Beta: Thập Bát Sơn Yêu
———————————
"Nếu như trẫm luyến tiếc ngươi thì sao?"
Tần Lệ nheo mắt, như là một con mãnh thú đang thỏa mãn dõi theo con mồi của mình.
"Cho nên mới giữ ngươi lại bồi trẫm."
Gió đổi chiều, tình thế xoay vần.
Trước tình cảnh này, không hiểu sao không khí lại dấy lên chút ái muội, Tô Đường nhìn khuôn mặt Tần Lệ đang gần trong gang tấc, khi nhìn thấy hình bóng bản thân phản chiếu trong đôi mắt thâm thúy ấy của hắn, không khỏi hoảng hốt.
Mẹ ơi, cẩu hoàng đế sẽ không thực sự thích nàng chứ?
"Hoàng thượng, ngài tại sao lại coi trọng ta?"
Tô Đường nhất thời mở miệng, bầu không khí ái muội khó khăn lắm mới có lại bị đánh tan hơn phân nửa.
"Chắc là sẽ không phải vì cái khuôn mặt này của ta đi. Hoàng Thượng, ngài chắc cũng không phải người nông cạn như vậy."
Tần Lệ thấy nàng giả ngu, cũng không vạch trần, ngược lại cảm thấy rất có ý tứ.
Nếu đổi lại là người khác đã sớm không biết chết bao nhiêu lần rồi.
Chỉ có duy nhất tiểu gia hỏa này, chỗ nào chỗ nấy đều phá lệ khiến hắn vừa lòng.
"Ai nói trẫm không phải là người như vậy."
Hắn ý vị thâm trường nhìn nàng, ý cười trong mắt càng lúc càng sâu.
Tô Đường liếc mắt qua, nhỏ giọng nói: "Tiểu mỹ nhân của ngài bây giờ đang đói bụng, ngài mau cho ta ăn cơm."
Lời này vừa thốt ra, Tần Lệ cũng bị sự không biết xấu hổ của nàng làm cho chấn kinh, một lúc sau mới cười ha ha.
"Cho, đương nhiên là cho, trẫm muốn đem tiểu mỹ nhân nàng nuôi thành trắng trẻo mập mạp."
Tần Lệ đã lâu rồi không cười lớn như vậy.
Không đúng, phải nói từ lúc hắn có thể nhớ được tới giờ, chưa từng cười to như thế.
Thậm chí ngay cả lúc bước lên vương vị, đứng trên vạn người, tâm hắn vẫn tĩnh lặng như nước.
Hắn mỗi ngày vào triều, đúng hạn phê duyệt tấu chương, nhìn như nghiêm ngặt quy củ nhưng lại từng bước một cắn nuốt hắn, đưa hắn tới gần vực sâu.
Vì vậy hắn trở nên cực kì hung ác, ngay cả ngoại giới đều nói hắn là bạo quân.
Nhưng mà từ lúc có vật nhỏ bên cạnh, loại cảm xúc kia đã phai nhạt đi không ít, thật giống như sự vô vị và trống rỗng của cuộc sống đã được lấp đầy.
Tần Lệ làm việc tùy ý bá đạo, giống như lúc này, hắn muốn bế Tô Đường, liền tiến tới bế nàng trên người.
Thân ảnh của Tần Lệ đột nhiên bao trùm lên người Tô Đường khiến nàng bất ngờ, vốn muốn tức giận vì hành động đột ngột này của hắn nhưng một khắc kia nàng liền nghe được âm thanh quan thuộc từ hệ thống, tức giận trong lòng liền tan biến.
Hệ thống: [ Đinh, kiểm tra đo lường giá trị hắc hóa giảm xuống 10%. Giá trị hắc hóa hiện tại: 60%]
Nghe thấy giá trị hắc hóa giảm xuống, Tô Đường thật sự mừng tới phát khóc.
Mặc dù nàng không biết vì sao giá trị hắc hóa đột nhiên giảm xuống, cũng không rõ bản thân lại vuốt trúng ưu điểm nào của hắn.
