Xuyên Nhanh Cưa Đổ Nam Thần Về Nhà

Chương 42




"Việc cầu hôn chuẩn bị ra sao rồi?" Duy Đường cầm xiên thịt vẻ mặt chê bai.

"Bận như cờ hó, không có thời gian..."

"Giang Mỹ Cảnh!" Duy Đường nghiêm túc: "Em định cưa xong rồi chạy hả?"

"Sẽ bị đánh chết... sao?"

"Em thử xem!!!"

Lệnh Hồ Lan: "..."

Nam thần, ép cưới là việc em làm mới đúng chứ? Anh tranh việc như vậy có thích hợp không vậy?

Chuông điện thoại vang lên, Lệnh Hồ Lan thở phào một hơi.

"Alo?"

"Cô Giang Mỹ Cảnh phải không ạ?"

"Tôi đây!"

"Chào cô Giang, tôi là Tiểu Lý - trợ lý tổng giám đốc Quốc Tế Thiên Tường. Bản kế hoạch lần trước cô làm..."

"Có vấn đề sao?"

"Không có, không có, kế hoạch rất tuyệt, vì thế Liêu tổng của chúng tôi muốn mời cô gia nhập công ty chúng tôi, bởi mục tiêu của chúng ta giống nhau, ý cô thế nào?"

"Không!"

Từ chối rất thẳng thừng, Tiểu Lý không khỏi toát mồ hôi.

"Cô Giang, cô suy nghĩ thêm xem sao, không cần phải trả lời ngay lập tức đâu."

"Không cần, tạm biệt."

Mục tiêu của chị là cuộc sống lý tưởng, muốn chinh phục biển trời bao la, mục tiêu sao có thể giống các người được?

"Lương tháng một trăm nghìn tệ kèm với..." Tiểu Lý nhanh chóng nói ra những đãi ngộ hấp dẫn.

Một tháng một trăm nghìn tệ, như vậy chẳng phải tháng nào cũng sẽ có một lần quay thưởng sao?

Hấp dẫn quá!

Có điều...

"Cám ơn, tạm biệt!"

Đừng tưởng rằng chị đây không biết các chú muốn tìm người đổ vỏ, chị không đi đâu.

"Sao lại từ chối chứ?"

Trong lúc Lệnh Hồ Lan nghe điện, Duy Đường đã chinh phục được các thiếu nữ xung quanh bằng chính tư thế cầm xiên thịt nướng của mình.

"Woa! Đẹp trai quá, là mẫu mình thích!"

"Đi xin số điện thoại không?"

Người bên cạnh là bạn gái anh ấy sao?"

"Không phải chứ? Sao tiêu chuẩn của nam thần lại thấp tới vậy?"

Lệnh Hồ Lan cả giận bữa tới gõ bàn hai cô gái mê trai.

"Nói gì vui vậy? Coi tôi là người chết sao?"

Hai cô gái đưa mắt nhìn nhau, woa, chua ngoa!

Hai người mau chóng bỏ chạy!

Lệnh Hồ Lan:... Tôi đáng sợ vậy sao?

Muốn theo đuổi nam thần mà chỉ có chút dũng khí vậy thôi sao?

Duy Đường mặt đen như đít nồi.

"Giang Mỹ Cảnh, đừng đánh trống lảng."

"Không có, em sợ sập bẫy!"

"Em sợ anh hiểu nhầm em vẫn thích Nhạc Lương Thần sao?"

Duy Đường nói trúng trọng tâm.

"Hơ hơ, hơ hơ, đương nhiên là không phải!"

Lệnh Hồ Lan cúi đầu lặng lẽ nướng thịt, nam thần, anh nói gì cũng đúng!

"Giang Mỹ Cảnh, anh yêu em hơn hai mươi năm, em hiểu anh được bao nhiêu chứ?"

Duy Đường bỏ đi, để lại một chiếc usb trên bàn.

Lệnh Hồ Lan một mình ăn nốt hai xiên thịt còn lại.

Cầm usb về nhà cắm vào máy tính.

Trong đó là clip và ảnh của Duy Đường từ nhỏ tới lớn.

Điều này có phải là anh sẽ chia sẻ với em toàn bộ quá khứ của anh không?

Lệnh Hồ Lan kiên nhẫn xem hết toàn bộ quá khứ của Duy Đường.

Quả nhiên là yêu nghiệt đẹp từ nhỏ tới lớn.

Cuối cùng có hai tệp file khiến Lệnh Hồ Lan tinh thần chấn động.

Một cái là phương án cầu hôn chi tiết.

Cái còn lại là hồ sơ đen của Diệp Thị.

Biết ngay là đồ của nam thần không dễ dàng lấy được, thì ra là đang đợi ở đây...

Lệnh Hồ Lan mở file cầu hôn ra, xem xong cảm thấy toàn thân như thể không còn chút sức lực nào nữa.

Yêu cầu cầu hôn khiến người ta điên tiết như vậy, cũng chỉ có anh ta mới nghĩ ra được.

Không kết hôn nữa, cứ để Giang Mỹ Cảnh độc thân tới già đi!

A a a a!

Kéo tới cuối cùng, thì nhìn thấy một hàng chữ lớn.

"Bên trên chỉ là nói linh tinh, điều em cần làm là hết lòng yêu anh!"

Nam thần có chút đáng yêu!

Lệnh Hồ Lan cảm thấy vô cùng ấm áp.

...

Duy Đường nhạy cảm và kiêu ngạo.

Chuyên tình và nặng tình.

Còn có gì không yên tâm nữa?

Lệnh Hồ Lan lặng lẽ nghĩ thầm, hay là, chấp nhận thôi?