Xuyên Nhanh Công Lược

Chương 177: 177: Đồ Nhivi Sư Mang Thai Rồi! 5






*????Sáng hôm qua đi chích vaccine mũi hai về nhức đầu muốn ch*ết luôn á,xin lỗi mn vì ra chap chậm nha*
- ---------------
Mã Đương trích từ trong tay áo một bình dược màu xanh ngọc,cẩn thận đổ ra vết thương trên bụng hắn,linh dược mát lạnh giống như sương sớm nhẹ nhàng thấm sâu vào da,vết thương do kiếm ý gây ra lấy tốc độ rất nhanh mà khép lại.

Thấy Cố Tần Đình vẻ mặt lo lắng đứng bên cạnh mà bất giác thở dài một hơi,tên tiểu tử này chung quy vẫn là quan tâm sư tôn đi?!
"Mã sư thúc! sư tôn hắn?"
"Yên tâm đi,đã không sao nữa rồi!" Mã Đương nhìn y nói,đối với y thuật bản thân mình vẫn là thập phần tin tưởng.

"Vậy thì tốt a! " Cố Tần Đình đôi chút chột dạ nhìn lấy người đang nằm trên giường,cúi đầu lãng tránh ánh mắt Mã Đương,không dám cùng nhau đối diện.

Bất qúa lựa chọn ngăn cản là bản thân hắn tự nguyện mà? y có nhờ vã hắn sao? vì vậy cho nên đừng nghĩ rằng y sẽ vì hắn làm ra cái hành động ngu dốt gì giống như kiếp trước nữa.

"Sư tôn ngươi hắn! " Mã Đương nhăn mày, muốn lên tiếng giải thích cho Phương Cẩm Ngọc nhưng lại không nói nên lời,bất đắc dĩ cảm thán,đứa nhỏ này thiên phú tu vi tốt như vậy cớ gì phải chịu hành hạ ghét bỏ chứ?sư đệ xem ra vẫn không ưa thích hắn đi? nhập môn mấy năm chắn hẳn đã chịu ít nhiều ngược đãi rồi! thật tội nghiệp mà!
Cố Tần Đình không nhìn cũng biết trong nội tâm  Mã Đương lúc này đang nghĩ cái gì,không sai biệt lắm là định giải thích cho sư tôn của y đi? nhưng nhiều lời cũng dã tràng xe cát vô dụng mà thôi.

"Nếu sư tôn đã không có việc gì thì ta đi Bộ Hình Phong lĩnh phạt trước vậy?" Y thần sắc không đổi nhàn nhạt nói,đã bình an và có người lo rồi thì cần gì y nữa chứ? không thấy dư thừa vướng víu sao? nói rồi liền một mạch xoay đầu ra ngoài,hai bàn tay nắm chặt đến siết sao,thù hận và những gì hắn đã gây ra ở kiếp trước đừng tưởng sẽ dễ dàng xoá bỏ!! đau đớn và khổ cực y chịu ai đền bù đây? hắn chỉ mới chịu một chút đau đớn như vậy đã muốn y xoá bỏ hận thù sao? đúng là mơ mộng hão huyền.

Mã Đương mặc một bộ đạo bào đơn giản màu xanh lá,nhan sắc tầm trung,là một trong tám vị trưởng lão của Thiên Kiếm Thần Cung đứng hàng thứ tư thiên về luyện đan và y thuật,đáng lí là 10 người nhưng trừ bỏ đại sư huynh Sa Hoài lên làm chưởng môn và thập đệ Phương Cẩm Ngọc làm Thái Thượng trưởng lão thì còn lại tám người.

Nhìn bóng lưng rời đi vội vàng kia mà trong lòng ngũ vị tạp trần,rồi lại nhìn tới cái người xinh đẹp đang nằm trên giường kia,tự hỏi lòng mình rằng rốt cuộc giữa sư trò hai người còn cất giấu bí mật gì không thể cho thiên hạ biết chứ?
Thôi thì phó thác cho thiên đạo định đoạt đi.

Đợi Mễ Lạc Tranh tỉnh dậy lần nữa thì không biết đã trôi qua bao lâu,ngoài trời mập mờ nhá nhem tối,chống tay muốn ngồi dậy thì cảm nhận được vết thương trên bụng đã biến mất từ lúc nào,không ngừng cảm thán đúng là thế giới tu chân có khác nha.