Tâm tình Tần Lệ bằng mắt thường cũng có thể nhìn ra được là đang rất tốt, Tô Đường biết đây chính là thời cơ của mình liền lớn mật yêu cầu.
"Hoàng Thượng, chúng ta lát nữa ăn gì vậy?"
Nhìn đôi mắt sáng long lanh của nàng, Tần Lệ chỉ nhàn nhạt lướt qua một cái cũng không có biểu cảm gì, sau đó lại nghe được: "Ngài cảm thấy thịt nướng như thế nào?"
Đem thịt ba chỉ đặt trên lò nướng, chỉ nghĩ đến thôi đã cực kì thèm rồi.
Sau đó, Tần Lệ cười như không cười nhìn nàng.
"Thái y nói ngươi phải ăn ít đồ dầu mỡ, ăn nhiều đồ thanh đạm, ngươi đều đã quên?"
Tô Đường trong khoảng thời gian này miệng đã nhạt đến mức không còn vị giác rồi, tuy lúc đầu còn không thấy gì, dù sao cũng là đồ do ngự thiện phòng làm, hương vị dù thanh đạm nhưng cũng ngon hơn đồ ngoài nhiều.
Tuy nhiên cái gì nhiều quá cũng không tốt, ăn nhiều lần cho dù có ngon miệng đến đâu thì cũng sẽ ghét mà thôi.
Nàng mệt mỏi nhìn Tần Lệ, run run rẩy rẩy vươn một ngón tay.
"Chỉ lần này thôi cũng không được sao?"
Nhìn ánh mắt đáng yêu điềm đạm của tiểu gia hỏa, Tần Lệ xém chút không kìm nổi, may mà kịp thời nghĩ đến lời dặn của thái y mới bình thường lại được, nhất thời mặt mày trầm xuống, ý chí sắt đá nói:
"Không được."
Thân thể của nàng thật sự quá kém, thậm chí đến dược liệu đại bổ nàng cũng không thể dùng, chỉ có thể chậm rãi dưỡng, vậy mà nàng lúc trước lại còn chạy đi uống rượu, căn bản là không xem trọng thân thể.
Thế là, toàn bộ điểm đau lòng của Tần Lệ nhất thời đều giải tán.
Tô Đường tức đến lệch mặt, thân thể của nàng nàng rõ nhất, không đến thời gian, hệ thống chắc chắn sẽ không cho nàng chết, nếu không phải là bị bắt buộc, nàng ngay cả dược cũng không thèm uống.
Tổng kết lại là lúc ngươi đối xử không tốt với nàng, nàng nơm nớp lo sợ, chỉ khi nào bắt đầu sủng, sẽ nhiễm một ít tính làm mình làm mẩy.
————Thập Bát Sơn Yêu————
Tô Đường phụng phịu, rất tức giận, nhưng bộ dáng này trong mắt của Tần Lệ lại trở nên đáng yêu vô cùng.
Tay hắn tuy rằng nắm tay nàng, đầu lại nghĩ đến lúc nàng ngã vào ngực mình, cảm giác này lại khiến hắn muốn đem nàng ôm vào lòng một lần nữa.
"Tức giận?"
Nói xong, Tần Lệ lại đột nhiên cười dài mà nói: "Ngươi nói, đầu xuân sau lập hậu thế nào?"
Đoàng!
Một tiếng sấm sét giữa trời quang, Tô Đường bị đánh đến mức cả người say sẩm mặt mày.
Nàng nghiêm mặt, nỗ lực duy trì sự bình tĩnh, chậm rì rì nói: "Không tốt."
Tần Lệ nhíu mày, sắc mặt hơi trầm xuống: "Vì sao không tốt?"
Tô Đường nghĩ việc này sao có thể tốt, bọn họ nhưng là cùng tổ tiên !
Cả triều văn võ đều khuyên không được hắn, người trong thiên hạ sẽ nhìn việc này như thế nào?
Vạn nhất đem hắn chọc giận, hắc hóa, vậy công sức nàng bỏ ra chẳng phải đều đổ sông đổ bể sao.
