Tắt điện thoại lúc sau,Mễ Lạc Tranh toàn thân khó chịu mà lui về phía sau dựa lưng vào tường, cổ khí lạnh trên gạch truyền đến đối nghịch với lửa nóng trong cơ thể khiến cậu không nhịn được mà toàn thân run rẫy.
"Cảnh! Cảnh thúc chúng ta làm sao bây giờ?" cố ý bỏ qua mục đích thật sự của bản thân nước mắt lưng tròng mà ngẫng đầu nhìn y,bày ra bộ dáng tiểu bạch thỏ yếu ớt đáng thương cần người bảo hộ.
Mùi hương kích tình nồng đậm bao trùm khắp căn phòng,bầu không khí trở nên ái muội hiếm thấy khiến hai người trong lòng vốn có ý đồ trở nên ngo ngoe rục rịch.
Cố tình cậu lại tỏ vẻ ngây thơ không rành thế sự,câu hỏi tưởng chừng rất đơn giản nhưng Thượng Quan Cảnh nghe nói song lại trưng ra bộ mặt khác thường,y ngước mắt sâu kín đầy thâm ý nhìn cậu một cái.
"Triển thiếu gia không cần lo lắng,việc lúc nãy đợi khi về nhà tôi sẽ giải thích với a Hiên thay cho cậu" Thượng Quan Cảnh hơi gồng thân mình lạnh nhạt nói rồi lại trở về ghế sofa bắt chéo chân, ánh mắt mang theo tia nóng khó dò dừng ở trên người cậu mà đánh giá,quan sát thật kĩ "đứa con" tương lai này.
Tuổi tác vẫn còn qúa nhỏ chưa tròn 18 tuổi, tại trên khuôn mặt tinh sảo xinh đẹp ấy vẫn còn nhiều nét trẻ con ngây thơ đơn thuần,khắp người tràn ngập hơi thở thanh xuân sạch sẽ,vô cùng có tính công kích mang đến cho người ta cảm giác về mối tình đầu thời niên thiếu.
Cặp mắt to tròn hắc bạch phân minh,nhưng tròng đen chiếm nhiều lại ngập nước sáng bóng như thủy tinh.
Chỉ riêng đôi mắt dụ hoặc đẹp đẽ đó đã khiến người ta khó lòng ghét bỏ rồi,hơn nữa thiếu niên lại đang tới kì phát tình mị lực tăng lên gấp bội,khuôn mặt hiện rõ vẻ thấp thỏm mê mang vô tội mà nhìn y.
Lớp áo sơmi bởi vì dính ướt mà dán sát vào người,xuyên thấu bên trong là thân thể no mềm trắng nõn,cần cổ thon dài trang nhã vòng eo tinh tế nắm gọn trong vòng tay,từ trên xuống dưới qủa thực không có chỗ chê.
Thiếu niên này đích thị là một bảo bối!!
Thượng Quan Cảnh phần dưới chợt cảm thấy bắt đầu trướng đau,cổ họng khô khốc khó khăn mà di dời tầm mắt.
"Ăn chơi cũng phải có giới hạn chừng mực, hơn nữa cậu đang tới kì phát tình còn dám một mình tới đây? nếu gặp người xấu thì bây giờ ra sao hả?" ngữ điệu y nghiêm cẫn,cau mày cảnh cáo Mễ Lạc Tranh.
"Cảnh! Cảnh thúc! cháu nóng.
.
khó chịu qúa" mặc kệ câu hỏi của y Mễ Lạc Tranh vẫn cứ tiếp tục giả khờ mà thấp giọng kêu rên,hai bàn tay đặt trên cổ áo bắt đầu bứt rứt muốn cởi.
Y cảm thấy bản thân sắp không chịu đựng được nữa muốn đứng dậy rời đi,nhưng nếu để cậu ta một mình ở lại nơi này hay giao cho người khác đều không yên tâm.
Thần sắc trên mặt khó lòng bình tĩnh nổi,hơn nữa bản thân không thể giúp đành lấy điện thoại ra gọi cho Thượng Quan Hiên,thế nhưng kì lạ thay lại là không liên lạc được! hơn mười lần rốt cuộc mất hết kiên nhẫn mà ném sang một bên.
