."
Tô Đường vừa nghe đều sợ ngây người, "Ngươi nói cái gì?"
Phong Nghiệp trầm khuôn mặt, "Phệ hồn trận."
Tô Đường ít nhiều cũng quen thuộc đối với mấy trận pháp, vừa nghe lời này, liền tức giận thiếu chút nữa từ trên giường nhảy dựng lên, trận pháp này như tên gọi, cực kỳ ác độc, một khi khóa hồn, trừ phi phá trận, nếu không hoặc là hồn phi phách tán, hoặc là hồn liền ra khỏi thân thể, đều nghe người ta sai sử, như một con rối. Hồn của nàng người bình thường khóa không được, cho nên ngay từ đầu, hẳn là như lời nói của Phong Nghiệp, có người đối thân thể này động tay chân.
Nàng âm trầm mặt, mộ của Ngọc Cơ nàng có đi qua, trừ bỏ mộ đạo, bên trong căn bản là không người tới gần, duy nhất chỉ lần đó, khi nàng dẫn người đi vào.
"Phong Nghiệp, lần trước cuộc khảo cổ của đại học C, ở mộ địa anh có phát hiện ai không thích hợp không?"
Phong Nghiệp thể xác và tinh thần đều ở trên người nàng, người khác căn bản không lọt vào mắt hắn, cũng bởi vậy, hắn thật sự không chú ý có ai làm động tác nhỏ gì không.
"Xin lỗi."
Hắn đột nhiên xin lỗi, Tô Đường liền sửng sốt, "Anh xin lỗi làm cái gì, lại không quan hệ với anh."
Phong Nghiệp, "Em là vợ của ta, nhưng ta lại không bảo vệ em." Nói đến đâu, ngay cả khóe mắt đều ảm đạm vài phần.
Quỷ Vương lại như thế nào, hắn tự phụ cho rằng có thể khống chế mọi thứ, nhưng kết quả thì sao, vẫn làm nàng xảy ra chuyện.
Tô Đường có chút không biết làm sao, nàng ngay từ đầu là thật sự thực phiền gia hỏa này, thậm chí còn có chút kháng cự, thời điểm lúc trước là Chung Ninh, cơ hồ mỗi một bước đều bị hắn đẩy đi, nhưng hiện tại hắn lại xin lỗi, nàng ngược lại không biết nên dùng thái độ gì đối với hắn.
Đến cuối cùng, nàng cũng chỉ hàm hồ nói: "Hộ cái gì hộ, ta lớn như vậy, chính mình cũng chưa thể bảo vệ chính mình, anh áy náy cái quỷ gì a." Nói xong, nàng lôi kéo chăn trên người, trở mình, nhỏ giọng nói: "Ta ngủ tiếp đây."
Ngủ chỉ là lý do, nàng nhắm hai mắt, lại là cùng hệ thống đang nói chuyện.
"Cẩu tử, sự tình lần đó, ta muốn xem số liệu."
Nàng không hỏi hệ thống người phía sau màn là ai, hiệu ứng bươm bướm, hệ thống chỉ có thể biết sự tình của nguyên thế giới, thế giới sau khi thay đổi, nó cũng không thể tìm được a.
Hệ thống, "Còn nhớ rõ lúc trước ở mộ địa ngươi cứu ba sinh viên kia không?"
Tô Đường sửng sốt, "Thế nhưng là bọn họ."
Hệ thống, "Nói đúng ra, chỉ có Vương Nhạc Hoa."
Edit by AShu
Tô Đường cuối cùng cũng không có ngủ, nàng ở trên giường lăn qua lộn lại nửa giờ, cuối cùng đột nhiên ngồi dậy.
Phong Nghiệp vẫn luôn ở bên bồi nàng, thấy thế, liền hỏi nàng, "Làm sao vậy?"
Tô Đường, "Ta phải đi tìm người." Nói xong, liền từ trên giường đi xuống.
Nàng đổi một bộ thường phục, đang định ra cửa, thấy Phong Nghiệp đã đi theo phía sau nàng, nàng dừng một chút, không có ngăn cản, ngược lại giải thích nói: "Ngươi còn nhớ rõ ngay lúc đầu sự tình phát sinh ở mộ địa ngoại ô không?"
Phong Nghiệp, "Ngươi hoài nghi ba sinh viên ra tay?"
Tô Đường, "Nhạc Khải có thể bài trừ, lúc trước nếu không phải gọi điện thoại cho ta, hiện tại cỏ mộ phần đều mọc rồi."
Trừ bỏ Nhạc Khải, nàng còn có số di động của hai người khác, chẳng qua lúc trước điện thoại ở trong tay Chung Ninh. Vì thế, nàng cẩn thận mà nhìn đối phương, đang muốn mở miệng, lại thấy đối phương đột nhiên mỉm cười mở miệng.
