Xuyên Nhanh Công Lược: Định Chế Boss Vai Ác Có Một Không Hai

Chương 280: Trêu chọc tận thế (66)




Editor: Tieen

Thiếu niên nhìn tinh hạch Tô Mộc cho trên tay, đôi mắt bị ánh sáng của tinh hạch đốt sáng lên.

"Em, em đi, chị, chị có thể trả lời em, em một vấn đề không?" Thiếu niên nói chuyện có chút lắp bắp, vốn dĩ ngẩng đầu muốn nhìn Tô Mộc, nhưng bắt gặp ánh mắt của cô, cậu lại thẹn thùng né tránh.

Đây là một thiếu niên rất nhút nhát.

"Không muốn trả lời, ta sẽ không trả lời." Tô Mộc trả lời.

Thiếu niên nghe xong, đôi mắt lóe sáng, cười nói: "Vậy, em đi qua kia."

Thiếu niên bước đi vững vàng, tốc độ cực nhanh, rất nhanh đã đến trước quầy hàng của năm tang thi và Husky.

Năm tang thi ngửi được mùi thịt người ở khoảng cách gần, ánh mắt nhìn thẳng, nhìn chằm chằm thiếu niên.

"Gâu gâu gâu..." Rốt cuộc cũng có người biết nhìn hàng, muốn ăn cái gì, bổn Husky cho ngươi ăn, a không, là bổn Husky giới thiệu cho ngươi.


"Tôi, tôi muốn đổi đồ ăn." Thiếu niên nói xong, ánh mắt ngượng ngùng né tránh.

"Muốn, muốn cái gì?" Một trong năm tang mở miệng hỏi.

Thiếu niên nhìn quầy hàng trước mặt chồng chất đồ ăn, tìm được một ổ bánh mì và một lon Coca.

"Cái, cái này, có thể, có thể đổi không?" Thiếu niên hỏi.

Tang thi nhìn nhìn tay hắn... Tay... Thoạt nhìn chắc ăn rất ngon.

"Gâu gâu..." Đừng nhìn, nhìn cũng không thể ăn!

Husky nhắc nhở, tang thi đem ánh mắt gian nan dời về phía tinh hạch trên tay cậu.

"Có, có thể."

Thiếu niên đặt tinh hạch trên bàn: "Vậy, tôi lấy, lấy đây."

"Ngươi, ngươi lấy đi."

"Ngươi, ngươi có thể đừng học theo ta, ta nói chuyện không?" Mặt thiếu niên hơi hồng, cảm thấy mình bị cười nhạo.

Tang thi: "Ta, ta không có." Hắn có thể làm gì bây giờ? Hắn cũng rất tuyệt vọng a, thật vất vả mới có thể nói, nhưng đầu lưỡi không lu loát.


"Như, như vậy à."

"Đúng, đúng vậy."

"Gâu, gâu gâu..." Ngươi, các ngươi có độc a, bổn Husky cũng bị cà lăm theo.

Thiếu niên dời ánh mắt sang Husky, hỏi: "Tôi, tôi có thể ở chỗ này ăn, ăn không?"

"Gâu gâu gâu..." Ăn ở đâu liên quan gì đến bổn Husky?

"Cảm, cảm ơn." Thiếu niên thẹn thùng cười.

"Gâu, gâu gâu..." Đầu óc ngươi có bệnh à, cảm ơn bổn Husky làm gì? Cảm ơn bổn Husky vì không ăn ngươi sao?

"Ngươi, ngươi mắng chửi người, mắng chửi người là, là không tốt." Thiếu niên hiển nhiên nghe hiểu Husky nói.

Husky đồng tử co rụt lại, hậu tri hậu giác mới phản ứng lại, hóa ra thiếu niên này không phải đánh bậy đánh bạ, mà thật sự nghe hiểu lời nó nói, lập tức hưng phấn: "Gâu gâu gâu..."

Vậy mà ngươi có thể nghe hiểu lời bổn Husky nói...

Husky hưng phấn kêu lên, trong phạm vi trăm mét ở căn cứ, đều vang dội.


Nhóm dân cư lân cận không khỏi rụt cổ, động vật biến dị này thật đáng sợ, đúng là tạo nghiệt, tạo nghiệt.

Thiếu niên vừa ăn vừa nghe Husky lải nhải, ăn xong rồi cậu có cảm giác được giải thoát.

Thiếu niên tạm biệt chạy nhanh về phía Tô Mộc.

Ở chỗ tối có người nhìn thấy thiếu niên an toàn đổi đồ ăn, ở đó ăn xong, tâm tư không khỏi lay động.

Đồ ăn ở căn cứ có vài thứ ăn đi ăn lại, những đồ ăn phong phú như vậy một chút cũng rất đắt, bọn họ căn bản không đủ tinh hạch đi đổi, cái này giống như cũng không tồi, loại đồ ăn nhìn cũng rất nhiều.

Chỉ là tang thi và động vật biến dị kia...

Nếu không, đi thử xem có thể mua được cái gì?

Có người đầu tiên thử nghiệm, sẽ có người thứ hai, liên tiếp người nhiều lên.

Thiếu niên trở lại bên cạnh Tô Mộc, mở miệng hỏi: "Em, em có thể hỏi, hỏi chưa?"
"Ừ." Tô Mộc gật đầu. Nhìn thấy bên kia có người đàn ông thật cẩn thận đang tới gần, muốn mua sắm đồ ăn.

"Chị, chị là tang thi vương, em, ba ba em biến, biến thành tang thi, chị, chị có thể giúp, giúp em nhìn xem, ông, ông ấy ở đâu không?"

☆☆☆☆☆

03/08/2022