Trước cửa đại trạch tổ truyền của Hạ Hầu Gia có trồng vài cây hoa gạo cao ngất ngưỡng,đầu mùa đông lá trên thân đã vơi đi hơn nữa,khiến nó mất đi vẻ rực rỡ mà trở nên hoang vắng tiêu điều.Gió chợt nổi lên,mấy chiếc lá vàng rơi xuống lả tả,nổi bật trên nền tuyết trắng xoá dầy cộm chen hết đường đi.
Hạ Hầu Khiêm theo thường lệ trở về bồi lão cha và mẹ dùng bữa,sơn hào hải vị đầy cả một bàn nhưng chẳng hiểu sao anh vẫn cảm thấy ăn không ngon miệng...thậm chí còn có chút đắng?? thắc mắc là thế nhưng ngoài mặt vẫn bình tĩnh lãnh đạm như thường.Nhưng anh không hề chú ý tới mọi người,cũng không mở miệng nói chuyện bởi chẳng có đề tài thú vị gì để tốn thời gian cả.
Một chiếc xe hơi Volkswagen đen bóng dừng ngay trước cổng,bước xuống xe là một cô gái trẻ tuổi xinh đẹp vận sườn xám màu xanh mạ non bắt mắt mắt vô cùng,mái tóc dài búi tròn để lộ cần cổ thanh mảnh,hoa tai bằng bạc trắng khảm ngọc trai nhỏ xâu thành sợi ngắn.Trời lạnh thế nhưng lại cố tình bỏ qua áo choàng,y phục ấm áp mà chọn kiểu sườn xám mỏng manh này,ngày thường thì không sao thậm chí còn phải nói là rất hợp nhãn nhưng lại lựa chọn mặc nó vào lúc này thì...có phải qúa chướng mắt rồi hay không?
Nàng ta mỉm cười nhẹ nhàng rồi nói vài câu với lính gác cổng,dường như đã qúa quen thuộc với nơi này nên khi mở cổng liền trực tiếp đi thẳng vào trong,cầm trên tay là một túi qùa giấy to được đóng gói tinh sảo.
Người hầu đi tới nói nhỏ vài câu với cha Hạ song liền quy cũ trở lại vị trí ban đầu,một nhà hơn mười nhân khẩu cùng nhau dùng cơm theo lí phải nói chuyện rôm rã,vui vẻ mới phải,đằng này ai nấy cũng chỉ chăm chăm mà ăn chứ không hề mở miệng hỏi han gì nhau.
Hạ Hầu Yến hưởng phước anh trai nên được lão cha thương yêu cưng chiều hơn các tỷ muội còn lại,mặc dù là thế nhưng nàng lại không vui chút nào.Mỗi lần dùng cơm chung y rằng như đại hình vậy,cái gia đình nhàm chán này..Đang lúc chán chường nhìn ra ngoài cửa thì một thân ảnh quen thuộc liền đập vào mắt nàng,thiếu nữ yểu điệu trong gió tuyết qủa thực khiến người ta dễ sinh hảo cảm a..
"Tô tỷ tỷ! về nước rồi sao không thông báo trước cho muội chứ?" Hạ Hầu Yến vội vàng từ trên ghế ngồi bật dậy hớn hở chạy ra nghênh đón nàng danh viện mới tới kia.
"Muội đó,lớn rồi sao vẫn có thể tùy hứng như vậy chứ?" Trong giọng nói của Tô Kỷ Như có mang vài phần trách cứ, nhưng trên gương mặt lại là nụ cười vui mừng.
Có thể xưng hô mật thiết với tiểu thư phủ Đại Soái như vậy sao có thể là người bình thường?
Tô Kỷ Như đích nữ nhà họ Tô kiêm danh viện nức tiếng Thượng Hải,Bạch gia vốn là dòng dõi thương nhân lâu đời đến nay lại càng phát triễn lớn mạnh,là đứa cháu gái duy nhất có được hơn nhiều đời nay khỏi phải nói nàng được cưng chiều sủng nịnh tới mức nào.