Hắn vừa mới uống song chén dược do Mã Đương sắt lại tiếp tục nằm nghĩ,hoàn toàn không hề hay biết đệ tự của mình đang ở nơi đâu chịu phạt,mà Mã Đương chính là im lặng không báo nên nhất thời hắn chẳng biết việc gì cả.

Ai mà nghĩ tên đệ tử này lại cam nguyện tự mình đi lãnh phạt đâu? nghĩ trăm lần cũng không ra là lúc ngoài cửa phòng chợt vang lên tiếng gõ,một giọng nam ôn hoà truyền vào "Mã sư đệ,Phương sư đệ hai người có trong đó không?" Sa Hoài dừng một lúc lại nói tiếp "Ta là Chưởng môn đây có việc muốn bàn với Phương sư đệ một chút!"

Chưởng môn tìm hắn bàn chuyện? đừng nói là tên tiểu tử kia lại sảy ra chuyện gì nữa đi? Còn nhớ vị huynh đài này từng vì Cố Tần Đình mà cùng hắn tranh cãi đến quyết liệt túi bụi đi! này là oan gia tìm tới cửa đòi nợ a,nhớ tới đây hắn bất giác điều chỉnh ngồi thẳng thân mình,hai tay nhỏ đổ mồ hôi lạnh hội run mà đặt trên đầu gối,động tác nghiêm túc căng thẳng giống như học sinh làm sai đợi lão sư vào trách phạt vậy.

Mà cũng đúng thôi,ai nói cái tên họ Phương này chính là antiFan của Cố Tần Đình đâu?
Bất qúa chưởng môn sư huynh cũng không phải là người lắm lời,vừa vào thấy hắn như vậy thì ngay lập tức đã hỏi han ân cần,biết được chắc chắn không sao thì mới bắt đầu đi thẳng vào vấn đề chính.

"Vết thương của đệ là do Tần Đình ghây ra sao?"
Mễ Lạc Tranh hơi suy nghĩ chút rồi gật đầu đáp.

"Cố Tần Đình đứa nhỏ này không phải cố ý làm như vậy! mà đệ đối với nó qúa nghiêm khắc và bất công" Sa Hoài nghiêm túc nhìn hắn nói "Sỡ dĩ nó ra tay đánh là bị dồn vào đường cùng thôi,đệ là tự nguyện đỡ kiếm vậy nên đừng trách phạt nó nữa.

"
"Ta biết rồi" Mễ Lạc Tranh một bộ ngoan ngoãn mà thấp giọng gật đầu,ngay lúc này hắn thật sự muốn hô to lên mà nói rằng ai mà muốn phạt y cơ chứ? ta còn đang suy nghĩ làm cách nào để ôm đùi sinh hai hài tử trắng mập cho y đây!!
Sa Hoài có chút khó tin tưởng nhìn chằm chằm sư đệ mình,chuyện này đúng là qúa bất ngờ mà,im lặng một lúc như xác định bản thân có phải đã nghe lầm hay không mới lần nữa mở miệng, ôn tôn nói "Đệ minh bạch là tốt rồi,sau này đối đãi bới y tốt một chút,dù sao cũng là thủ tịch đệ tử duy nhất mà.

"
Mễ Lạc Tranh cuống quýt gật đầu,bày ra bộ dáng tích cực nhận sai khiến hai người cứng họng,nghẹn vào trong một bụng lí do phản đối đã chuẩn bị từ trước,hôm nay mặt trời mọc đàng tây sao?
"Sư đệ! đệ nói thật vậy chăng? sẽ không phải lừa ghạt vi huynh chứ?" trong giọng nói mang theo nồng đậm ngờ vực không thể tin tưởng, ngay cả ánh mắt cũng đều hiện rõ nghi nghờ với hắn.

"Thề với thiên đạo lời ta nói hoàn toàn là sự thật!" Mễ Lạc Tranh một tay giơ lên,khuôn mặt nghiêm túc mà lớn tiếng thề thốt,đoạn nhìn hai người có việc rời khỏi hắn cũng liền đánh bài chuồn trở về đỉnh Minh Phong lấy cớ nghĩ nghơi.

Nằm ở trên giường mà nhẹ nhàng thở ra, hắn vừa vặn xuyên qua thế thân Phương Cẩm Ngọc cõng lấy oan ức lớn như vậy,so với những việc trước kia ghây ra thì bị nghi nghờ là điều khó tránh,hai sư huynh đã vậy thì Cố Tần Đình còn nghiêm trọng đến mức nào? y chưa tránh hắn đã là may mắn tổ tiên phù hộ rồi.