Lí trí mách bảo y là không thể nào nhưng thân thể lại cố tình không chịu đầu não chi phối,y cảm thấy mình sắp điên rồi,nếu kì phát tình đầu tiên trong đời mà lại chích thuốc ức chế thì cơ thể sẽ bị ảnh hưởng nghiêm trọng.
Rất không an toàn,tuyệt đối không thể dùng,nhìn tới thiếu niên đang đau khổ nằm trên đất kia mà nặng nề thở,rất không tình nguyện mà đứng dậy vào nhà tắm.
Mễ Lạc Tranh thấy y không để ý đến mình liền khó chịu trong lòng,nhưng cũng không trách được bởi thân phận cả hai ở thế giới này dù sao cũng có chút đặc thù mà.
Làm bộ muốn trốn mà chạy tới bên cửa vặn vặn vài cái nhưng đều không ra,đường ra bị chặn y lại trốn tránh không quan tâm cậu,tạm thời có lẽ là chưa nghĩ ra cách giải quyết nhưng cũng sẽ không vì vậy mà lơ là,bỏ qua cơ hội tối nay lần sau muốn làm sẽ rất khó khăn,cậu cần phải đánh nhanh rút gọn mới được.
May mà cậu chưa thực sự kết hôn,hôn ước hai nhà chỉ đơn giản là do trưởng bối trong miệng hứa hẹn với nhau mà thôi,nó không có bất kì giá trị pháp lí nào nhưng cố tình là họ hàng hai nhà ai ai cũng biết lan truyền bao năm đã lâu.
Thượng Quan Cảnh thân là trưởng bối lại càng khó khăn hơn nữa,vị hôn phu của con trai hắn như thế nào liền động vào đây? tấm rào chắn tâm lí "hôn ước" này nhất định phải phá càng sớm càng tốt.
Ra không được,vô không song vậy tại sao phải nhẫn nhịn chứ? hai người cũng có ai kiếp trước là hoà thượng đâu? Mễ Lạc Tranh suy nghĩ làm liều một phen,dù sao cũng không chết được còn nếu thành thì vạn sự dễ tính rồi.
Nhìn khắp căn phòng được bài trí xa hoa diễm lệ một lượt, rồi lại nhìn chằm chằm tới cánh cửa nhà tắm vừa đóng kín kia,cậu cũng không có ý định phá cửa xông vào, mà nhất định phải khiến cho nam nhân kia tự động chui ra nạp mạng.
Khẩn trương chốc lát liền đánh ý tới bình thủy tinh chứa đầy nước trên bàn,cặp mắt sáng lên cậu đứng dậy đi nhanh về phía nó.
Không nói hai lời trực tiếp động thủ,thả từ trên cao xuống khiến nó vỡ tan cậu phối hợp hô lên thất thanh.
"Xảy ra chuyện gì vậy?"Thượng Quan Cảnh nghe tiếng động mạnh liền lo lắng từ trong nhà tắm chạy ra xem,do vội nên toàn thân giờ phút này chỉ quấn mỗi khăn tắm ngang hông còn thân trên thì để trần toàn bộ,khắp cơ thể lấm tấm vệt nước đua nhau chảy dài,cởi bỏ âu phục dù bớt đi phần nào khí thế nghiêm nghị nhưng lại càng khiến người ta si mê.
"Cậu không sao chứ?" y dang tay đỡ cậu dậy ngữ điệu hơi chuyển ôn nhu nhàn nhạt hỏi.
"Khó chịu qúa! " Mễ Lạc Tranh toàn thân nóng rực dựa sát vào người y,tiếng nói ngoài ý muốn mà trở nên mềm mại đáng yêu hệt như đang khẩn cầu vậy.
Thượng Quan Cảnh còn chưa kịp phản ứng thế nào, thì sự khác thường trên người thiếu niên càng trở nên kịch liệt.
Đặc biệt sau khi ngửi thấy mùi hương, dường như cỗ khí nóng trong người càng bốc hỏa hoàn toàn không phải chỉ có chút kỳ lạ như trước.
Đến trình độ này còn không hiểu sảy ra chuyện gì thì chỉ có đồ ngu mà thôi, Thượng Quan Cảnh tối mắt không kiềm chế được,lúc này rất nhanh đã mất đi lí trí bàn tay đặt trên eo cậu bắt đâu vuốt ve nắn bóp.
