Xuyên Nhanh Công Lược: Ký Chủ Đừng Hắc Hoá

Chương 177: Anh trai, máu của anh thật ngọt 36




"Đường, Kha!"

Tiếng rống giận trầm thấp vang vọng trong lâu đài cổ.

Nhóm huyết tộc ngồi xổm bên ngoài nghe xong, sợ tới mức một đám cúi người xuống, run bần bật.

Này, đây là làm sao vậy?

*

Trong phòng, ánh đèn có chút tối tăm, Vưu Tư lười nhác nằm nghiêng trên giường, duỗi duỗi tay, tiếng xích va vào nhau vang lên đó xôn xao.

Đôi mắt nguy hiểm nheo lại, "Quản gia thân ái của tôi, giải thích một chút?"

Vưu Tư không phải không nghĩ tới việc thoát ra.

Nhưng là hắn hiện tại tứ chi mềm mại vô lực, căn bản là không thể cử động, đôi mắt Vưu Tư dần dần chuyển lãnh, âm u nhìn Mộ Ngôn.

Hắn thế nhưng bị lừa!

Mộ Ngôn đi qua, nhẹ nhàng sờ sờ đầu của hắn, ngữ khí mang theo ý cười nhàn nhạt, "Tôi sẽ không thương tổn thiếu gia."

Vưu Tư: "..."

Cười đến vẻ mặt như là cúc hoa khai, không phải thương tổn hắn chính là có quỷ!

Vưu Tư trừng mắt nhìn cô, "Anh hạ dược vào trong máu của chính mình."

Mộ Ngôn cười gật gật đầu.

"Vì cái gì? Tôi không đủ tốt để anh thích?"

Mộ Ngôn cười gật gật đầu..

Từ từ, không phải --

Thời điểm ý thức được chính mình gật đầu sai lúc sau, Mộ Ngôn biểu tình giống như chính mình vừa mới không có gật đầu, bình tĩnh lắc đầu, "Này không phải vấn đề thích hay không thích, đừng nháo."

"Vậy là vấn đề gì?"

"..."

Mộ Ngôn trầm mặc thật lâu sau, rồi sau đó nhàn nhạt cúi đầu, chỉ chỉ dưới thân, mặt vô biểu tình, "Vấn đề là nó."

Vưu Tư theo phương hướng ngón tay cô vừa chỉ mà nhìn theo, vừa thấy --

"..."

Không biết gió lạnh từ đâu ra thổi qua, tầm mắt đang dại ra của Vưu Tư mới trở về.

Nhìn chằm chằm Mộ Ngôn thật lâu sau, nghiến răng nghiến lợi, gầm nhẹ một tiếng, "Hỗn đản!"

Mộ Ngôn chỉ là đạm nhiên cười, "Còn tốt, cũng liền hỗn đản giống nhau."

Chuyện Vưu Tư muốn chậm rãi trêu Mộ Ngôn là không sai, bởi vì hắn cảm thấy hắn sớm hay muộn cũng có thể ngủ đến chỗ của Mộ Ngôn, này chỉ là vấn đề thời gian.

Nhưng là --

Ai biết hỗn đản này cư nhiên đề phòng tai họa khi nó chưa xảy ra, còn hạ dược đối với hắn!

Thay Vưu Tư bảo vệ thân thể Mộ Ngôn thập phần vui vẻ.

Khóe miệng không ức chế được mà giơ lên.

Nhưng mà, Vưu Tư bản thân tỏ vẻ cũng không cần cô giúp hắn thoát thân.

Vưu Tư bị tức không nhẹ, giơ tay chỉ chỉ ngoài cửa, "Lăn."

Mộ Ngôn tính tình tốt, đối với việc này, chỉ là nhẹ nhàng cười, khom lưng cúi người, "Tốt vương thân ái của tôi."

"..."

Thật đúng là mẹ nó nói đi là đi?

Mộ Ngôn hơi dừng, xoay người, chớp chớp ánh mắt hòa ái dễ gần nhìn Vưu Tư, "Tôi không ngại bồi cậu, vương."

Vưu Tư trừng cô, "Không cần, lăn!" Dám đi thử xem.

Mộ Ngôn: "..."

Cô trầm mặc một chút, rồi sau đó dọn cái ghế dựa ngồi ở bên cạnh Vưu Tư, "Được rồi, bồi cậu."

Này dây xích là thật sự ngắn, trừ phi Mộ Ngôn đến gần, nếu không Vưu Tư căn bản là với không tới cô.

Vưu Tư có chút bực bội giật quần áo chính mình.

Sau đó, bị Mộ Ngôn một viên một viên đóng lại.

Hắn trừng mắt, lại kéo.

Mộ Ngôn lại đóng vào, kiên nhẫn mười phần.

Vưu Tư lại kéo.

Mộ Ngôn lại đóng vào.

Lặp đi lặp lại rất nhiều lần, Vưu Tư đột nhiên cầm tay Mộ Ngôn.

"Anh có ý tứ gì?" Hắn đem người hướng hắn bên này kéo kéo, nhưng mà không có động một chút.

Mộ Ngôn cùng hắn còn có chút khoảng cách, sờ không được thân không đến.

"Nghĩ thượng tôi cứ việc nói thẳng."

Vưu Tư khả năng thật sự bực, bị khóa còn chưa tính, còn không cho tháo cúc áo.

Mộ Ngôn: "Không, tôi không nghĩ." Cô căn bản không có một chút ý tứ nào về việc này.

"Vậy anh cút cho tôi!"

Mộ Ngôn hồ nghi nhìn hắn một cái, "Nếu đây là ý tứ của cậu, vương, thân là quản gia của cậu, tôi sẽ vâng theo."

Nhưng mà --

Hiện tại tâm linh Mộ Ngôn bị Vưu Tư hoạt động các loại spam, dám đi liền giết chết ngươi.

Xé đi xé đi cái loại này.

Hỗn đản, cầm thú, xấu xa..

Mộ Ngôn trong óc hiện tại đang bị các loại làn đạn xoát qua, oanh tạc bùm bùm.

Nhưng mà bản thân cô lại thập phần bình tĩnh mỉm cười nhìn Vưu Tư.

"Tôi vẫn nên là ở đây bồi cậu."