Nhưng hắn mặc kệ,vì mạng sống nhỏ bé vì nhiệm vụ và hạnh phúc tương lai cho dù bị người trăm hướng ngờ vực thì có sao? tóm lại bất kể là ai cũng không thể nào ngăn cản hắn tiến công ôm chặt đùi vàng,mất mặt thì đã sao? so với mạng sống và danh dự hắn tình nguyện bị người phỉ nhổ nha.

Vì thế không chút do dự bỏ qua thời gian,ngay sáng hôm sau tức khắc từ trên giường đứng bật dậy hai chân nhanh chóng tới gian nhà đất tìm Cố Tần Đình,được bao bọc bởi rừng tre rộng lớn cao ngất ngưỡng do thụ hưởng linh khí, nên cho dù giữa trưa ở nơi đây vẫn vô cùng mát mẻ,chỉ có điều cách sân chính qua xa và cực kì hoang vắng mà thôi.

Ở phía xa trông thấy y đang một mình trong sân luyện tập kiếm pháp cong người nhảy lên cao từng động tác đều vô cùng ảo diệu,đường kiếm nhanh gọn dứt khoát biến hoá không ngừng như thể cùng người hoà vào làm một vậy.


Kiếm ý ánh lên một màu tím đậm thật lớn bao bọc xung quanh thiếu niên,ánh mắt y sắc lẹm, cả người toát ra khí chất giống như một vị chiến thần bước ra từ thời thượng cổ vậy,vô tình tàn nhẫn và sát phạt quyết đoán.

Mễ Lạc Tranh cứ thế đứng ở phía xa dõi mắt trông theo một màn này,đồng thời cảm thán không thôi,không hổ là lão công của hắn mà,cho dù ở trong hoàn cảnh nào và bị chèn ép bắt nạt ra sao thì y vẫn cứ thế! vẫn cứ là một nam nhân đầu đội trời chân đạp đất và đỉnh thiên lập địa như vậy.

Qủa đúng với câu nhân trung long phượng,rồng trong loài người nha.

Mặc dù hẻo lánh nghèo nàn là thật nhưng rộng rãi có thừa,Cố Tần Đình ở trong sân xoay vài vòng lớn vẫn chưa thấy có dấu hiệu ngừng,Mễ Lạc Tranh không thể làm gì khác ngoài việc tiếp tục từng đằng xa dõi mắt nhìn y,ánh nắng dần xuyên qua nhưng trong sân vẫn mát,Cố Tần Đình vẫn ở trong sân múa may loạn kiếm.

Đường kiếm dù đẹp nhưng thời gian qúa lâu khiến hắn sinh tâm không vui,Mễ Lạc Tranh nhíu mày,bằng tu vi và năng lực của y theo lí mà nói nên phát hiện ra hắn từ lâu mới phải.

Thêm vào đó hắn cũng không tàng hơi thở mà? vì vái gì đến tận nay vẫn chưa thèm để ý người ta đâu?
Dựa theo tình huống hiện tại nếu như ra ngăn cản thì rất có thể bị lạnh nhạt đuổi về,chỉ sợ Cố Tần Đình trong lòng mang hận không chịu nghe lời thì hỏng mất,ai nói tên này là người hắn yêu với thiên mệnh chân tử làm chi? đã vậy còn được đặt cách ưu ái trọng sinh nữa chứ,hệ thống nếu như không báo hắn còn tưởng y là đang giận hờn vu vơ nữa đi,thử hỏi không tức mà coi được sao?
Mãi cho đến khi thái dương lên cao thì đã là giữa trưa,ánh nắng chiếu đến khiến hắn có chút mệt mỏi.

Trong lòng bĩu môi tức giận vừa định xoay người rời đi thì ai ngờ não hải ong ong chóng mặt,hai mắt hoa lên,ngay sau đó hai chân vội trật đâm đầu vào thân tre to lớn rồi ngã nhào xuống đất,tấm thân nhỏ nhắn và đạo bào sạch sẽ ngập lụt trong đám lá tre khô,mái tóc dài màu bạc cũng không thể nào thoát khỏi số phận.

Ngay sau đó một đạo kiếm khí và tiếng xé gió vang lên,ánh lên tia bạc kề sát cổ hắn Cố Tần Đình lạnh giọng quát "Ngươi là đệ tử thuộc phong nào? tại sao tới đây nhìn lén ta?"
Hảo tiểu tử Oscar còn nợ ngươi một cúp ảnh đế a! ta là sư tôn ngươi được chưa hả? Mễ Lạc Tranh từ trong đám lá tre chống tay đứng dậy,phủi bụi dính trên đạo bào,điều chỉnh vẻ mặt hai tay chắp ra sau lưng song mới quay lại giả vờ trấn định nhìn thẳng vào y.

