“Tiểu Nhuyễn, không ngoan nha.” Sau khi Lục Thừa tới gần, nhẹ nhạng đặt môi mòng xuống sườn tai Nguyễn Nhuyễn
Giọng nói mê hoặc trầm thấm lại có chút lạnh lùng.
Hồ ly nhỏ lại không sợ loại uy hiếp của con người này, nghiêng đầu, híp mắt, cười như không hỏi: “À? Không ngoan thì thế nào?”
“Không ngoan, liền sẽ bị phạt nha.” Trong xương cốt Lục Thừa có chút bướng bình cùng u ám khác với người thường.
Đại khái sau nhiều lăm làm hacker sống trong bóng tối, cũng khiến tâm tư anh khác với người thường.
Có thể trở thành hacker quốc tế nổi danh, là người được các quốc gia treo giải thưởng lớn, nếu nội tâm mà giống người bình thường, sợ là cũng không sông lâu được như vậy, còn sống an nhàn như thế.
Chỉ là, khuôn mặt Lục Thừa đầy vẻ bí hiểm bế Nguyễn Nhuyễn lên, trực tiếp đi vào thang máy chuyên dụng của tổng giám đốc, hồ ly nhỏ lúc này mới cảm thấy, dường như hơi chơi quá trớn?
Quầy lễ tân kinh ngạc hô lên một tiếng, còn chưa kịp phản ứng lại, liền thấy vị tổng giám đốc Lục kia đã ôm đại tiểu thư vào thang máy.
Đây là...
Hai cô gái nhỏ trước quầy tuy rằng đã ngầm nghe được một ít tin đồn, nhưng mà lại không thể xác định.
Nhưng mà chuyện hai nhà Nguyễn Hạ từ hôn, hai cô gái vẫn biết.
Hai cô gái đều là người thông minh, đương nhiên sẽ không nói thêm gì, sau khi nhìn nhau một cái, liền thành thật thu lại ánh mắt, lại trưng ra vẻ lễ phép cùng nụ cười dịu dàng.
Lục Thừa bước vào thang máy liền ép hơi thở mình xuống, ôm Nguyễn Nhuyễn chặt trong ngực, tấm lưng rông lớn che camera trong tháng máy phía sau.
Lại một lần nữa môi mỏng tới gần môi Nguyễn Nhuyễn: “Tiểu Nhuyễn ngoan, nói cho anh, người đàn ông kia là ai?”
Tuy rằng mùi nước hoa Cologne trên cổ kia rất nhạt, nhưng đối với một người mẫn cảm với mùi vị như Lục Thừa, vẫn có thể ngửi ra.
Lúc này, anh gần sát bên môi Nguyễn Nhuyễn, dịu dàng nhẹ mút môi đối phương.
Lúc hôn môi, còn cẩn thận không quên ngửi mùi trong không khí.
Rất tốt, trên môi cũng không có mùi kia, chứng minh người đàn ông kia và Nguyễn Nhuyễn, nhiều nhất cũng chỉ là đứng gần nhau một chút, cũng không có hành động quá mức khác.
“Nếu tôi không muốn nói?” Hồ ly nhỏ tuy rằng cảm thấy hơi quá trớn, bởi hacker này so với tưởng tượng của cô hơi khó nắm bắt.
Nhưng mà thua người không thua trận a, dễ dàng nói nhận thua, chẳng phải sẽ để Lục Thừa từng bước áp sát, gắt gao ăn sạch?
Cho nên, cái lưỡi nhẹ nhàng linh hoạt duỗi ra, nụ hôn vừa rồi của Lục Thừa quá nhẹ nhàng, tiếp theo rất nhanh liền thu hồi.
Cô gái rõ ràng ăn mặt cả người quần áo công sở, tóc buộc quy củ, khuôn mặt cũng hóa nhàn nhạt giống như bộ trang phục công sở.
Thế nhưng, lúc này đôi mắt như nước, còn có cái lưỡi linh hoạt, giống như yêu tinh quyến rũ người đến mức nhập ma.
Khuôn mặt cô chỉ khẽ nhếch lên, Lục Thừa liền cảm thấy trái tim mình đột nhiên đập nhanh, thậm chí là toàn bộ linh hồn, cũng rùng mình theo.
Cánh tay ôm lấy người, không tự giác siết chật, chặt đến nỗi Nguyễn Nhuyễn cảm thấy hơi đau.
Không tư giác nhíu mi lại, muốn mở miệng, lại phát hiện Lục Thừa thả lỏng tay.
“Vậy không nói chuyện kia nữa.”Lục Thừa nhận mệnh than nhẹ một tiếng, dùng đôi môi hơi lạnh của mình cọ nhẹ trên trán Nguyễn Nhuyễn.
Nguyễn Nhuyễn cảm thấy hơi ngứa còn có chút buồn cười, chỉ là Lục Thừa giây tiếp theo, lại bất đắc dĩ mở miệng nói: “Ai bảo em là
mạng sống của tôi.”
Ai bảo em là mạng sống của tôi.
Người ông khác là chuyện nhỏ, mạng sống là chuyện lớn.
Anh sao có thể vì một người đàn ông khác không đủ nặng nhẹ, mà không cần mạng sống của bản thân?
Hồ ly nhỏ do dự một chút, giây tiếp theo, Lục Thừa nhẹ nhàng buông ra.
Nguyễn Nhuyễn đột nhiên mất chỗ dựa, cả người trực tiếp nhào vào trong ngực Lục Thừa.
Tay Lục Thừa cũng không quân tử, hoàn toàn không biết xấu hổ dán vào sao eo Nguyễn Nhuyễn.
Đinh!
Thang máy đã tới văn phòng nằm trên tầng cao nhất.
Ba Nguyễn sớm biết được tin tức liền mang theo người đứng chờ ngoài cửa thang máy, kết quả của thang máy vừa mở ra liền nhìn thấy cô con gái bảo bối của ống khuôn mặt thẹn thùng (...) dựa vào ngực Lục Thừa.
Mà Lục Thừa ngoại trừ bàn tay không quá thành thật dính trên eo Nguyễn Nhuyễn, những hành động khác đều cực kỳ quân tử!
Ba Nguyễn:......!!