Xuyên Nhanh Công Lược: Ký Chủ Đừng Hắc Hoá

Chương 156: Anh trai, máu anh quá ngọt 15




Không đành lòng.

Mộ Ngôn thoáng nhìn qua bên đó, xác thật có hơi chướng mắt.

Cô "Không đành lòng" nhìn thẳng nên xoay mặt đi.

"Như vậy thiện lương chưa?"

Chúa tể hệ thống: 【... Thiện lương thiện lương. 】 không ai thiện lương hơn cô!

Chúa tể hệ thống nháy mắt liền tắt đài.

Vốn dĩ lúc trước chúa tể hệ thống là muốn tìm một tục tưng thiện lương, là Mary Sue ngốc bạch ngọt càng tốt.

Nhiệm vụ của nó chính là giữ gìn hoà bình, an toàn và chính nghĩa!

Kết quả......

Chúa tể hệ thống im lặng quên đi hình ảnh lúc trước Mộ Ngôn hắc hóa giết vô số người.

Thôi quên đi, quên đi, nó không thấy điều đó.

Vưu Tư biết hết những chuyện của Mộ Ngôn, chỉ là Mộ Ngôn ra ngoài đều không mang theo hắn, nên đa số thời gian đều là lén lút theo dõi Mộ Ngôn.

Hiện tại nghe Mộ Ngôn và người con trai khác nói điện thoại, cũng biết là mấy người đi theo anh bên ngoài.

Vưu Tư quay mặt qua, cười như không cười nhìn Mộ Ngôn.

"Thất vọng không? Anh trai."

Vưu Tư đặc biệt thích gọi Mộ Ngôn là anh trai, giọng nói thanh lãnh hơi ngân cao, cào đến tim gan người ngứa ngáy.

Hắn xích lại gần Mộ Ngôn, "Đồng đội của anh sẽ không đến cứu anh, ở bên cạnh tôi, không tốt hơn sao?"

Nếu không có Vưu Tư, Mộ Ngôn hẳn có lẽ sẽ còn chịu đám vampire hoan nghênh hơn cả nhóm thiếu nữ đó.

Thiếu niên trên mặt mang nụ cười hồn nhiên, đôi mắt sáng trong, chẳng qua, ở trong đó lại không có cảm xúc gì dao động.

"Tốt hơn." Chỉ cần không làm tình làm tội, vẫn khá tốt.

Mộ Ngôn ừ một tiếng, nhét vào tay Vưu Tư quả cà chua, đẩy hắn ra sau lưng.

Huyết tộc bên đó đã bắt đầu làm chuyện không thể miêu tả.

Bị quả cà chua thu hút lực chú ý, Vưu Tư: "......"

Hắn là đang nói chuyện nghiêm chỉnh.

Đám huyết tộc thả bay chính mình, thế nhưng bắt đầu tuyên dâm ở ngay trong đình viện.

Thay vì nói, đây là buổi dạ tiệc kích thích, chi bằng nói......

Đây là đêm cuồng hoan của lũ vampire.

Vưu Tư còn chưa kịp phản ứng, một chiếc mũ đã đội lên đầu, ngăn trở cả dung mạo lẫn tầm nhìn của hắn.

Mộ Ngôn đang chuẩn bị mang Vưu Tư đi, trước mặt bỗng xuất hiện thân ảnh một người.

Là Trì Mộ.

Người này mặc một thân tây trang cao quý, tóc chải chuốt tỉ mĩ, mặt mang nụ cười, dung mạo anh tuấn.

Tay trái Trì Mộ áp lên ngực, khom lưng, nói giọng khàn khàn, "Vương tôn quý của ta, đây chính là kinh hỉ mà ta giành tặng ngài, máu của đám nhân loại đó, tuy không sánh bằng vị bên cạnh ngài..."

Ánh mắt của Trì Mộ đảo ngang người Mộ Ngôn, rồi ưu nhã nói, "Nhưng lại mang hương thơm thiếu nữ, Trì Mộ nghĩ, chắc Vương ngài còn chưa từng nếm qua đâu?"

Hắn vừa dứt lời, trên người đã đính chặt một ánh mắt lạnh lẽo.

Hắn ngước lên, thì thấy người đàn ông nhân loại với diện mạo tinh xảo đó đang chậm rãi nhìn hắn.

Trì Mộ mỉm cười nhìn trả.

Một nhân loại mà thôi, nếu không nhờ Vưu Tư, hắn ta làm sao có thể sống nổi đến bây giờ.

"Vương, ngài đã không phải đứa trẻ, nô bộc chỉ là nô bộc, không thể chắn ở trước mặt ngài." Trì Mộ lại ưu nhã nói một câu.

Vưu Tư đang muốn ngẩng đầu lên, thì bị Mộ Ngôn ấn xuống.

"Bá tước tiên sinh......" Đôi tròng mắt cô bình đạm, con ngươi tựa hồ còn ẩn ý cười.

"Từng Đường Kha đã nghĩ, Trì Mộ tiên sinh là người thông minh."

Mộ Ngôn hơi cúi đầu, trên cao nhìn xuống, Trì Mộ chỉ có thể thấy khoé môi Mộ Ngôn nhoẻn cong, "Sự khiêu khích vô vị thật quá ư buồn cười."

"Bá tước tiên sinh dùng thân phận gì, lập trường gì để vô lễ với Vương như thế?"

Cả thân vương còn chưa đến.

Mộ Ngôn ngẩng đầu, thập tự giá đong đưa nơi cổ, Trì Mộ thoáng như nhìn thấy gương mặt tuấn mỹ đó đang mỉm cười châm chọc hắn.

Không sai, chỉ một bá tước nho nhỏ vậy mà còn dám khiêu khích một thế hệ Vương sao?