"! " còn chưa kịp mở miệng nói thì người phía trước chợt trợn mắt kinh ngạc "Sư tôn đầu người dính lá tre khô kìa"
"Hả?" Mễ Lạc Tranh giương ti đôi mắt câu hồn, khuôn mặt xinh đẹp hơi nhăn lại ngờ vực hỏi "ở đâu? dính ở đâu chứ?"
Cố Tần Đình đã thu kiếm từ lâu,dịch nhẹ thân mình lại gần phía hắn nhàn nhạt nói "Nếu sư tôn không ngại thì đệ tử mạn phép giúp người lấy nó được không?"
"Ừm vậy ngươi lấy gỡ giúp ta đi" vừa song liền cười tươi đưa nhẹ đầu về trước nói.

Cố Tần Đình trong lòng run rẫy đột nhiên khẩn trương hẳn lên,tim gia tốc đập nhanh hơn bình thường,cơ ngực phập phồng lên xuống đưa tay lên gỡ lá dính ở đỉnh đầu sư tôn,mái tóc dài bạc mang lại cảm giác mượt mà lạnh lẽo nhưng rất thơm,không phải nồng nặc mùi son phấn mà là thơm nhẹ hương hoa hồng khiến người sanh tâm thư giãn chìm đắm,bỗng không tự chủ được khẽ nhu nhu vuốt ve vài cái.


Tóc sư tôn thật sự rất thơm.

Đến khi hoàn hồn phát hiện bản thân thất lễ thì vội qùy xuống,đem đầu cúi xuống thật thấp,hai mắt cơ hồ là dán sát mặt đất,cắn chặt hàm rằng im lặng bình tĩnh chờ đợi sử lí,đồng thời tự trách bản thân bị làm sao vậy chứ? chẳng phải ngươi muốn động thủ giết hắn hay sao? vì cái gì mà bây giờ lại! mềm lòng rồi!!!
"Thỉnh sư tôn trách phạt!" Cố Tần Đình trịnh trọng nói.

Mễ Lạc Tranh"!.

" m*ẹ nó tên tiểu tử này ai muốn phạt ngươi hả? bất lực thở dài đỡ trán,xem ra hắn cần phải cố gắng điều giáo đồ nhi yêu qúy nhiều hơn rồi.

Đương lúc y qùy thì trên bả vai bất ngờ bị người chế trụ nhấc bổng lên,khiến y thân mình hơi run kinh ngạc nghĩ,bình thường vào lúc này sư tôn chẳng phải là nên giáng cho y bạt tai hay sao? nhẹ nhàng như vậy thật sự bình thường không trúng tà thật chứ?
Hắn đánh giá thiếu niên trước mặt trong chốc lát,vị đồ nhi này sắc mặt dù còn chút tái nhạt nhưng so với mấy ngày trước đã khá hơn rất nhiều rồi,chỉ là y phục và nơi ở qúa mức rách nát,đường đường là đệ tử thủ tịch mà ở cái chòi này coi được sao? Phương Cẩm Ngọc hắn làm vậy không thấy mất mặt à?
Mễ Lạc Tranh thần sắc nhàn nhạt hơi cười mỉm nói "Vào trong dọn đồ đi,từ nay về sau ngươi sẽ ở trên đỉnh Minh Phong chung với vi sư!" trong nhà đó hắn đã từng xem qua rồi,thực chất không có cái gì cần phải thu dọn cả,chỉ là Cố Tần Đình giống như biến thành tượng đá mở mắt trân trối nhìn hắn.

