Trương Dĩnh, nhân viên cửa hàng quần áo, hai mươi tư tuổi.
Người này cuộc đời không có gì bất trắc cả. Cuộc sống cũng rất mãn nguyện, đi làm, về nhà. Đáng lẽ là về sau sẽ thăng tiến trong sự nghiệp, ai dè bị hiếp cho chết. Để lại cha mẹ người đầu bạc tiễn kẻ đầu xanh.
Những nhiệm vụ mà chủ khách có cuộc sống ổn thoả thế này, chỉ cần ngăn chặn cái chết của họ là được.
Cuộc đời đúng là không công bằng mà. Nam nữ chính thì là con cưng của Thiên đạo, trải qua hàng tỉ, hàng vạn sóng gió vẫn vững như cái cột đình. Thế mà có những kẻ đen đủi mới đâm cho vài nhát dao đã phải lên đường luôn rồi.
Hận ông trời.
\[ Kí chủ, nếu Thiên đạo mà công bằng thì đâu cần ngài nữa.\]
Ừ, không hận nữa.
Dẫu sao sự tồn tại của ta là để giúp những con người đáng thương đó.
Ha ha ha, bổn bảo bảo chính là Đấng Cứu Thế.
\[...\]
Ông chủ Lưu đã quay trở lại, mặt mày toát lên sự nghiêm trọng tột cùng. Ông ta đến gần đám người nữ chính, cúi đầu với một cô gái, thái độ hối lỗi, ăn năn.
Chuyện này cuối cùng cũng được giải quyết xong. Lâm Cẩn cùng với chị Lệ bị đuổi việc là cái chắc.
Chỉ còn vị khách của chúng ta mà thôi.
Nhưng tên sát nhân đó là ai?
\[ Kí chủ, hắn ta vốn theo dõi Trương Dĩnh từ lâu.\]
Ý ngươi tên đó là người quen?
\[ Một nửa khả năng là vậy. Kí chủ, chi bằng ngài đi theo dõi khách hàng đi. Đến lúc tên sát nhân đó hạ thủ thì chúng ta làm anh hùng cứu mỹ nhân là được.\] Chuột nhỏ cảm thấy ý kiến này không tồi, chứ bây giờ mò đi tìm tên sát nhân thì biết đường nào mà lần.
Tịnh Hề cười cười...
Nếu ta đi bắt tên cướp sắc đấy thì năm con Milu này làm như thế nào?
Nhìn chúng nó bám ta chưa này.
Gâu gâu gâu...
\[ Kí chủ, tuyến thời gian mà Trương Dĩnh bị hành hạ từ tám giờ cho đến mười giờ. Ngài ru chó ngủ đi, để ta trông chúng cho.\] Nó không ngại đồng ý với kí chủ đi ôm đống chó này ngủ chung đâu.
Chó rất đáng yêu...
Chó rất mềm mềm đen đen...
Ngủ với chó rất thích.
Cậu chuột còn học được cách giao tiếp với chúng rồi cơ mà.
\[ Ngươi ru chúng ngủ đi.\] Tịnh Hề nhét lại máy tính bảng vào. Xách mông dắt chó đến chỗ nữ chính đòi nợ.
"Vị tiểu thư này, để bồi thường tinh thần, tất cả đơn hàng hôm nay tôi sẽ miễn tiền cho cô." Ông chủ Lưu thương lượng nói với Hạ Kiều. Nữ chính đại nhân thấy vậy giơ ra phong thái của đại tiểu thư, ôm lấy tay cô bạn mình, trừng mắt: "Bổn tiểu thư đây mà còn cần vài đồng bạc đó của ông à. Chuyện ngày hôm nay bọn tôi không truy cứu nữa, nhưng bọn tôi cũng sẽ không bao giờ quay lại cửa hàng này nữa."
Ông chủ Lưu:"..." Không quay lại thì không quay lại.
Ông ta đã nói muốn đền rồi, là người ta không cần đấy chứ.
"Chị ơi, chị đã hứa rồi." Vạt váy bị kéo kéo, Lạc Vy Vy cúi đầu xuống, đụng phải ánh mắt đang tươi cười của Tịnh Hề.
Lạc Vy Vy là nữ chính, đương nhiên nhân cách sẽ rất tốt.
Đặc biệt khi đối phương lại là một cô nhóc đáng yêu như Tịnh Hề.
"Vậy em muốn mua gì?" Lạc Vy Vy thầm nghĩ, Tịnh Hề chắc chỉ mua vài thứ mà thôi.
Đứa bé thế này, sao có thể tiêu nhiều vậy chứ?
Cô ta đã mắc sai lầm rồi.
Sai lầm trầm trọng luôn.
Thật lâu sau, Lạc Vy Vy há hốc mồm nhìn đống túi xách chồng chồng chất chất lên nhau, có chút không tin nuốt nước bọt một cái.
Hả hả hả...
Mua nhiều vậy sao?
"Chị gái, đi trả tiền đi nha." Tịnh Hề ném nốt cái túi cuối cùng lên, phủi phủi hai tay.
Đó!
Chỗ này quá đủ để chọc chết nữ chính rồi.
Lạc Vy Vy cắn cắn môi, cảm thấy thật khó xử quá đi.
Ba mẹ không cho cô ta nhiều tiền tiêu vặt vậy đâu.
Nếu mua hết chỗ này chỉ sợ cạn tiền mất.
Hạ Kiều không vui nhìn Tịnh Hề, cô nhóc này là đang cố ý à: "Em gái, em không nên tiêu tiền quá đà như thế. Cho dù em là ân nhân của bọn chị, nhưng..."
Thế này là quá đáng lắm rồi.
Đây là đang hút máu thì có.
"A!" Lạc Vy Vy bỗng kinh hô một tiếng, mau chân lùi lại, Lục Cảnh Hiên nhấc tay đỡ lấy cô ta, giơ chân đá con chó con đang gặm dây giày dưới kia.
Con chó con bị ăn đạp, những chó anh em hung hăng xông lên, đòi cạp thêm mấy cái nữa.
"A, con chó đáng ghét này." Hạ Kiều bị chó gặm rách váy, dính nhem nhép nước bọt, định chạy ra núp sau lưng Lạc Cẩm Tu. Ai dè nam phụ đại nhân không biết mĩ nhân đang sợ hãi, nhanh chân bước qua, đứng cạnh Tịnh Hề.
Hạ Kiều:"..."
Tịnh Hề trông một màn nháo loạn trước mắt, lại liếc sang Lạc Cẩm Tu.
Ba năm không gặp, anh ta cao hơn rất nhiều rồi.
Thiếu niên ngồi xổm xuống, mặt đối mặt với Tịnh Hề, hơi thở bạc hà phả vào mặt cô. Anh dịu dàng nở nụ cười, mắt hoa đào diễm liễm: "Tiểu thiên sứ, nghịch đủ chưa?"
Tịnh Hề:"???"
Chuột nhỏ:\[???\]
\[ Kí chủ, nam phụ...nam phụ...lấy lại kí ức rồi à?\]
Tịnh Hề không chắc lắm...
Nếu Lạc Cẩm Tu thực sự có lại kí ức thì chứng tỏ năng lực của Michael đại nhân quá gà.
\[ Chúng ta thử thì biết nha.\] Chuột nhỏ ném thanh đo ra...
Một chuột một người nín thinh đợi chờ...
\[ Ting, tiến độ hảo cảm của nhân vật dành cho kí chủ là 84%.\]
Lấy lại...lấy lại kí ức rồi kìa!!!