Xuyên Nhanh Công Lược: Định Chế Boss Vai Ác Có Một Không Hai

Chương 64: Cô gái vô lương tâm (Phiên ngoại)




Editor: Tieen

Khi Đường Tuyết nhìn thấy tin tức Phác gia phá sản, thế nhưng không có chút đáng tiếc nào, chỉ cảm thấy một cổ oán khí trong lòng dần tan biến.

Về sau có nhìn thấy Bạch Cập vài lần, thấy cô ấy đều là dáng vẻ vội vàng, nên cô cũng không đến chào hỏi.

Thật tiếc, cô rốt cuộc cũng không thể chào hỏi cô ấy, bởi vì cô gái phong hoa tuyệt đại tồn tại giống như yêu nghiệt kia, đã qua đời ngoài ý muốn...

Vào đêm cô ấy qua đời, Đường Tuyết đã mơ một giấc mơ.

Trong mơ, cô thấy bản thân sau khi về nước vẫn si mê Phác Tiêu như cũ, chỉ có chút bất đồng chính là lúc ấy Bạch Mạn Tinh cũng không có sống tại nhà Phác Tiêu, hai người cũng không có đâm thủng một tầng giấy kia, bọn họ dần yêu đương và sống hạnh phúc bên nhau.

Nhìn thấy Phác Tiêu luôn đối xử lạnh lùng với cô nhưng đối với Bạch Mạn Tinh không giống như vậy, làm cho cô hâm mộ ghen tị.

Người đàn ông cô vẫn luôn dụng tâm theo đuổi, cuối cùng đều không thèm cho cô một ánh nhìn.

Cô cho rằng, chân thành của mình sẽ gây ấn tượng đến Phác Tiêu, cho nên luôn đi theo phía sau Phác Tiêu, lại không nghĩ rằng những chuyện mình làm, ở trong mắt hắn, chính là một loại dây dưa.

Nhìn Bạch Mạn Tinh và Phác Tiêu thân cận ngày càng nhiều, dưới sự tức giận, cô xin ông nội cho bọn họ tiến hành nghi thức đính hôn.

Vào ngày sinh nhật lần thứ mười chín của cô, sau khi ông nội và bác trai bác gái Phác bàn bạc với nhau, vào ngày sinh nhật ý nghĩa này tuyên bố ngày đính hôn giữa cô và Phác Tiêu.

Cô vì làm Bạch Mạn Tinh hết hy vọng, cho nên mời ả ta đến.

Mà cách làm của cô vừa lúc là con dao đâm thủng tầng giấy cuối cùng kia giữa Phác Tiêu và Bạch Mạn Tinh.

Nhìn thấy Phác Tiêu thân mật cùng Bạch Mạn Tinh, cô đến Phác gia tìm mẹ Phác dò hỏi, cô nghĩ sao nói vậy, kết quả mẹ Phác khuyên cô, nói là đàn ông ai mà không có mấy người phụ nữ, Phác Tiêu đối với Bạch Mạn Tinh chỉ là chơi đùa, chờ hắn chán ngấy, liền biết cô tốt nhất, Phác Tiêu là con trai của bà, làm mẹ đương nhiên hiểu con trai nhất.

Cô ngu ngốc tin lời nói đó, lúc sau vẫn luôn bị mẹ Phác lừa gạt.

Mãi cho đến ngày hai người đính hôn, thứ cô nhận được là một màn từ hôn của Phác Tiêu.

Cô cảm thấy không cam lòng, bản thân mình ưu tú hơn ở các mặt so với Bạch Mạn Tinh, tại sao Phác Tiêu lại không nhìn cô, cho nên dù bị từ hôn cô vẫn quấn lấy Phác Tiêu không buông.

Sau đó, Bạch Mạn Tinh vì Phác Tiêu mà phản bội Bạch gia, Bạch Cập người thừa kế duy nhất Bạch gia bị bại lộ thân phận, mà ả được cha Bạch coi trọng, lợi dụng điểm này, trợ giúp Phác Tiêu thâu tóm Bạch gia, thế lực càng thêm cường đại, có thể chống lại cả Đường gia.

Mãi đến khi Đường gia cũng bị Phác Tiêu thâu tóm, ông nội vì tức giận lên coi đau tim qua đời, cô mới tỉnh ngộ.

Nhưng không có Đường gia che chở, cô bị Bạch Mạn Tinh coi là cái đinh trong mắt đánh bất tỉnh, đưa đến một vùng quê xa xôi, nơi đó đa số là đàn ông, điều kiện nghèo khổ, cô bị thay phiên vấy bẩn, cuối cùng không chịu nổi nhục nhã uống thuốc tự sát.