"A! Cảnh! Cảnh thúc làm cái gì vậy?! không được! " cậu nổ lực vùng người muốn đi nhưng Alpha vốn mạnh,cộng thêm cậu đang tới kì động tình cơ thể yếu ớt,tránh không được còn bị y ôm chặt vào người.
"Chẳng phải vừa than khó chịu sao? để tôi giúp cậu còn tốt hơn so với việc về nhà tiêm thuốc ức chế đó! " Thượng Quan Cảnh giờ phút này đã không còn tỉnh táo,y ghé sát tai cậu trầm thấp dụ hoặc nói.
"Đây là vì muốn tốt cho cậu thôi! ngoan ngoãn một chút! " bàn tay hư hỏng bắt đầu từ trên eo vu*ốt ve mò lên tới ng*ực mà kịch liệt x*oa nắn mạnh bạo,đem cả người cậu đỡ lấy rồi dần dần di chuyển về phía giường ngủ.
Thiếu niên ngã xuống giường nhưng đôi bàn tay nhỏ lại bám trụ lấy bắp tay anh kéo mạnh xuống,cặp mắt vì động tình mà ướt át mơ hồ nhìn y,môi mềm hé mở làm nũng nói "Chú Cảnh khó chịu qúa! muốn làm! " lát sau lại kìm lòng không được quấn lấy cổ y,gắt gao ôm lấy nam nhân mà cọ cọ khẩn cầu cũng mặc kệ luôn việc chính mình đang làm là cái gì.
Đứng trên đỉnh cao nhân sinh nhiều năm vốn cho rằng bản thân năng lực tự cường rất mạnh,cho dù trước kia nhiều người đánh ý câu dẫn chuốc thuốc cũng chẳng thể khiến y động tâm,nhưng cố tình người thiếu niên này lại có thể,giống như mặt hồ tĩnh lặng rơi xuống chiếc lá mà tạo nên gợn sóng lan tràn.
Bất qúa từng tuổi này đầu óc đã sớm ôn đến lão luyện,dù cực hạn muốn làm nhưng vẫn cố nhịn mà nghiêm túc hỏi cậu "Thật sự muốn cùng tôi làm? cậu không hối hận đấy chứ? làm vậy a Hiên biết được sẽ rất buồn đó?"
Mễ Lạc Tranh thầm khinh trong lòng,rõ ràng đã sớm không chịu nổi còn giả bộ trang chính nhân quân tử cái gì chứ? mới ban nãy còn không biết ai buông lời dụ dỗ người ta đâu!!
"Triển Hàm Dương cậu có nghe tôi nói gì không? nếu--"
"Mặc kệ hắn ta! hắn ta ngoại tình với em gái tôi! tôi muốn đầu hắn xanh cỏ! muốn cắm sừng lên đầu hắn! " nói rồi bàn tay cậu giống như bạch tuộc sờ loạn khắp người y,rất nhanh đã xuống tới hông mà tháo chiếc khăn xuống.
Thượng Quan Cảnh nghe vậy tuy hơi ngạc nhiên nhưng cũng không dừng lại động tác,hai người rất nhanh dây dưa đến toàn thân trống không, quần áo lộn xộn vứt loạn trên nền sứ lạnh lẽo.
Cứ như vậy mà dao du triền miên,trầm luân mặc kệ tất cả,bỏ qua luôn chiếc điện thoại vô tình đang kêu réo sáng rực kia.
Nam nhân trưởng thành đầy mị lực bao phủ trên người Mễ Lạc Tranh,hai người phối hợp thuận lợi theo từng động tác của đối phương, có tiếng khàn khàn thở dốc phối hợp với tiếng kêu kiều mị vang lên,thân dưới vận động mạnh mẽ,toàn thân toát ra khí chất phong lưu tình ý phá vỡ thiết lập trầm ổn trước kia.
Mễ Lạc Tranh đáy lòng thoả mãn,lại càng cố tình nương thân đón lấy từng cú va chạm kịch liệt của y,một đêm dài cứ thế "lặng lẽ" trôi qua, thành công lên giường cũng thành công cấp vị hôn phu cũ một cái đầu xanh đầy cỏ dại.
