Xuyên Nhanh Công Lược: Định Chế Boss Vai Ác Có Một Không Hai

Chương 236: Trêu chọc tận thế (22)




《  Truyện chỉ được đăng tải tại [email protected] Hãy đọc truyện ở trang chính chủ để ủng hộ editor 》

🌵🌵🌵

Editor: Tieen

Tư Khế vẫn luôn đi theo phía sau, nhìn thấy thứ gì đó màu vàng đất trên nóc xe, chỉ khi nghe được tiếng kêu của nó hắn mới nhận ra, đó là một con... chó biến dị?

Tư Khế đang lái xe đột nhiên cười nhạo, nháy mắt biến thành Tư Khế nguy hiểm hàn lệ kia.

"Nhân loại, tang thi, chó biến dị, nữ nhân này thật sự kỳ quái."

"Vậy mà chị gái xinh đẹp còn có một con chó, không muốn có chó, có chó chị gái xinh đẹp sẽ không thích em. Không muốn có chó." Đây là Tư Khế ngây thơ vô tri đáng yêu.

"Quả nhiên anh không chọn sai người, như vậy mới càng thêm thú vị, không phải sao?" Tư Khế tri thức uyên bác cười, ý vị thâm trường.

"Tại sao không thể ngồi cùng xe với chị gái xinh đẹp, em muốn ngồi cùng xe với chị gái xinh đẹp, không muốn con chó!" Nhân cách thứ ba ngây thơ.


"Nữ nhân đó, cần phải cách xa 3 mét!" Nhân cách thứ hai nguy hiểm.

"Không, đến gần sẽ càng thú vị hơn, Tam Nhi, nhiệm vụ tiếp cận cô ấy giao cho em." Nhân cách thứ nhất uyên bác.

"Vâng vâng, em có thể khiến chị gái xinh đẹp thích em, em mới là người chị gái xinh đẹp thích nhất, không phải con chó kia!"

"Đừng lấy chúng ta so sánh với con chó kia, ngu xuẩn."

"Không sao không sao, em phải khiến chị gái thích em hơn con chó kia nha, đại ca, anh mau lái xe đi, không thấy chị gái xinh đẹp rồi!?"

"Ngoan, Tam Nhi, anh đuổi theo đây." Nhân cách thứ nhất khống chế thân thể, giẫm chân ga đuổi theo.

-

Giờ phút này ở thành cổ.

Trì Vũ mặc một chiếc áo da màu đen, ôm lấy dáng người thướt tha, khí chất sáng ngời, vô cùng ngầu, cầm súng chiến đấu giữa đám tang thi.

Sau lưng cô ta đột nhiên hiện lên sự ấm áp, quay đầu lại, nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú kiên nghị kia, liền nở một nụ cười dịu dàng.


"Lục đại ca, sao anh lại đến đây?" Ngoài miệng nói chuyện, nhưng sức mạnh trên tay vẫn không hề suy giảm.

Lục Sâm không khỏi liếc nhìn cô ta lần nữa.

"Thành phố điện tử bên kia an toàn, tang thi nghe được tiếng súng, càng ngày càng nhiều tang thi tụ tập lại đây, chúng ta rút lui về phía bên kia trước." Lục Sâm vừa nói vừa sử dụng khẩu súng trên tay, còn có dị năng hệ phong, gió giống như lưỡi dao sắc bén, hướng về phía đầu của tang thi.

Lục Sâm sử dụng dị năng vô cùng thành thạo, hơn nữa cấp bậc thuộc hàng xuất sắc trong số các dị năng giả.

Chỉ là hắn cũng biết, dù dị năng có hữu hiệu, nhưng nhiều tang thi như vậy cũng không đánh lại.

Chờ đến khi bọn họ kiệt sức và hết đạn cũng là lúc họ bị tang thi tàn sát.

Cho nên Lục Sâm yêu cầu tiểu đội thứ năm của hắn đi kiểm tra xem thành phố điện tử bên kia có thể tạm thời ở lại hay không.


Chờ tiểu đội phát tín hiệu đến, hắn cho mọi người lần lượt rời đi.

Nhìn thấy một cô gái như Trì Vũ một mình chiến đấu, nên đến dẫn cô ta cùng rút lui.

"Vâng, chúng ta đi thôi." Trì Vũ trả lời, nghiêng người bắn một phát súng vào phía sau Lục Sâm, gϊếŧ chết một con tang thi đang lao về phía hắn.

"Lục đại ca, chú ý phía sau ạ." Nói xong, còn nghịch ngợm chớt một con mắt.

Lục Sâm bị sự nghịch ngợm của cô ta làm cho tức cười: "Được, hiện tại chúng ta dời qua phía bên kia thôi."

Sau khi Lục Sâm, Trì Vũ và đám người thủ hạ của Lục Sâm đều di chuyển đến thành phố điện tử tạm thời an toàn, chặn đường đi phía dưới có thể lên lầu xong, mọi người ngồi dưới đất nghỉ ngơi.

Có người tiến hành thống kê nhân số, dùng bút ghi tên bọn họ và đưa mấy quân lính bị tang thi làm bị thương đến trước mặt Lục Sâm.
Lục Sâm nhìn bốn gương mặt quen thuộc trước mặt.

"Được, được, các người đều làm tốt lắm! Đều đã chịu đựng qua một ải này! Chịu không nổi... Người nhà các người, Lục Sâm tôi bảo đảm, chỉ cần tôi còn sống một ngày tôi sẽ bảo vệ bọn họ một ngày!"

Lục Sâm vỗ vai vài người, hốc mắt có chút đỏ, nhưng kịp thời rũ mắt che giấu cảm xúc của mình.

Đều là thủ hạ dưới trướng của hắn, trơ mắt nhìn từng người một rời đi...

☆☆☆☆☆

25/3/2022