Xuyên Nhanh: Con Đường Công Lược Nam Thần

Chương 151: Thế Giới 5 Cổ Đại 11






Vốn bên người Thượng Quan Kỳ có mấy hộ vệ theo cùng, nhưng vì muốn tự do một chút, họ liền bị hắn dùng cớ đuổi hết đi
Trời bắt đầu tối, tầm mắt Thượng Quan Kỳ bị màn đêm cản trở tầm nhìn, hắn vừa điều khiển ngựa chạy lách qua những bụi cây, vừa tìm thời cơ rút tên bắn về phía sau
Cho dù nhìn không rõ, nhưng mũi tên hắn bắn vẫn luôn chuẩn xác trúng mục tiêu
Không biết qua bao lâu, cũng không biết chỗ này là nơi nào, đang lúc Thượng Quan Kỳ suy nghĩ đối sách, thì trước mắt bỗng xuất hiện hai bóng người một đen một trắng, đằng sau họ còn có một! con hổ?
Thượng Quan Kỳ nhíu mày, người phía trước dường như cũng phát hiện ra hắn, cánh tay đưa về phía sau, lấy ra ba mũi tên hướng hắn bên này bắn qua
Thượng Quan Kỳ có thể cảm nhận được, ba mũi tên này vốn không nhằm vào mình, quả nhiên, tên sượt qua sát người hắn gim vào ba tên hắc y nhân phía sau
Lãnh Tử Nguyệt bắn xong, liền hướng Hạ Nhi ra hiệu lên ngựa, cả hai theo hướng Thượng Quan Kỳ đang chạy mà đi

Bạch hổ không đi theo hai người mà rẽ sang chạy đường khác
Khoảng cách được rút ngắn, Thượng Quan Kỳ cũng đã nhận ra nàng, ánh mắt hiện ra chút phức tạp
Lãnh Tử Nguyệt cúi đầu trầm mặc, đột ngột nói: " Tổng cộng có tám mươi tư tên "
Hạ Nhi nghe vậy kinh ngạc: " Nhiều vậy! sao người biết? "
Lãnh Tử Nguyệt không trả lời, nói với nàng: " Lát đến ngã rẽ, ngươi rẽ sang ngược hướng bọn ta, sau đó tìm thời cơ tập kích bọn chúng từ phía sau "
Hạ Nhi gật đầu: " Vậy người phải cẩn thận "
Thượng Quan Kỳ lúc này cũng theo kịp hai người, vừa đúng phía trước có hai ngã rẽ, Hạ Nhi một mình chạy sang một con đường
Thượng Quan Kỳ liếc qua nàng một cái rồi không để ý tới nữa, ngược lại là nhàn nhã nói chuyện với Lãnh Tử Nguyệt
" Không ngờ Lãnh phi của trẫm kĩ thuật kỵ xạ lại giỏi như vậy đấy "
Lãnh Tử Nguyệt không kiêu căng, không siểm nịnh nhàn nhạt trả lời: " Bệ hạ quá khen rồi "
Thượng Quan Kỳ: " Cũng không ngờ trời tối như vậy rồi mà còn có thể gặp nàng ở giữa chốn hoang vu này "
Ngụ ý là trời tối rồi mà còn xuất hiện ở đây, không biết là có âm mưu gì
Lãnh Tử Nguyệt: " Gặp phải chút chuyện khá thú vị mà thôi "
Nghe lời này, Thượng Quan Kỳ bỗng nhớ tới con bạch hổ vừa rồi, có chút tò mò

" Con hổ vừa rồi là sao? "
Lãnh Tử Nguyệt nhìn thấy trong giỏ tên của Thượng Quan Kỳ đã hết liền lấy một nửa tên của mình đưa cho hắn
" Đang đi săn thì gặp được, nó có vẻ rất có ích "
Thượng Quan Kỳ cũng không từ chối, lại tránh đi hai mũi tên từ phía sau: " Có ích sao! "
Hắn đang muốn hỏi là nó có ích gì, đúng lúc này từ đằng sau một bóng trắng to lớn phi từ trong bụi cỏ ra, nhào vào đám hắc y nhân cắn xé
Thượng Quan Kỳ giật mình, muốn kéo dây cương ngừng ngựa lại
Lãnh Tử Nguyệt ở bên cạnh nhắc nhở: " Đừng dừng lại, mặc kệ nó "
Thượng Quan Kỳ mím môi, rồi thúc ngựa đuổi theo Lãnh Tử Nguyệt
Hai người chạy thêm một lúc thì dừng lại, vì đã không còn đường đi, phía trước đã là vách núi
Lãnh Tử Nguyệt: " Chắc bọn chúng không đuổi theo đến đây đâu nhỉ? "
Thượng Quan Kỳ không nói gì, cả người vẫn dâng cao cảnh giác
Xung quanh yên tĩnh đến lạ thường, cả tiếng gió cũng không nghe thấy
Lãnh Tử Nguyệt cảm thấy có chút buồn chán, tiến lại gần vách đá nhìn xuống, muốn xem chỗ này cao bao nhiêu.


Cuối cùng là chỉ nhìn thấy một màu đen
Chợt phía sau phát ra rất nhiều tiếng xé gió mà đến, Lãnh Tử Nguyệt quay phắt người lại, đầu tiên là nhìn thấy Thượng Quan Kỳ đang lao về phía mình, đằng sao là một cơn mưa tiễn
Nàng chỉ kịp thầm nghĩ một câu mẹ kiếp, cả người đã bị Thượng Quan Kỳ kéo theo cùng rơi xuống vách núi
Núi này có vẻ rất cao, rơi một lúc rồi mà vẫn chưa thấy chạm đất, vừa đúng lúc để nàng nhìn thấy có dây leo, vậy là liền thuận tay bắt lấy
Đáng tiếc là Lãnh Tử Nguyệt đánh giá quá thấp sức nặng của hai người, nàng cùng Thượng Quan Kỳ vẫn giữ nguyên trạng thái nửa ôm, tay vừa nắm chặt được dây leo nhưng vì quá nặng mà trượt xuống một đoạn dài, cuối cùng bàn tay vì thế mà bị kéo ra từng vệt máu
Đột ngột dừng lại, Thượng Quan Kỳ bị chấn động rời khỏi người nàng, Lãnh Tử Nguyệt tay mắt lanh lẹ tóm lại tay hắn, cả hai người treo lơ lửng trên không
Thượng Quan Kỳ hơi ngẩng đầu lên nhìn nàng, nói: " Thả tay ra đi "
Lãnh Tử Nguyệt cũng nhìn xuống, sắc mặt hắn có chút trắng, giọng nói cũng yếu hơn vừa rồi, nàng đoán có thể đã bị trúng tên ở đâu đó
Lại nhìn xuống bên dưới chính là một hồ nước, khoảng cách cũng không xa lắm, Lãnh Tử Nguyệt quyết định buông tay bám vào dây leo ra, ôm chặt Thượng Quan Kỳ nhảy xuống, trước khi rơi xuống nước còn không quên lấy tay bảo vệ đầu của hắn
" ÙM!! " một tiếng, hai bóng hình chìm vào trong nước
Lãnh Tử Nguyệt mở mắt ra, nước hồ rất trong cũng rất lạnh, khua loạn một vòng tóm được Thượng Quan Kỳ ở ngay bên cạnh, nàng nhanh chóng đưa hắn lên bờ.