Ánh nắng mặt trời chiếu xuyên qua khung rèm treo trên cửa sổ hợp với ánh đèn ấm áp màu vàng cam,thiếu niên nằm trên giường vẻ mặt ửng hồng bình an ngủ,nhưng nhìn tình trạng căn phòng khắp nơi lộn xộn,trên mặt bàn đen bóng và sàn nhà loáng thoáng tràn đầy vết trắng khô cứng vừa nhìn liền biết sảy ra chuyện gì,nếu không kịch liệt điên cuồng căn phòng chắc chắn sẽ không ra thảm trạng giống như bây giờ.
Mễ Lạc Tranh tỉnh lại sau một đêm dài phóng túng,đầu và cổ họng ẩn ẩn đau,toàn thân lại càng tê dại nhức nhói hệt như vừa bị xe hơn cán qua vậy,điều này khiến cậu không khỏi bực mình mắng đúng là lần đầu tiên ở thế giới nào cũng đều rất đau.
Vừa mê mang chống thân mà ôm chăn ngồi dậy thì đã thấy nam nhân đang đứng ở quầy bar nhìn mình,toàn thân xuyên âu phục mới tinh sảo mái tóc vuốt keo chân đi giày da đen bóng,khôi phục lại vẻ đạm mạc chỉnh tề trước kia.
Y ưu nhã ngồi trên ghế xoay tay cầm ly rượu whisky vàng nhạt khẽ lắc lư, sóng rượu cũng theo qũy đạo chuyển động theo từng động tác của y.
Đối diện với vẻ mặt hoang mang của cậu Thượng Quan Cảnh mặt đầy ý cười,khẽ kéo khoé miệng nhẹ nhàng nhấp từng hớp rượu.
Uống hơn non nữa mới khoan thai đặt xuống, từ từ tiến lại phía giường ngồi xuống bên cạnh Mễ Lạc Tranh mà chỉnh trang lại cổ tay áo.
"Yên tâm đi,đã là người của tôi chắc chắn sẽ không để cậu chịu thiệt,việc cậu nói tôi cũng đã cho người điều tra rồi! xác thực là a Hiên phản bội cậu trước,hôn ước nếu muốn hủy tôi sẽ thay a Hiên trả lại cho danh dự công đạo cho cậu" Thượng Quan Cảnh nhìn cậu ôn nhu nói "Không có ý kiến chứ?"
Cậu cúi thấp đầu hai tay nắm chặt lấy tấm chăn trên người,không nói gì cả chỉ từ từ khẽ co chân lên rồi vùi đầu vào khoảng trống giữa đầu gối, làn da trắng nõn tràn đầy vết cắn xanh tím nông sâu,khắp cánh tay và cả vùng lưng cổ đâu đâu cũng có,đặc biệt là ở vùng cổ và bả vai đến giờ vẫn còn ri rỉ máu đỏ,trên đã nghiêm trọng như vậy thì bên dưới há chẳng phải là! càng nghĩ càng cảm thấy đau đầu tự trách,cảm giác áy náy gia tăng khiến y khó chịu,và đây cũng là lần đầu tiên y muốn bù đắp cho một người đến vậy,là người lớn là nam nhân trưởng thành nhưng không thể khống chế bản thân mà mắc phải sai lầm,là y sai y nên chịu trách nhiệm.
Thường khi xảy ra loại chuyện tình một đêm như này người thiệt luôn không phải Alpha bọn họ,hơn nữa loại chuyện làm song liền quất ngựa truy phong này vốn không phải tác phong của y.
Hiểu lầm đã rõ giờ chỉ cần chờ ý kiến của thiếu niên nữa thôi,thế nhưng tình trạng này chắc có lẽ không nhanh chóng được rồi.
Đang định mở miệng nói tiếp thì điện thoại trên bàn chợt vang lên tiếng báo tin nhắn,Thượng Quan Cảnh dắt tay cầm qua xem liền nhướng mày "Tôi có việc cần rời đi trước nếu cậu suy nghĩ được cần gì thì cứ nói đừng sợ!" nói song liền đứng dậy xoay lưng rời đi.
Đợi tiếng đóng cửa lần nữa vang lên Mễ Lạc Tranh ngay tức khắc đá tung lớp chăn mềm mại,từ trên giường đi nhanh về phía nhà tắm kì cọ sạch sẽ.