Thấy y như vậy Mễ Lạc Tranh thật sự mất hết kiên nhẫn, tới gần kéo tay y lôi về phía ngoài mà đi "Còn đứng đấy làm gì chứ? mau đi thôi!"
Cố Tần Đình rũ xuống hàng mi dài nhìn thân ảnh đang không ngừng lôi kéo mình,sư tôn đáng kính đây là chịu không nổi muốn đem y về đỉnh Minh Phong xử phạt rồi? có lẽ là mới nghĩ ra thủ đoạn tra tấn mới muốn thử đi?
Trên đường trở về không ngừng gặp một đám lớn đệ tử kinh ngạc nhìn họ,nhưng tất cả đều bị Mễ Lạc Tranh trừng mắt mà sợ hãi cúi đầu,trong lòng hắn âm thầm khinh thường bĩu môi nghĩ "Lão tử đây chính là hi sinh thân mình cứu mạng các ngươi nha,chứ vị họ Cố đây một khi đã hắc hoá muốn gi*ết người thì ai mà cản nổi cơ chứ?"
Cố Tần Đình ánh mắt dừng lại trên bàn tay đang kéo lấy tay mình của Phương Cẩm Ngọc, sư tôn của y đã bao lâu chưa đối sử với y nhẹ nhàng như vậy rồi? bất qúa nếu sư tôn đã muốn y cũng không mạnh mẽ ngăn trở làm gì,bởi dù sao cũng là trách phạt nhưng đổi địa điểm khác thôi mà.

Mễ Lạc Tranh cùng y đi dạo quanh đỉnh Minh Phong lựa phòng hồi lâu,nhớ tới nơi ở vốn có của y trong lòng liền sinh cảm giác khó chịu,có lẽ chính bản thân Phương Cẩm Ngọc chưa từng coi trọng Cố Tần Đình? thở dài một tiếng,thôi thì hãy để hắn tới bù đắp lại tất cả mọi thứ đi.

Cố Tần Đình bị hắn đẩy vào gian nhà chính ngay bên cạnh phòng ngủ của mình,cách nhau đúng một cánh cửa và bức bình phong mà thôi.

"Về sau ngươi sẽ ở đây chung với vi sư!"
"Đệ tử! tuân lệnh" y cúi đầu,đôi mắt hơi trầm xuống ngữ điệu không rõ cảm xúc đáp lại hắn.

Ban ngày dần dần bị bóng tối bao phủ trọn vẹn, mặt trời lặn về phía sau núi nhường chỗ cho bầu trời đầy ắp những ngôi sao sáng,và trăng tròn đang từ từ lên cao,từng phiến lá xanh bị gió thổi mà rơi rụng đầy đất.

Mễ Lạc Tranh nằm ở trên giường đang không ngừng lăn lộn,hiện tại đã hơn nữa đêm nhưng hắn vẫn chưa buồn ngủ,cũng không muốn ngủ,theo bản năng đưa tay sờ soạng bên cạnh muốn dựa vào lồng ngực ai đó,nhưng chợt nhớ ra người ta đang nằm ở sát vách rồi.

Mễ Lạc Tranh một thân đồ ngủ lụa mỏng khoác hờ trên thân,chân trần đạp xuống đất rời khỏi phòng ngủ mà đi về phía căn phòng sát vách kia,đưa tay lên gõ "Đồ nhi,là vi sư đây con có trong đó không?"
Cố Tần Đình đang vắt tay lên trán suy nghĩ nghe tiếng hắn liền ngồi bật dậy,Phương Cẩm Ngọc hắn tới tìm y giờ này làm cái gì chứ? đương lúc suy nghĩ thì thanh âm trong trẻo dễ nghe kia lại lần nữa vang lên "Đồ nhi à! là vi sư đây con mở cửa ra đi!"
Y trầm mặc đứng dậy mở cửa nhìn bóng người trước mặt mình,hờ hững nói "Sư tôn! người vào đi " Cố Tần Đình mi dài hơi rũ xuống,sư tôn đây là nhịn không được nên muốn trực tiếp động thủ giết y sao?

Mễ Lạc Tranh nào biết trong phút chốc y liền bổ não ra nhiều thứ như vậy,nghe vậy chỉ lách nhẹ thân mình đi ngay vào trong,không chút xấu hổ mặt dày nằm xuống giường y kéo chăn lên đắp, hai mắt ngập tràn ý cười nhìn về phía y "Còn đứng đó làm gì chứ? con không buồn ngủ sao?"
Cố Tần Đình không nói gì y đứng đó nhìn cả nữa ngày,nhưng vẫn chưa thấy sư tôn đáng kính làm ra hành động nào khác ngoài việc mời gọi y tới ngủ chung,chẳng phải rất chán ghét muốn chụp chết y sao? bỗng nhiên có chút khó hiểu nhìn chằm chằm hắn,vị sư tôn bình thường luôn chú trọng vẻ bề ngoài thanh lãnh cao thượng tựa tuyết liên kia,nay lại y phục xốc xếch mỏng manh không nên hình,khuôn mặt xinh đẹp môi đỏ câu nhân,một bộ đầu tóc trắng bạc tùy ý buông xoả rũ rũ ở sau vai,mang đến cho người ta hảo cảm về một mỹ nhân xinh đẹp yếu đuối cần người bảo vệ.

