Xuyên Nhanh Công Lược: Ký Chủ Đừng Hắc Hoá

Chương 120: Mỹ nhân lụa đỏ khép hờ: Thê chủ, động phòng đi 35




Mộ Ngôn nghe xong chúa tể hệ thống nói, đầu tiên nhíu mày một chút, tự sát rất nhiều lần?

Sau đó, bỗng nhiên nghĩ đến ——

Vì sao mảnh linh hồ có thể đủ kiểu cưỡng bức đủ kiểu ngược?

Không khoa học?

Mộ Ngôn nụ cười càng thêm biến thái, này hoàn toàn không công bằng, cô dù là muốn mặc kệ Quý Lan Âm cũng không được nữa.

"Cậu vừa nói, cưỡng hôn, cường bạo?" Mộ Ngôn âm hàn nhìn về phía đối diện.

【 đúng đúng đúng!! 】 thì hôn lên mặt cũng coi như cưỡng hôn đi.

Không sai, chính là cưỡng hôn!

【 Mộ Ngôn tiểu tỷ tỷ, đỉnh đầu cô xanh rồi...】

Chúa tể hệ thống còn chưa nói xong, đã bị Mộ Ngôn chặn lại.

Chúa tể hệ thống: Fck! Một lời không hợp chơi chặn nhau!

Mộ Ngôn cụp mắt, nhìn dưới thành, các tướng sĩ mặc là quần áo đồng khoản bất đồng màu sắc, chỉnh thể nhìn qua tựa như không có biến hoá gì, nhưng người ở bên trong lại đang dựa theo trận hình mà dàn trận.

Khiến cho trận pháp đạt được hiệu quả của nó.

Gió nhẹ hất tung vạt áo của cô, Mộ Ngôn nhìn về phía Quý Lan Âm phương xa.

Lúc này, Quý Lan Âm đã mặt bình tĩnh đẩy Thẩm Bạch ra, rồi lập tức lui về sau mấy bước, bảo trì khoảng cách với Thẩm Bạch.

Mộ Ngôn nhìn nhìn một tướng sĩ ở bên cạnh, "Lấy cung tiễn."

"A?"

Tướng sĩ mặt như gặp ma nhìn Mộ Ngôn, "Đại, đại nhân, cô muốn lấy cung tiễn?"

"Ân."

Thấy Mộ Ngôn vẻ mặt bình đạm, nhìn không ra điều gì, tướng sĩ cũng không dám cãi lệnh, chạy nhanh đi lấy cung tiễn tới.

Đưa đến trong tay Mộ Ngôn.

Mộ Ngôn tiếp nhận cung tiễn, kết quả tay nặng trịch, dưới chân lảo đảo một cái, thiếu chút nữa không cùng cung tiễn rơi xuống đất.

Tướng sĩ: "......"

Mộ Ngôn: "......"

Một tay hình như cầm không nổi......

Mộ Ngôn ngước đầu nhìn tướng sĩ đó, theo ánh mắt ấy, tướng sĩ quay mặt đi, nhìn trời, còn cách Mộ Ngôn xa một chút, tỏ vẻ mình chưa nhìn thấy gì cả.

Mộ Ngôn: "......"

Đây là cảm thấy cô bắn tên không nổi? Chê cười!

"Xẹt."

Mộ Ngôn xé xuống một mảnh áo trên người mình, lại đem mảnh áo xé thành hai nửa, một nửa quấn quanh tay, ngồi xổm người, dính dính máu của tướng sĩ bị thương bên cạnh.

Chạm phải ánh mắt như dại ra của tướng sĩ đó.

Mộ Ngôn ôn nhuận cười, "Lau máu cho ngươi."

Mỹ nhân cười, như tắm mình trong gió xuân.

Tướng sĩ ngây ngẩn nhìn Mộ Ngôn, bởi thế, máu mũi chảy ra.

Tướng sĩ quẹt quẹt mũi mình, nữ nhân thân thể cường tráng, cười như nhị ngốc tử, giọng nói hàm hậu, "Quân sư đại nhân, cô thật là đẹp."

Gân xanh nổi trên trán Mộ Ngôn, nụ cười trên mặt thu lại, xoay người ở  trên mảnh vải trắng còn lại viết mấy chữ.

Lúc đương viết, Mộ Ngôn thật đúng là có chút không nỡ nhìn, cô nhanh chóng viết cho xong, sau đó cột lên đầu một mũi tên.

Làm xong những việc này, cô cũng đã mệt thở hồng hộc.

Tố chất cơ thể này, ở trên chiến trường, liền tính không chết cũng chết khiếp ở dọc đường.

Đây là thân thể cực trâu bò mà chúa tể hệ thống lựa chọn cho Mộ Ngôn đó.

Mộ Ngôn một bàn tay kéo mũi tên không nổi, nên đem mũi tên đặt ở trên kẽ hở của cổng thành.

Lưu loát ráp mũi tên lên cung, nhấc chân, căng dây cung, ghìm chặt mũi tên.

Nhắm về phía mục tiêu, thân thể ngã mạnh về sau, bấy giờ mới thành công kéo nổi dây cung.

Tướng sĩ đứng cạnh xem mà há mồm trợn mắt, kéo cung phương thức này, y như tiểu hài tử, có thể bắn xa sao?

Nhưng chỉ thấy Mộ Ngôn nhìn chằm chằm Quý Lan Âm phương xa, eo hạ thấp chút nữa, mũi tên đầu cột một miếng vải trắng, đang vận sức chờ phát động.

Nhắm trúng mục tiêu xong, Mộ Ngôn buông lỏng tay.

Mũi tên như tia chớp lao ra ngoài, đã không còn lực kéo Mộ Ngôn đặt thẳng mông ngồi dưới đất.

Gương mặt tái nhợt đỏ ửng lên, có hơi quyến rũ, cô phì phò nhẹ thở.