Quần áo mới đã được y chuẩn bị sẵn,Mễ Lạc Tranh khoác lên thân mình mang theo cả người đầy dấu tích rời khỏi nơi đây.
Trãi qua một đêm mây mưa thanh thần khí sảng tìm một quán ăn ven đường mà ngồi xuống ăn sáng,thế nhưng có vẻ cậu đã đánh giá qúa thấp độ nổi tiếng của nguyên chủ rồi thì phải,chưa kể nơi này lại đông dân cư rất nhanh liền có người nhận ra bắt đầu lấy điện thoại quay chụp các thứ.
Trước kia bộ dáng khi ra đường của Triển Hàm Dương luôn là chuộng theo phong cách hiphop đường phố,trên mặt tô son điểm phấn mắt khói này nọ,không thể nói là xấu nhưng cố tình nó lại che đi vẻ thanh thuần tươi trẻ tuổi thanh xuân, hiện tại bỏ đi trông càng xinh đẹp động lòng hơn nhiều,nhưng tuyệt nhiên lại không có Alpha nào dám lại gần bắt chuyện hay add wechat làm quen,bởi họ ngửi được mùi hương âm trầm nguy hiểm nồng đậm trên người cậu ta,cộng thêm những vết tích đậm màu trên cổ kia chứng tỏ Omega này đã được đánh dấu, mà người có thể làm cho họ cảm thấy sợ chỉ có thể là Alpha ở tầng cao nhất mà thôi,dạng này chọc không nổi a.
Vừa ăn song miếng há cảo cuối cùng thì phía sau chợt có người vổ mạnh lên bả vai cậu
"Triển Hàm Dương lão tử cuối cùng cũng tìm thấy cậu!"
Bị làm cho giật mình suýt chút nữa phun luôn miếng bánh vừa nuốt,cú đập trực tiếp đáp lên vết thương sâu nhất khiến cậu sót đến độ ngiến răng ngiến lợi,m*ẹ nó rốt cuộc là tên khốn nào hả? không đợi cậu lên tiếng thì tên đằng sau đã lập tức giở ra giọng điệu âm dương quái khí mà tức giận trách mắng "Sao hả? đội nón xanh cắm sừng tôi lại còn có mặt mũi ra ngoài ăn uống vui chơi? cậu không sợ bị trời phạt à!"
Phạt cái lão tổ nhà ngươi! Mễ Lạc Tranh hung hăng trừng mắt nhìn Thượng Quan Hiên,cậu thật sự muốn xông lên đánh chết tên tra nam bội bạc này,dựa vào cái gì mà hắn có thể ngoại tình còn cậu thì không chứ? Đẹp trai khí chất thật đó nhưng so với ba hắn thì kém hơn rất nhiều.
Trời đánh tránh bữa ăn,kị nhất là lúc đang ăn lại bị phá rối,mặc kệ vẻ mặt đưa đám của hắn Mễ Lạc Tranh trực tiếp đứng dậy muốn đi nhưng nào dễ dàng như vậy! Thượng Quan Hiên nắm chặt lấy cổ tay cậu kéo thật mạnh suýt nữa mất thăng bằng mà ngã nhào.
Mễ Lạc Tranh bị hắn triệt để chọc cho tức giận, tên khốn nạn này là ông trời phái đến gieo tai hoạ đúng chứ? vừa gặp đã sui xẻo tận mạng rồi,tục ngữ có câu "Qúa Tam Ba Bận" nhưng không cần đợi đến ba hiện tại liền hung ác cắn mạnh vào tay hắn khiến Thượng Quan Hiên hét toáng cả lên.
Nhân cơ hội đó cậu liền nhanh chân chạy đi thật xa, bỏ lại tên tra nam mang khuôn mặt goá phụ u ám đứng tại chỗ dõi theo bóng lưng cậu.
Hay lắm! đã cắm sừng lại còn không biết xấu hổ dám động thủ cắn người "TRIỂN- HÀM- DƯƠNG" Thượng Quan Hiên tức giận gằn giọng nói,nổi nhục hôm nay hắn sẽ không bao giờ quên,nhất định phải khiến đôi gian phu này chết không chỗ chôn!!
__________
*Trường kịch ngoài lề
#Thượng Quan Cảnh " Nghe giang hồ đồn cậu muốn đánh chết tôi đúng không?"
#Thượng Quan Hiên "!.
".