Cố Tần Đình có chút thất thố đỏ mặt thu hồi ánh mắt,y không hiểu sư tôn ăn mặc kh*iêu gợi như vậy đêm hôm tới tìm y là có ý gì? hắn đừng nói là muốn th*ượng y sao? không!! không thể nào!! là mình nghĩ nhiều mà thôi,Phương Cẩm Ngọc sao có thể để ý đến thân thể y được chứ? Cố Tần Đình mày đừng tự hù doạ bản thân mình nữa!!
Mễ Lạc Tranh xác thật có chút sốt ruột,nhìn tên đệ tử giống như khúc gỗ nằm bên cạnh mình thì khoé môi bất giác mỉm cười,thân mình khẽ dịch di người giơ tay ôm lấy eo y,đầu tựa vào trên lồng ngực,cảm nhận được nhiệt độ cơ thể và ấm áp của y,cũng không màng đến phản ứng  mà mũi giọng nói "Ngủ đi!" rồi song liền thật sự nhắm mắt an giấc ngon lành.

Nhưng thiếu niên bị y ôm chặt lấy lại không được may mắn như vậy.

Cố Tần Đình nhìn Phương Cẩm Ngọc không chút phòng bị ôm mình ngủ như vậy,thần sắc ám trầm thấy rõ,vì cái gì mà người này giống như thay đổi biến thành một người khác?? trong mắt không còn chán ghét căm thù giống như trước? không còn tra tấn trách phạt y nữa?? Phương Cẩm Ngọc hắn vì cái gì lại thay đổi nhiều đến vậy đâu??
Vậy là trái ngược với hắn,Cố Tần Đình tới hơn nữa đêm nay vẫn chẳng thể nào nhắm mắt an giấc nổi,bởi sư tôn giống như bạch tuộc cả thân mình ôm chặt lấy y vậy.

Mà Mễ Lạc Tranh nhắm mắt một hồi lại đột nhiên thao tháo mở ra,không ngủ được!! hắn thèm đồ ăn a!!tuy nói tu vi cao sớm đã tích cốc, nhưng không biết vì sao chính là cảm thấy có chút đói, cùng với nói đói, không bằng nói là thèm thì đúng hơn.

Nhưng Phương Cẩm Ngọc không ăn nên đỉnh Minh Phong làm gì có xây phòng bếp đâu? bất qúa muốn hắn nhịn là điều không thể nào,trong bóng tối đưa tay lay lay thiếu niên nằm bên cạnh mình,nhỏ giọng gọi "Đồ nhi,đồ nhi à!"
"Sư tôn có chuyện gì sao?" Cố Tần Đình nhăn mày nghi hoặc hỏi,vị sư tôn đáng kính này lại muốn giở trò gì nữa đây?
Mễ Lạc Tranh nắm lấy tay y đặt lên bụng nhỏ lép xẹp của mình,bĩu môi đáng thương đáp "Vi sư có chút đói bụng nha! "
"Sư tôn đói bụng?"
"Ừm,ta muốn ăn chút gì đó!"
Cố Tần Đình sửng sốt "Vậy sư tôn có cần đệ tử nấu chút gì đó cho người ăn không?"
Nghe y nói Mễ Lạc Tranh ngay tức khắc kịch liệt lắc đầu từ chối,đùa gì thế? y mà nấu ăn đảm bảo ngũ cốc luân hồi cả đời không dứt,yêu y là sự thật nhưng để ăn đồ ăn y nấu thì!.

xin lỗi hắn từ chối.

Từ ánh trăng lờ mờ ngoài cửa sổ kia đưa tay sờ lên tóc y,nhẹ nhàng nhu loạn đầu Cố Tần Đình,đồ nhi thật dễ thương qúa nha.

Cố Tần Đình kinh ngạc đến toàn thân cứng đờ,sư tôn của y dạo gần đây hành động thay đổi qúa khác thường! nhưng cố tình y lại thích nó vậy phải làm sao bây giờ? sư tôn ta ái người đến thật đau,thật khổ mà.

"Tiểu Cố à,ngươi đi tới Thanh Hạc Phong trộm vài con cá chép chưởng môn nuôi trong ao tới đây được không?"
Đang xúc động vì hồi tưởng qúa khứ đau thương,Tiên Ma Đế Quân Cố Tần Đình "! "
Sư tôn hắn vậy mà sai y đi ăn trộm cá sao?.