Xuyên Nhanh Công Lược: Định Chế Boss Vai Ác Có Một Không Hai

Chương 203: Gian thương hạng nhất (64)




Editor: Tieen

"Đừng cùng hắn nói lời vô nghĩa, nhanh lên, kéo đi!" Người đàn ông dẫn đầu nói.

Lăng Hạo trên tay còn xách theo đồ ăn vặt, bị mấy người kia kéo vào hẻm nhỏ tối đen.

"Các người muốn làm gì? Buông tôi ra! Tôi muốn báo cảnh sát!" Lăng Hạo lớn tiếng hét về phía đầu hẻm, hy vọng có người nghe được.

Nhưng mà, hy vọng cuối cùng của Lăng Hạo đã tan thành mây khói, giờ phút này đầu hẻm không có ai đi qua.

Cho dù có người, hẻm nhỏ tối tăm như vậy, cũng không ai dám tiến vào, hẻm nhỏ này đã chết vài người.

"Ầm ——" một tiếng, Lăng Hạo bị ngã thật mạnh vào tường.

Lăng Hạo cảm thấy trên lưng nóng rát, ngay sau đó một cơn đau đớn dày đặc từ sau lưng truyền đến.

"Báo cảnh sát đi, ranh con, không phải mày muốn báo cảnh sát sao? Chạy nhanh báo đi!"

"Cảnh sát khu vực này bố mày rất quen thuộc, mày chạy nhanh đi báo, chứ để chết không cam lòng."


Người đàn ông dẫn đầu cười nhạo, khi Lăng Hạo vừa mới đứng vững thân thể, hắn nắm tay lại đấm vào mặt Lăng Hạo.

Lăng Hạo chỉ cảm thấy đầu ong ong rối loạn, nặng nề như bị rót chì, trước mắt cũng trở nên mơ hồ.

Cái túi trên tay rớt xuống mặt đất, Lăng Hạo lắc lắc đầu, muốn ném rớt cảm giác nằng nề này.

"Bịch ——" anh cảm thấy bụng đau nhói, sau đó cả người ngã lăn ra đất.

Anh còn chưa kịp phản ứng, đau đớn dày đặc bao vây anh, chất lỏng ấm áp từ trên đầu chảy xuống, trong miệng cũng tràn ngập mùi máu tươi.

Đau đớn đến ý thức không rõ, Lăng Hạo cắn răng, nhưng cổ họng ngứa ngáy không chịu được.

"Phụt ——" máu tươi từ trong miệng phun ra, anh cố mở to mắt, lại chỉ nhìn thấy một mảnh màu đỏ.

Màu đỏ này...

Màu của máu...

Giống như hoa bỉ ngạn nở ra từ trong địa ngục...


Cũng giống như hoa hồng ở nơi gϊếŧ chóc được máu tươi nuôi dưỡng, kiều diễm ướŧ áŧ...

...

Trong cơ thể dường như có thứ gì muốn phá kén thoát ra, giống như tơ máu lan tràn...

"Nhìn cái gì! Nhìn cái gì hả thằng ranh con!"

"Coi như ranh con mày may mắn, người thuê bọn tao yêu cầu giữ cho mày toàn thây."

"Kiếp sau hãy nhớ kỹ, người nào có thể đắc tội, người nào không thể đắc tội!"

...

Đám người hạ thêm quyền cước vào người Lăng Hạo, nhìn Lăng Hạo bê bết máu, miệng nói không ngừng.

"Đại ca, thằng nhóc này thật là cứng rắn, mấy anh em đánh nó đau nhức cả tay chân."

"Đúng vậy đúng vậy! Tao cảm giác thằng này thật tà ác."

"Ha ha, cho dù có tà ác, cũng không thắng nổi quyền cước của chúng ta. Nếu như vậy, cũng đừng trách chúng ta."

Con dao chói lọi được rút ra, một tia sáng lạnh lẽo lóe lên trong mắt Lăng Hạo.


Lăng Hạo híp mắt, có thứ gì đó chậm rãi chiếm lấy con ngươi của anh, tối đen như mực, nhìn không thấy đáy.

Giá lạnh, thấu xương...

Không khí xung quanh dường như đang đông lại từng chút một...

"Đại ca, sao đột nhiên lạnh như vậy?" Đám người sờ sờ cánh tay bởi vì lạnh đến nổi da gà.

"Lạnh cái gì!? Nhìn mấy đứa tụi bây kìa, không chịu rèn luyện, lười biếng, chỉ là cái lạnh buổi tối mà đã ồn ào."

Người đàn ông dẫn đầu chịu đựng lạnh lẽo dạy dỗ nói, vừa nói xong, một tay khác cầm dao đâm vào ngực Lăng Hạo.

"Phụt ——" dao hạ xuống, cùng với máu phun ra.

"Đại, đại ca!?"

"Đại ca!"

Tiếng kinh hô, cùng với âm thanh ngã xuống mặt đất.

Ba đứa đàn em phía sau mở to mắt, hắn, bọn họ nhìn thấy gì vậy!?

Vừa rồi, đại ca cầm con dao đâm vào ngực Lăng Hạo trong nháy mắt, Lăng Hạo mở mắt, một màu đỏ như máu, bọn họ liền nhìn thấy một dao kia cắm vào ngực đại ca.
☆☆☆☆☆

29/1/2022