"Đối với ta, không cần cẩn thận."
Tô Đường cười mỉa một chút, "Cái kia, có thể tìm Chung Ninh không? Muốn tìm một chút trong điện thoại, ta muốn gọi mấy số."
"Có thể."
Phong Nghiệp nói xong không bao lâu, Chung Ninh liền xuất hiện ở trước mặt bọn họ, khác với sự kiêu ngạo lúc trước, ở trước mặt người có thực lực, nàng ta trở nên nơm nớp lo sợ, mặc dù Tô Đường liên tục dùng thân thể của nàng ta, nàng ta cũng không dám bất mãn.
"Tiểu thư, ngài muốn di động."
Bởi vì không biết tên thật của Tô Đường, Chung Ninh chỉ có thể dùng xưng hô tiểu thư.
Tô Đường tiếp nhận di động, liền nghe Phong Nghiệp lạnh lùng nói: "Ngươi có thể đi rồi."
Chung Ninh cúi đầu, nói một câu vâng, liền biến mất trước mặt hai người.
Trong một cái chớp mắt, Tô Đường là thật sự tò mò hắn như thế nào phân biệt hai người, bất quá việc cấp bách là tìm được địa chỉ.
Nàng gọi cho Nhạc Khải, Nhạc Khải vừa nghe ý đồ của nàng, lại cực kỳ rất nhiệt tình.
"Đại sư ngài muốn tìm Nhạc Hoa sao, tôi biết, tôi mang ngài đi, địa chỉ kia có chút phức tạp, người bình thường phỏng chừng tìm không thấy."
Tô Đường hỏi định vị hiện tại của hắn, liền trực tiếp lái xe đi đại học C.
Nhạc Khải là một người nói nhiều, hơn nữa lúc trước có thể rời khỏi mộ của thần nữ còn nhờ vào nàng, cho nên mới mới vừa mở cửa xe, liền bắt đầu lải nhải.
"Đại sư, ngài sao lại đột nhiên nghĩ đến muốn tìm Nhạc Hoa a, còn không cho tôi nói với hắn?"
Tô Đường, "Có chút việc muốn hỏi hắn một chút."
Thanh âm trong điện thoại cùng chân nhân dù sao cũng khác nhau, nhưng hôm nay gặp mặt trực tiếp, Nhạc Khải đầu tiên là sửng sốt, lại ngẩng đầu nhìn vào trong kính chiếu hậu, dung nhan khuynh thành tuyệt thế kia, chỉ liếc mắt một cái liền đủ để cho người đã gặp qua là không quên được.
Theo lý thuyết đúng là như thế, hắn mới phát hiện chính mình cũng không quen biết cô.
"Ngọa tào, ngươi là ai?!"
Tô Đường mới nhớ tới chính mình thay đổi thân thể, nàng cong cong khóe môi, đột nhiên mang theo vài phần đùa dai cười xấu xa, "Nói ra thì rất dài, bất quá ta có thể nói ngắn gọn. Ngươi còn nhớ rõ vị thần nữ kia trong mộ địa thần nữ không?"
Nhạc Khải nghe được tay chân liền lạnh ngắt, hắn đương nhiên nhớ rõ, bất quá thời điểm lúc trước ở mộ địa, vị thần nữ kia trên mặt mang theo khăn che mặt, tuy nói mơ hồ nhưng dung nhan diễm lệ như thế, nhưng rốt cuộc lại bị che khuất hơn phân nửa khuôn mặt.
"Ngươi...... Ngươi đừng nói cho ta, ngươi biến thành nàng."
Tô Đường, "Ai nha, chúc mừng ngươi đoán đúng rồi, hiện tại khen thưởng ngươi có thể xem một chút dung mạo nàng."
Nhạc Khải nghe được đều muốn khóc, hắn chỉ là một người bình thường a.
"Đại sư, ngài đừng dọa tôi."
Tô Đường, "Không dọa anh, bất quá thân thể này có chút ngoài ý muốn, bằng hữu của cậu khả năng biết gì đó."
Lời nói đều nói đến như thế, Nhạc Khải liền cố gắng bình tĩnh, hắn do dự một lát, sau đó nhỏ giọng hỏi: "Tôi có thể biết được một chút sao?"
Tô Đường cũng không tính toán gạt hắn, "Còn nhớ rõ lúc trước đi một địa ngoại ô phát sóng trực tiếp không? Có thể cùng ta nói thử xem, là ai cùng nói với mọi người, nơi đó có quỷ?"
Kết hợp sự tình phát sinh gần đây, mưu kế ngàn năm của Ngọc Cơ, có lẽ bất quá biến thành áo cưới của người khác.
__________________
(tấu chương xong)
Đã beta
Edit by AShu