Bàn tay hoàng hậu đặt trong tay áo, đang không ngừng run rẩy.
Tại sao hắn còn chưa chết!
Gương thần không phải nói hắn đã chết rồi sao?!
Tên ma quỷ này!
-
Trong phòng tắm hơi nóng mờ ảo, Bertha rũ mí mắt xuống, cởi bỏ chiếc váy công chúa dài.
Lộ ra da thịt tuyết trắng, tinh tế.
Hắn nhấp môi, nặng nề nằm trong làn nước, hơi nóng mờ mịt hun đỏ khuôn mặt tuyết trắng không tì vết của hắn, trong vô hình tựa như đang dụ hoặc ai đó.
Chiếc cổ dài lại mảnh khảnh, nhất cử nhất động đều tác động đến lòng người.
Nhưng mà, vị thiếu niên này thoạt nhìn cũng không thật vui vẻ.
Không biết hắn nghĩ tới những gì, trong cặp mắt xinh đẹp dần tản ra mây mù.
Mông lung yêu dị.
Nhưng trên mặt hắn lại không mang cảm xúc gì.
Nhìn để người tự dưng chua xót.
Tất nhiên, đó chỉ là nhằm vào người có tâm, hoặc là người có tình mà thôi.
Mộ Ngôn gian nan bám lấy mặt trên.
Cô nhìn xuống bồn tắm bên dưới, mặt lộ vẻ tuyệt vọng rất khoa trương.
"Tôi kiên trì không nổi nữa."
Chúa tể hệ thống: 【 không được! Cần thiết phải kiên trì! 】
Mộ Ngôn: "Mỏi quá!"
【 cô không mỏi! Cần phải kiên trì! 】
Mộ Ngôn: "Tôi thật sự mỏi quá!"
Cô đã đi theo gương thần tới cái vương cung khiến người đau đầu hoa mắt này.
Mộ Ngôn vòng đi vòng lại không thoát khỏi cái mê cung này, cuối cùng phát hiện có người, mới đi vào cung điện này.
Lại không nghĩ tới người nọ cũng theo tới đây, bất đắc dĩ Mộ Ngôn chỉ có thể trốn.
Nhưng mà, khi nhìn thấy người nọ là Bertha, cô đang chuẩn bị nhảy xuống.
Bertha đã bắt đầu cỡi quần áo.
Được đi, Mộ Ngôn thề, cô thật sự cái gì cũng chưa nhìn thấy.
Vì hệ thống đã đánh mosaic.
Bởi thế mới có cục diện hiện giờ.
【 Mộ Ngôn! Cô mà ngã xuống, cô phải chịu trách nhiệm. 】
Mộ Ngôn:???
【 cô chỉ số nhân phẩm đã kém như vậy rồi, rình coi nhân gia còn chưa tính, nếu còn phi lễ nhân gia, không chịu trách nhiệm cô là con cầm thú! 】
"Tiểu hệ thống, cậu đối với cầm thú có phải có hiểu lầm gì rồi hay không?"
Tuy lời là nói vậy, Mộ Ngôn vẫn bất đắc dĩ thở dài.
Thế nhưng cũng ráng cố gắng treo người bên trên đợi đến khi Bertha mặc xong quần áo.
Mộ Ngôn nhướng mày, sau đó nhẹ nhàng buông tay, bùm một tiếng, hoàn mỹ rơi xuống nước.
Đang mặc quần áo, động tác của Bertha khựng lại, ánh mắt hắn lạnh lùng, quay đầu liền trông thấy Mộ Ngôn cả người đều là nước.
Vẫn là gương mặt cũ, khóe môi đọng nụ cười biếng nhác.
"......"
Bốn mắt nhìn nhau.
-
Mộ Ngôn nhìn thanh chủy thủ lạnh lẽo gác trên cổ mình.
A một tiếng, "Công chúa điện hạ, bàn tay thon thả xinh đẹp đó của ngài mà đi cầm chủy thủ, cũng không đẹp đâu."
Bertha nghiêng nghiêng đầu, chớp đôi mắt trong vắt, đáng yêu thanh thuần.
Nhưng nụ cười trên mặt hắn lại hết sức lạnh lẽo, thấu xương thấu tủy.
"Vậy cô phù thủy đáng yêu, cô nhìn thấy bao nhiêu rồi?"
Trông mặt hắn thoạt nhìn rất dọa người, nhưng lại mạc danh mang cảm giác xấu hổ buồn bực.
"Ta hướng thượng đế thề, cái gì cũng chưa thấy cả."
Nét mặt Mộ Ngôn bình tĩnh vô cùng, ngước mắt, nhìn Bertha, ngữ khí nghiêm túc.
Nhưng mà......
Bertha chủy thủ càng kề sát hơn, giọng nói mềm mại dễ nghe, "Mặc dù nhìn không thấy, ta vẫn muốn giết cô thì làm thế nào."
Giọng nói nhẹ nhàng, phảng phất như đang nhắc tới một chuyện gì đó vô cùng bình thường..
Đối lập với dáng vẻ đáng yêu Mộ Ngôn đã gặp trước đó hoàn toàn khác hẳn.
Nói cách khác......
Tới lãnh địa của mình rồi, thì hình như Bertha cũng không cần giả bộ nữa.
Hắn không gặp bà phù thủy định đưa quả táo độc cho mình, lại gặp phải cô phù thủy tức chết người này.
Cũng giết luôn đi.
Bertha nghĩ vậy.
Mộ Ngôn nhàn nhạt cười, giọng nói nghe như đang nỉ non, "Công chúa trong truyện cổ tích đều là gạt người a."
Cô khẽ thở dài, chỉ nhanh tay nắm chặt đai lưng bên hông Bertha...