Năm nay vừa tròn 20 tuổi,từ nhỏ gia đình đã có giao hảo với Hạ Hầu gia nên việc nàng chơi thân với anh em họ cũng chẳng lạ lẫm gì.Nếu Mễ Lạc Tranh ở đây liền lập tức nhận ra
người này
vợ kiếp trước của Hạ Hầu Khiêm - Tô Kỷ Như!!
Hạ Hầu Yến hờn dỗi kéo tay nàng "Tô tỷ tỷ còn không trách muội nữa sao? năm năm trước tự dưng lại bỏ mặc người ta rồi bỏ đi du học là sao hả? tỷ có biết lúc đó muội buồn lắm không?"
Tô Kỷ Như nghe song câu này liền lơ đễnh đưa mắt nhìn qua Hạ Hầu Khiêm,nàng chủ động ra đi còn không phải là vì nam nhân này hay sao? tình cảm thanh xuân thiếu thời ấy tưởng chừng sẽ phai nhạt theo thời gian,thế nhưng nàng lại không thể nào quên được người ta.Mỗi lần nhìn thấy bộ dáng uy phong lẫm liệt của anh thì tim nàng lại rung rinh dữ dội,chẳng phải người ta thường nói "Đàn ông quyến rũ nhất là khi tập trung làm việc" hay sao?,nàng thấy nó không sai chút nào.
Khuôn mặt khốc soái và cái khí chất lãnh đạm ấy đã cướp mất tâm trí của nàng thiếu nữ vừa mới 20 này.Ánh mắt nàng nhìn về phía anh luôn mang theo nồng đậm ý tình và thương yêu,giống như chỉ cần một cái gật đầu là nàng sẽ đem tính mạng mình dâng lên luôn vậy.
Hạ Hầu Yến ở độ tuổi này mơ hồ đã có thể nhận biết nhất định về tình yêu nam nữ,nàng cảm nhận được nhu tình của Tô Kỷ Như dành cho ca ca nàng có bao nhiêu tâm ý,nhớ lúc nhỏ đã từng có khoảng thời gian nàng gán ghép hai người họ thành một cặp,đi đâu cũng vui vẻ trêu đùa hai người.Mãi cho đến một ngày caca gọi nàng vào phòng rồi nói "Anh thực sự chỉ xem Tô tiểu thư như đứa em gái mà thôi...",kể từ lúc đó nàng liền thôi gán ghép hai người bọn họ, chứng kiến phen ý tình ấy Hạ Hầu Yến khó sử không biết phải mở miệng giải thích với Tô Kỷ Như thế nào,lỡ như đau buồn mà nghĩ quẩn thì chẳng phải nàng sẽ trở thành tội nhân mặc người đời phỉ nhổ hay sao?
Tô Kỷ Như lúc này mới lấy tinh thần,che miệng cười khẽ nói "Thôi được rồi,ta vào nhà thôi đừng để mọi người đợi lâu!"
Che giấu xúc động nơi đáy mắt Hạ Hầu Yến liền lập tức ghật đầu cười nói "Đúng nha,tỷ không nhắc muội cũng quên mất a~"
Thương cảm chỉ đơn giản là nể tình một phen tình cảm tri kỷ khi xưa mà thôi,với nàng việc ca ca hạnh phúc vẫn là quan trọng nhất,nếu chỉ vì thương hại mà bỏ qua chân ái cuộc đời thì tội gì phải làm theo chứ? tệ lắm là cạch mặt nhau thôi có gì ghê ghớm đâu,dù sao ngay từ đầu bọn họ vốn dĩ đã là người dưng rồi...
Dĩ nhiên nàng sẽ thông cảm mà nhường nhịn an ủi Tô Kỷ Như một phen,nhưng tuyệt đối không cho phép bất cứ ai tổn hại đến hạnh phúc ca ca mình.Hạ Hầu Yến nàng thật ra cũng chẳng phải loại người đơn giản..
Tô Kỷ Như thuần thục bước vào lễ phép cúi đầu chào hỏi mọi người.