Vào một khắc trước khi nhắm mắt, cô lại lần nữa khóc nức nở, dù khi ở Đường gia cô đã khóc không ra nước mắt.

Cô hận!

Hận chính mình vì sao chấp nhất Phác Tiêu như vậy, hại Đường gia, hại ông nội.

Hận Bạch Mạn Tinh, hận Phác Tiêu...

Hận ý mãnh liệt, làm cô sinh ra ảo giác, nghe được có giọng nói dò hỏi cô, nếu chịu trả giá đắt, có thể giúp cô thực hiện nguyện vọng.

Trả giá đắt? Cô hiện tại còn có cái gì?

Phá hủy thi thể?

Hay linh hồn tuyệt vọng này?

Hay hận ý ngập trời của cô?

Giọng nói kia lại vang lên, tiền tài, nhân duyên, tình thân, chỉ số thông minh... Mỗi một cái đều có thể dùng để trao đổi.

Nhân duyên đi, cô không muốn yêu nữa.

Ngày hôm sau, khi tỉnh lại cô đi tham gia tang lễ Bạch Cập, cô thiếu cô ấy một lời cảm ơn chân thành, cảm ơn cô ấy đã cho cô cuộc sống mới, để cô cảm nhận được cuộc sống thuộc về chính mình.

-

Lại sau đó, Đường Tuyết nghe nói Bạch gia có người thừa kế mới, là con trai được cha Bạch rất coi trọng, chỉ là lúc đứa con một tuổi, cha Bạch phát hiện con trai không phải con ruột của mình, cha Bạch tức giận đem đứa con trai cùng mẹ nó đuổi ra khỏi cửa.

Bạch gia... Sau khi Bạch Cập rời đi, cũng dần xuống dốc.

Cô còn nhìn thấy tin tức về sản phẩm mới ra của Khoa học kỹ thuật, gọi là "Have in mind" có nghĩa là "Tưởng niệm", sản phẩm này chỉ tồn tại chứ không phát hành.

Tiếp sau đó, Đường Tuyết ở nước J gặp Phác Tiêu và Bạch Mạn Tinh, hai người này gặp nhau, chỉ như người lạ mà đi qua nhau, thậm chí không nhìn lấy một cái, mà châm chọc chính là, Phác Tiêu trở thành trợ lý giám đốc câu lạc bộ đêm nước J, gian khổ chống đỡ Phác gia, mà Bạch Mạn Tinh vì mưu sinh, trở thành gái bồi rượu ở câu lạc bộ đêm.

Một đời này, cô không gặp được người nào làm cô động tâm, sống cô độc quãng đời còn lại...

Mà cô cũng biết, kiếp sau... Cũng sẽ không có.

Đây là cô lựa chọn.

Mà cô, cũng không hối hận.

_______________

Vị diện này kết thúc.

Để đáp lại những yêu cầu của các tiểu khả ái (kỳ thật chỉ là tác giả không chịu nổi sự cô đơn), chúng ta tiến hành phỏng vấn Tô Mộc đại nhân về nam chính bộ truyện này.

Phóng viên (kiêm chức tác giả): "Xin hỏi bạn học Tô Mộc, đáp ứng yêu cầu đại quần chúng, truyện sẽ xuất hiện một nam chính, cô đối với nam chính sắp xuất hiện có ý kiến gì không?"

Tô Mộc: "Nam chính? Là thứ gì?"

Phóng viên: "... Đó, chính là CP với cô, người đàn ông cùng cô bên nhau cả đời."

Tô Mộc: "Không cần."

Phóng viên: "Vì sao? Có nam chính, về sau cô chỉ cần phụ trách xinh đẹp như hoa, hắn phụ trách kiếm tiền nuôi gia đình, còn có khi gió lớn, trời mưa, núi đao biển lửa... Hắn đều thay cô chóng đỡ."

Tô Mộc: "Không có hắn, tôi cũng có thể xinh đẹp như hoa."

Phóng viên: "... Thật, thật sự không cần sao?"

Tô Mộc: "Đúng."

Cửu Thiên Tuế:【 Nói nhảm nhiều như vậy làm gì, chỉ cần nói có nam chính, tương đương với có một máy kiếm tiền tự động, hơn nữa còn miễn phí, ký chủ liền đồng ý trong một giây. 】

Phóng viên: "..." Nói không nên lời...

_______________

Tieen: Mị ra nốt phiên ngoại nè... mị sẽ hong drop hẳn đâu, chỉ tạm off 1 tháng nha các nàng. Chờ ngày mị come back nhé. (^.^)/