Tần Lệ dừng bước, mang dáng vẻ nếu nàng không nói ta sẽ không đi.
Lúc trước An Nghi quận chúa si ngốc nàng còn có thể lấy cớ như vậy, nhưng giờ nàng lấy cớ này, rõ ràng là đem người ta thành kẻ ngốc, vì thế, nàng chỉ có thể nói chi tiết:
" Hoàng Thượng đừng quên, ta cũng họ Tần."
Nghe vậy, Tần Lệ lập tức sửa lại thái độ, thưởng thức vuốt ve tay nàng, ôm lấy khóe môi chậm rì rì nói:
"Không quan hệ, dù sao ta cũng không phải con trai của tiên hoàng."
Tô Đường khiếp sợ, mắt nàng bởi vì quá mức hoảng sợ mà trợn tròn, một thoáng rất là đáng yêu.
Tần Lệ nhìn nàng bán manh như vậy, khóe miệng hướng lên trên vài cái độ cong, xem nàng giống như bị dọa không nhẹ, một bàn tay còn men theo lưng nàng khẽ vuốt an ủi.
"Không phải sợ, chẳng có gì là đáng ngại hết."
Tô Đường nghẹn lời: "Đây là chuyện nhỏ?"
Tần Lệ không trực tiếp trả lời, ngược lại hỏi: "Ngươi không phải là đã sớm biết chuyện này sao?"
Hắn nói xong, đem đề tài dẫn tới trên người nàng.
"Mấy người của ngươi lại không nói cho ngươi biết chuyện này?"
Tô Đường ha ha cười lạnh, không phải là không ai nói với nàng, đến cả dữ liệu trong hệ thống đưa nàng xem đều không có nhắc tới chuyện này.
Tần Lệ nhìn chằm chằm nàng, không bỏ qua bất cứ biểu cảm nào của nàng, thấy nàng thật sự không có nói sai, mới bày ra vẻ lãnh đạm.
"Ta nghĩ ngươi đem ta lên vị trí này, là vì điểm này của ta? Dù sao đưa nón xanh cho kẻ thù, chẳng phải thật thoải mái sao?"
Tô Đường bị nghẹn, nàng không dám kể công, chỉ bâng quơ nói: "Chẳng qua chỉ giúp chút ít mà thôi, đến mức giúp ngài...."
Nàng nhún vai, không cố lấy lòng, ngược lại lạnh lùng nói:
"Ngài chẳng qua chỉ là một hoàng tử không được hắn ưa thích."
Hắn trong miệng nàng, tất nhiên là tiên hoàng.
Nàng giúp đỡ Tần Lệ là thuần túy, thuần túy vì ghê tởm Tiên Hoàng.
Hiếm khi thấy vật nhỏ không mang mặt nạ, nói ra lời thật lòng, Tần Lệ thực sự tò mò tiếp theo nàng sẽ làm gì.
Tần An Cẩn chân chính đã tỉnh lại, hắn lại có huyết thống bất chính, chỉ cần nàng tìm được chứng cứ, hay là nói ngay cả chứng cứ cũng không cần thiết, dù sao từ lúc hắn đăng cơ, ý kiến phản đối cũng không ít.
Hắn hứng thú, ánh mắt nhìn Tô Đường cũng trở nên nóng rực.
Tô Đường lúc này cả đầu còn đắm chìm trong quả bom thông tin mà Tần Lệ quăng ra, chờ tiếp thu xong, nàng mới nghĩ tới vị ca ca tiện nghi của nàng còn đang vất vả trong hậu cung.
"Hoàng Thượng, có thể ta đưa ca ca trở về không?"
Nàng nói xong, lại nghĩ đến đám nữ nhân oanh oanh yến yến trong hậu cung, liền nói tiếp.
"Ngài xem, thân phận của huynh ấy cùng đám nữ nhân kia hoàn toàn không giống nhau, hậu cung đều là các vị nương nương."
Tần Lệ lại hoàn toàn thất vọng: "Không sao, hắn coi trọng ai, ta đều có thể cho hắn."
Tô Đường: "..."
————————
Thập Bát Sơn Yêu.