Mẹ Hạ yêu thương trìu mến nhìn nàng,đứa nhỏ này là bà nhìn nó lớn lên,luận tính cách hay sở thích bà đều nắm rõ hơn ai hết.Đã xinh đẹp lại còn ngoan ngoãn hiểu chuyện,gia thế lại càng không kém,từ lâu bà đã ngấm ngầm ám chỉ bóng gió mong nàng làm con dâu nhà mình rồi,đứa con gái tài sắc vẹn toàn này tìm đâu ra cơ chứ.
Ba Hạ tại trong quân đội đã lâu,tính cách và khí thế trên người so với Hạ Hầu Khiêm qủa thực là từ một khuôn đúc ra,nếu ở thời đại của thế kỷ sau hai người mà đi xét nghiệm huyết thống không khéo bác sĩ còn đấm cho ấy chứ...
Cũng không thích nói chuyện nhiều,khách sáo hỏi thăm vài câu song rồi thôi.Mẹ Hạ tâm tư khác với bọn họ,bà vui vẻ kéo Tô Kỷ Như đẩy nàng ngồi xuống ghế cạnh Hạ Hầu Khiêm khiến nàng ngại ngùng đến đỏ chín cả mặt.
Tại khoảnh khắc nàng ta ngồi xuống cạnh mình Hạ Hầu Khiêm bất giác nhíu mày nhưng cũng không lên tiếng phản đối,sóng lưng thẳng tắp bộ dáng đoan chính nhưng bộ trường xam màu lam đậm trên người lại phần nào rút đi khí thế hung hăng doạ người kia.
Mẹ Hạ vốn dĩ ban đầu còn mang theo tia hi vọng con trai mình sẽ động tâm,nhưng xem tình thế hiện tại thì có vẻ chuyện không như ý bà rồi,sợ nàng khó sử đang định lên tiếng nhắc nhở anh thì thấy Tô Kỷ Như chủ động gắp một miếng vịt quay bỏ vào chén y.
Nàng e thẹn khẽ vén tóc mai mà nhỏ giọng "Em biết anh thích vịt quay ăn nhiều một chút nhé!" nói song còn ngước đầu khẽ chớp chớp đôi mắt hạnh mang theo vẻ mong chờ nhìn anh.
Hạ Hầu Khiêm không phản ứng gì chỉ lịch sự lãnh đạm mà ghật đầu một cái,biểu hiện này qủa thực có chút xa cách đi??
Mẹ Hạ thấy vậy liền không hài lòng,cái thằng nhóc này sao có thể lạnh nhạt với con gái người ta như vậy chứ? trái ngược với bà là biểu hiện của Tô Kỷ Như,chàng phản ứng nàng liền vui vẻ không thôi,rặng mây đỏ giâng kín càng xâu lại tranh thủ gắp thêm vài món cho vào chén anh.
Lúc này Hạ Hầu Khiêm đã không chịu được nữa trực tiếp buông đũa đứng dậy rời đi,từ đầu chí cuối ngay cả ánh mắt cũng lười cho nàng ta.
Đôi đũa đang gắp miếng trứng của nàng khựng lại giữa không trung,chứng kiến hành động ghét bỏ của anh khiến nàng xấu hổ bối rối không biết làm sao cho phải,phải qua một lúc lâu sau mới gượng gạo mà thu hồi lại đũa.Nếu để ý sẽ thấy trong chén anh không tại một hạt cơm thừa, nhưng vô tình hay hữu ý mà những món nàng gắp cho vẫn còn nguyên vẹn như cũ.Điều này thực sự khiến nàng đau lòng,hốc mắt Tô Kỷ Như nổi lên một tầng sương mờ hai hàng nước mắt mang theo ưu thương mà rơi xuống.
Qùa còn chưa kịp trao nữa mà!!
