Xuyên Nhanh Chi Tra Thụ Không Tra

Chương 4-3




“Hi!” Nhìn thấy Thương Vân ôm sách ra khỏi phòng học, Đỗ Vận Trình nhanh chóng nghênh đón.

Thương Vân đi đến trước mặt hắn, nghiêng người một cái đi lướt qua hắn, làm cho cánh tay giơ lên của Đỗ Vận Trình cứng tại chỗ, Đỗ Vận Trình rút tay về, đặt ở sau đầu, hùng hài tử đáng chết này! Mình thật sự là đang tự ngược, không cam lòng đuổi theo, “Đường Tân, chúng ta lại thấy mặt.”

“Hy vọng chúng ta sẽ không gặp lại, mỗi lần gặp anh đều không có chuyện tốt!” Thương Vân dừng bước chân, nghiến răng nghiến lợi nói.

Đỗ Vận Trình nhìn biển người tấp nập dưới khu ký túc xá, một nam hài ngồi trên lan can tầng trên đỉnh, hai chân đều ở bên ngoài. Không khỏi nuốt nuốt nước miếng, có cần xui xẻo như vậy không, hắn chỉ là muốn đến nhìn nhóc con thối thí không được này một chút thôi mà!

Không vào được khu ký túc xá, Thương Vân rất là buồn bực, về phần người đang tự hỏi có muốn nhảy lầu? Liên quan gì đến hắn sao?

Nhưng người trên sân thượng đi ra lại làm cho Thương Vân cứng ngắc thu bước chân về, Bruce, cái đồ đậu bỉ nhà anh, anh đi lên làm gì!

Thương Vân cắn cắn răng, từ cửa hông chạy lên trên lầu, luôn cảm thấy hắn mà không đi, chỉ sợ Bruce cũng không xuống được. Đỗ Vận Trình không rõ ràng cho lắm, chỉ là chạy theo Thương Vân lên lầu, vừa chạy vừa nhớ lại tư liệu xem tối hôm qua.

“Mười sáu tuổi.” Cố Tư là đang nói một câu trần thuật, trên tư liệu biểu hiện thiếu niên này là được giáo sư Brian đặc chiêu vào học viện Thường Thanh Đằng, hơn nữa còn đã treo biển ở phòng thí nghiệm, cuộc phẫu thuật đầu tiên của hắn là cắt bỏ ruột thừa, sắp xếp ở bệnh viện phụ thuộc Thường Thanh Đằng, thời gian là tuần sau. Đây quả thực là khó có thể tin tưởng, đối với thiếu niên này, giáo sư Brian tôn sùng có thừa, mười sáu tuổi đã có thể chủ trì một cuộc phẫu thuật, cho dù là cắt bỏ ruột thừa cũng rất rất giỏi.

Đỗ Vận Trình cười nhạt, nhóc con này gϊếŧ người cũng giống như giẫm con kiến ấy, còn chưa biết có phải lấy người sống làm thí nghiệm hay không đâu!

Chẳng qua… Đỗ Vận Trình rất có hứng thú với thuật thôi miên của hắn, mới không phải rất bội phục hắn đâu, chính là như thế, hắn ngầm xoa tay lẩm bẩm muốn đến tìm thiếu niên chơi, hoàn toàn không chú ý đến sắc mặt càng ngày càng đen của cậu trẻ nhà mình.

Mở cửa sân thượng liền nghe thấy giọng nói của một bé trai, “Anh ấy muốn kết hôn, nữ nhân kia có con của anh ấy, anh ấy không cần tôi, không cần tôi.”

Thương Vân rút rút khóe miệng, loại cốt truyện cẩu huyết này còn để hắn trải qua.

“Vị bạn học này, người ta đã không muốn cậu cậu cần gì phải đau khổ như vậy chứ, thiên nhai nơi nào không có cỏ thơm, cậu chết anh ta cũng sẽ không biết, sẽ không đau lòng…”

“Anh câm miệng!” Đứa bé kia chìm trong tuyệt vọng, “Đều là người nhà ép anh ấy, tôi không biết sinh con, tôi là một nam nhân không thể sinh con cho anh ấy… A…” Nam hài kia buông giọng khóc lớn, thân hình lung lay muốn đổ.

“Đừng kích động, đừng kích động…” Bruce chưa từng trải qua chuyện này, lập tức luống cuống tay chân.

“Muốn nhảy thì nhảy nhanh đi, đừng lãng phí thời gian của mọi người, mỗi người đều có việc mình muốn làm, giống như bây giờ, tôi lên lớp một ngày, rất muốn trở lại ký túc xá nghỉ ngơi một lúc, hiện tại cửa chính lại bị chặn chật ních, nếu không quan tâm anh một chút cứ như vậy mà chen qua thì sẽ bị người khác nói ra nói vào, cho nên, anh có thể nhảy chưa?” Giọng điệu của Thương Vân rất bình thản, “Hoặc là anh còn đang chờ ai đó? Nếu anh cần tôi có thể trói anh ta lại đến gặp anh một lần cuối cùng, sau đó anh cứ yên tâm nhảy, được không?”

