Mấy nữ sinh đi vào phòng hiệu trưởng thẳng đến thật lâu sau mới ra tới.
Tất cả biểu tình chết lặng, hồi tưởng lại lời nói vừa rồi của hiệu trưởng --
Hiệu trưởng: "Trường học là nơi để học tập, thực xin lỗi, phẩm hạnh đạo đức của các em thật sự làm tôi không dám khen tặng."
"Tạm nghỉ học đi."
Các nữ sinh một đám chấn kinh rồi, một đám hỏi vì cái gì.
"Hừ."
Hiệu trưởng đem bưu kiện được gửi đến trong máy tính chính mình, cùng với ảnh chụp, còn có một ít chứng cứ các nàng trường kỳ ức hiếp nữ sinh trong trường tất cả đều mở ra cho những người này xem.
"Việc xảy ra trong trường, có thể chiết xạ ra tính cách phẩm hạnh một người, các em còn nhỏ như vậy.."
"Mà đã ác độc như vậy, về sau ra xã hội có phải hay không muốn giết người?"
Hiệu trưởng thanh âm dị thường bình tĩnh, trong máy tính ảnh chụp có vài trương, đều là một ít hình ảnh bất nhã của mấy nữ sinh, trong ảnh mấy nữ sinh đang lộ ra ý cười ác độc một bộ dáng thực hiện được ý đồ.
Không chỉ có như thế, còn có video.
Các nữ sinh: "..."
Sự tình trọng đại, nhưng là hiệu trưởng vì danh dự trường học, lựa chọn khai trừ mấy người này.
*
Mấy ngày nay, trường học cuồng phong dữ dội, liên tiếp có học sinh tụ tập, ẩu đả bị khai trừ.
Quá mấy ngày chính là lễ trao giải, làm một học sinh xuất sắc, chủ nhiệm lớp đối Mộ Ngôn rất là hi vọng.
"Tiểu Nhiễm a, em đã chuẩn bị tốt lời kịch điển lễ hai ngày sau sao?"
Mộ Ngôn đôi mắt khẽ nâng, khóe môi ngoắc ngoắc tùy ý lên tiếng trả lời.
Chờ chủ nhiệm lớp công đạo xong, Mộ Ngôn lúc này mới rời đi.
Mới vừa đi ra khỏi khu dạy học, Mộ Ngôn liền nhìn đến Lục Dã đứng ở bồn hoa cách đó không xa, thoạt nhìn như là đang đợi người.
Thời điểm Mộ Ngôn chờ chủ nhiệm lớp nói xong, đã tan học rất lâu, hiện tại có điểm muộn.
Lục Dã trạng thái tinh thần không tốt lắm, sắc mặt có chút tái nhợt, ánh mắt mang theo một tia hỗn độn cùng mê mang.
Mộ Ngôn nhìn dáng vẻ của hắn, dừng một chút, sau đó đi qua hỏi một câu, "Cậu chờ ai?"
Thiếu nữ thanh âm ôn nhu, tiếng nói thanh linh làm đầu óc nóng bỏng mơ hồ của Lục Dã rõ ràng hơn một chút.
Hắn nhấp nhấp miệng, nhìn khu dạy học, "Chờ Tống Lam."
Tống Lam?
Mộ Ngôn nhướng mày, tầm mắt nhìn Tống Lam ngồi ở trên xe máy đằng sau chở An Duyệt đã muốn chạy tới ngoài cửa.
Nhếch môi, ngẩng đầu nhìn nhìn phía sau hắn, "Bọn họ đã đi rồi."
Hôm nay Lục Dã phản ứng có chút chậm, thoạt nhìn không có lãnh khốc như vậy, hắn theo tầm mắt Mộ Ngôn nhìn qua.
Tầm mắt mơ mơ màng màng, thấy không rõ.
Trì độn thật lâu, mới phun ra một cái, "Nga."
Sau đó bước chân có chút trôi nổi tránh ra.
Mộ Ngôn ở phía sau hắn, hai tay đút túi, đi theo phía sau hắn.
Lục Dã đi trong chốc lát, đột nhiên ngừng lại, nhíu mày nhìn Mộ Ngôn, "Cậu là Thời Nhiễm?"
Hắn ngữ khí có điểm lãnh, nhưng là thanh âm lại không lạnh nhạt bằng bình thường.
Ngược lại có chút đạm, mềm nhẹ khàn khàn.
Mộ Ngôn cong mắt nhìn hắn, gật gật đầu.
Lục Dã mày nhăn càng sâu, nhìn Mộ Ngôn thật lâu, khô cằn phun ra một câu, "Không cần đi theo tôi."
Ngữ khí cùng biểu tình một bộ không muốn cùng Mộ Ngôn cùng một đường.
"..."
Mộ Ngôn trầm mặc, nhìn thoáng qua con đường duy nhất để đi ra.
Cuối cùng --
"Được rồi."
Cô chuẩn bị đi xa một chút, nhưng là giây tiếp theo, lại nghe được thanh âm của Lục Dã.
"Đứng lại."
Mộ Ngôn tạm dừng, chuyển mắt chăm chú nhìn Lục Dã.
Hắn tầm mắt không cố định, xem cũng không phải xem cái phương hướng này của Mộ Ngôn.
Nhìn chằm chằm nơi khác đối Mộ Ngôn nói, "Cậu đi đằng trước."
"..."
Vì thế, bên trong trường xuất hiện một màn thập phần thanh kỳ.
Một nam một nữ một trước một sau đi tới.
Nữ sinh không tính quá cao, chỉ tới bả vai của nam sinh, có chút cố hết sức đi phía trước, quai ba lô bị kéo về phía sau.
Nam sinh vô ý thức lôi kéo quai ba lô của Mộ Ngôn, chậm rãi đi theo ở phía sau.