Hạ Hầu Yến trông bộ dáng đáng thương của nàng liền bất đắc dĩ mà thở dài một hơi,thế nhưng đồng thời cũng nổi lên một cổ tâm tư, nếu như chuyện này có thể khiến nàng chết tâm với caca thì hay qúa.Theo chân caca ra khỏi đại trạch Hạ Hầu Yến thở dốc mà nhanh chân chạy theo,cái con người này thật là không có chuyện thì đi nhanh như vậy làm cái gì chứ?
Nàng theo anh mà chui vào trong xe,nhưng vừa yên vị trên ghế phó lái còn chưa kịp khiến nó nóng lên thì đã bị ngữ điệu lãnh đạm của người phía sau doạ cho giật mình.
Hạ Hầu Khiêm nhắm mắt dưỡng thần,day day trán cau mày nói "Đi xuống!"
Nàng mau chóng phản ứng lại liền lập tực đáp trả "Không xuống,đêm nay em nhất định phải tới Tùng Trúc Lâm ngủ qua đêm" một mạch là tránh chạm mặt với Tô Kỷ Như,mặt khác mục đích là vì quang cảnh sớm mai ở nơi này qúa mức thiên ngoại hữu thiên a...
Lười phản ứng nàng cũng không muốn mở miệng nhiều nữa,Hạ Hầu Khiêm buông mắt nghĩ ngơi,cả hai ăn ý mà trực tiếp bỏ qua chuyện tình cảm với Tô Kỷ Như. Yên lặng ngồi trên xe mà băng băng qua màn đêm lạnh giá đầy tuyết rơi.
Về tới Tùng Trúc Lâm,Hạ Hầu Khiêm vừa bước xuống xe thì thấy một gã xe kéo lớn tuổi chạy tới chỗ anh nhưng gã ta vừa được vài bước thì đã bị cảnh vệ ngăn lại,giống như gặp phải kích thích ông lão đối mặt với binh lính súng ống thật tuy sợ hãi khiến thân thể run lên nhưng vẫn cố vùng vẫy hướng về phía anh mà hét lớn "Nhị gia cứu mạng...cậu ấy gặp nguy hiểm tính mạng rồi...Nhị gia!!!"
Hạ Hầu Khiêm vừa vào sau cổng nghe thấy vậy thì thân thể chợt cứng,nhướng mày quay đầu lại nhìn trong mắt mang theo ý tứ dò hỏi hết sức rõ ràng,hai bàn tay đút trong túi quần chẳng hiểu vì sao lại thêm một tầng mồ hôi mỏng manh.
Hạ Hầu Yến lại càng kích động hơn hẳn,nàng trực tiếp chạy tới trước mặt ông mà gấp giọng dò hỏi "Ông là nói ai gặp nguy hiểm vậy? cậu ấy rốt cuộc là ai chứ?" cổ lo lắng trong lòng nàng bất chợt nổi lên,tự nhiên sợ hãi giống như sắp mất đi một thứ gì đó rất quan trọng vậy.
Ông lão lúc này mới kịp lấy lại bình tĩnh,nhưng khuôn mặt vẫn tràn đầy vẻ lo lắng không yên.
"Là cậu thiếu niên đánh dương cầm ở Bách Lạc Môn...cậu ấy nhờ tôi chở về thăm nhà nhưng... nhưng chẳng hiểu tại sao lúc trở ra lại toàn thân đầy máu...bây giờ e là đã được đại phu chuyển lên bệnh viện trung ương rồi!" nói song một tràng dài giống như trút được gánh nặng mà ngồi bệt xuống đất.
Hạ Hầu Yến trợn mắt ngạc nhiên,hoảng sợ trong chốc lát nàng co chân chạy lại bên người vị ca ca tưởng chừng như đang trấn định của mình.
Cho tới tận lúc lên xe mà mãi đến khi xuất phát anh mới kịp hồi phục tinh thần,kí ức về cậu không nhiều nhưng chẳng hiểu tại sao trong lòng lúc này lại tràn ngập bất an.Cái cảm giác đau khổ lo lắng, tưởng chừng quen thuộc mà lại xa lạ ấy thật sự khiến người ta hít thở khó thông
mà.