Xuyên Nhanh Công Lược: Ký Chủ Đừng Hắc Hoá

Chương 187: Mau xem, Lục gia lại ngạo kiều 6




An Duyệt nhìn thấy có ánh sáng chiếu vào, ánh mắt sáng lên, lập tức chạy ra.

"Cảm ơn cậu, cậu có chìa khóa sao?" An Duyệt nhìn thoáng qua khóa cửa, lại phát hiện trên ổ khóa cắm một đoạn dây thép.

An Duyệt: ".. Cậu, cậu dùng dây thép để mở khóa?"

Mộ Ngôn vươn tay đem dây thép rút ra, tùy tay ném ra chỗ khác, "Không có, cậu nhìn lầm rồi."

"..."

An Duyệt hiện tại đang vội lên sân khấu, nhìn thoáng qua đài chủ tịch, sau đó thè lưỡi nói với Mộ Ngôn, "Đợi lát nữa mình lại đến tìm cậu, thật là cảm ơn cậu rất nhiều."

"Mình là An Duyệt ban sáu, hẹn gặp lại."

An Duyệt vội vội vàng vàng chạy đi, Mộ Ngôn nhìn theo bóng dáng An Duyệt, trầm mặc trong chốc lát.

"An Duyệt trọng sinh để làm gì?"

【học tập thật tốt mỗi ngày đều hướng về phía trước, sau đó trải qua một cuộc tình tốt đẹp, cuối cùng cùng nam chủ đi vào phần mộ hôn nhân. 】

"..."

Có cái ý nghĩa gì sao?

Mộ Ngôn đứng ở dưới đài chủ tịch, đang đứng, ánh sáng trên đỉnh đầu bỗng dưng bị che mất.

Ngẩng đầu lên nhìn, liền đối diện với một đôi đôi mắt sâu thẳm.

Nam sinh dựa vào trên lan can, mũ lưỡi trai trên đỉnh đầu ngăn trở ánh mặt trời, ở trên mặt tạo ra một mảnh tối tăm.

Một đôi tay tùy ý để vào lan can, mắt lạnh nhìn Mộ Ngôn.

Bốn mắt đối diện.

"Hừ."

Mộ Ngôn nghe được một tiếng hừ lạnh khinh thường từ chóp mũi thiếu niên phát ra, sau đó người liền đi rồi.

Nữ nhân dối trá.

"..."

Cô nhìn theo bóng dáng của Lục Dã, đôi mắt mị mị, cuối cùng hai tay ôm ngực giống như không có việc gì quay người rời đi.

Không thể nghi ngờ, Lục Dã là thấy được toàn bộ quá trình Mộ Ngôn cứu An Duyệt.

Hắn vốn là đi ra ngoài giải sầu, lại không có nghĩ đến sẽ đụng vào một màn như này, thời điểm nữ sinh này cạy khóa, dáng vẻ không chút để ý, động tác thành thạo, cùng bộ dáng của cô giống nhau.

Hai tròng mắt bình đạm như sóng, giống như nhìn thấu hết thảy mọi thứ.

Giống như đêm qua..

Lục Dã nheo nheo mắt lại, khóe miệng đột nhiên gợi lên một ý cười ác liệt, móng heo cũng dám niết hắn.

Bởi vì lúc trước Mộ Ngôn vô tình nhéo, hiện tại Lục Dã còn cảm thấy hơi lạnh giữa bụng còn chưa có tiêu tan.

Cách đó không xa, Mộ Ngôn: "..."

Khi tiếng nhạc phấn chấn dõng dạc hùng hồn làm dậy lên tinh thần thanh xuân được mở ra, An Duyệt cũng theo đó mà đi ra.

An Duyệt đứng ở vị trí C, trong tay cầm hai quả cầu rực rỡ sắc màu.

Dáng vẻ của An Duyệt thiên về hình tượng nữ thần thanh thuần, cười rộ lên giống như mối tình đầu của thiếu nam, một vài người nhìn thấy An Duyệt đứng ở phía trên, mặt lộ rõ vẻ kinh ngạc.

Buổi sáng ngày hôm nay, An Duyệt cũng trở thành đề tài đàm luận của toàn trường.

Mà chủ đề của Mộ Ngôn giống như cũng chỉ hot lên trong buổi tối ngày hôm kia, tới buổi sáng ngày hôm sau, mọi chuyện liền quay quanh nam nữ chủ.

Thời niên thiếu, chính là kích thích như thế.

Đương nhiên, trừ bỏ chuyện bạo lực học đường đó ra.

Một trường học đâu ra lắm vụ bạo lực học đường như vậy?

Nhưng là, cũng không biết có phải cố ý hay không, Mộ Ngôn đi WC đều có thể gặp được loại sự tình này.

"Ai bảo mày không chép bài tập cho bọn tao, lột quần áo của nó."

"Tiện nhân, còn dám cò kè mặc cả với bọn tao."

"Đánh!"

"..."

Bên trong truyền đến thanh âm giãy giụa khóc thút thít của nữ sinh.

Mộ Ngôn sắc mặt bình đạm, rửa tay xong liền chuẩn bị đi.

【 tiểu tỷ tỷ, cô định đi nơi nào a? 】

【 nơi này có bạo lực học đường a! Mau! Dũng sĩ, lên đi! 】

Mộ Ngôn: "Xin lỗi, tôi muốn báo cho giáo viên."

【.. 】

Báo, báo giáo viên..

【 ký chủ, có phải cô cảm thấy cô đánh không lại bọn họ hay không a? Đừng sợ, cái thân phận giả thiết này đã từng học Tae Kwon Do a. 】

【 lại còn là đai đen, đừng sợ, sẽ không có vấn đề gì xảy ra đâu, cứ việc lên! 】

Báo giáo viên..

Tuy rằng cái ý kiến này rất hay, nhưng lại cảm giác có điểm thiếu đạo đức.

Đứng ở góc độ học sinh mà nói, báo giáo viên cái loại thao tác này, là có điểm thiếu đạo đức.

Nhưng mà, bản thân Mộ Ngôn một chút tự giác đang chuẩn bị làm việc thiếu đạo đức đều không có, giống như không thấy được chuyện gì đang xảy ra, đi ra khỏi toilet.