“Cậu, cậu! Sao cậu có thể như vậy?” Nam hài kia hiển nhiên không nghĩ đến còn có người giục người khác nhảy lầu.

“Vậy còn muốn như thế nào? Đây không phải là anh lựa chọn sao? Nhanh chóng nhảy đi, sớm nhảy sớm không có việc gì! Người ta đã kết hôn sinh con, anh sống khó coi bao nhiêu, cố gắng, hai chân đạp một cái liền xong hết mọi chuyện.” Thương Vân nói là nói thật lòng, đáng tiếc không có người tin. Bruce liền sùng bái nhìn Thương Vân, cho rằng hắn đây là đang lấy lùi làm tiến công lược. Đỗ Vận Trình lại biết thiếu niên gϊếŧ người không chớp mắt này không phải người hảo tâm như vậy, cho nên, hắn nói đều là lời trong lòng? Hắn dám cá vừa rồi hùng hài tử kia đã định đi, là vì người này mới ở lại sao? Đỗ Vận Trình bất động thanh sắc trên dưới đánh giá Bruce một lượt, học trưởng của Đường Tân sao? Nhớ rõ trên tư liệu còn có một tên là Karl có quan hệ có chút không tầm thường với Bruce này.

“A ——” Đứa bé kia khóc to lên, “Cha mẹ không cần tôi, anh ấy cũng không cần tôi, tôi không sống!” Đứa bé kia thật sự hai chân dùng lực, nhảy xuống.

Thương Vân vụt qua, thả người nhảy, hai chân móc lấy lan can, túm được tay người kia, hai người liền treo trên đó, dưới lầu một mảnh kinh hô.

Thương Vân cầm tay hắn, ánh mắt bình tĩnh nhìn vào mắt nam hài kia, trong đôi mắt kia chỉ có kinh hoảng cùng sợ hãi.

“Nói cho tôi, anh hối hận không?” Lửa giận trong lòng Thương Vân rất lớn, giọng điệu càng thêm bình tĩnh, giống như lay động trong không trung không có thân thể của hắn vậy.

“Tôi, tôi, cứu tôi!” Nam hài kia vô cùng sợ hãi, có đôi khi tự sát chỉ là xúc động trong nháy mắt, xúc động qua đi chính là hối hận vô tận, chẳng qua, không phải mỗi người đều có cơ hội ăn năn.

“Anh hối hận sao?” Thương Vân buông lỏng ra một ngón tay.

“Hối hận, tôi hối hận, cứu tôi, cứu tôi!” Nam hài kia vùng vẫy muốn đem một tay còn lại cũng túm lấy tay Thương Vân.

Thương Vân đưa tay cầm bàn tay quơ loạn của hắn, “Thả lỏng… Bruce, tránh xa một chút.”

Thương Vân ném mạnh hắn trở lại sân thượng, bản thân thì co đầu gối lật qua lan can vững vàng đứng lại. Bên dưới một mảnh thét chói tai, nữ sinh hét chói tai “thật là đẹp trai” linh tinh thỉnh thoảng phát ra.

Bruce đã quên đi nhặt cằm của mình, đây hoàn toàn không phù hợp định luật vật lý, sự thần bí của tiểu học đệ đã không thể dùng lời nói để hình dung.

Đỗ Vận Trình hồi thần, khép miệng mình lại, đi cùng hùng hài tử thật sự phải có một trái tim khỏe mạnh mới được.

Nam hài kia đã bị dọa xụi lơ trên mặt đất, đứng lên cũng không nổi, chỉ biết ô ô khóc.

“Chỉ có chút can đảm này mà còn học người ta tự sát, đừng dọa người.” Thương Vân đứng bên cạnh, hai tay đút trong túi quần, liếc xéo đứa trẻ vẫn đang khóc này, không tiền đồ a không tiền đồ.

“Cậu biết cái gì? Người tôi yêu nhất không cần tôi, đi sinh con với nữ nhân khác rồi, tâm tình của tôi cậu làm sao có thể hiểu!” Nam hài kia nhìn qua có tinh thần hơn.

“Tôi từng có một người bạn trai,” Thương Vân dựa vào lan can, rơi vào hồi ức.

“A?! Tang thích nam nhân?” Bruce phát hiện mình chặn ngang người khác nói rất không lễ phép, hai tay bịt kín miệng.

Hai tay Thương Vân chống lan can, mặt hướng lên trời, “Mẫu thân anh ta mang theo một nữ nhân ôm một đứa bé đến thị uy với tôi, làm cho tôi biết khó mà lui.”

Nam hài kia không khóc nữa, “Sau đó thì sao?”

Thương Vân cong cong khóe môi, “Tôi nói cho anh ta, kia chẳng qua chỉ là một trò chơi tình yêu ngươi tình ta nguyện mà thôi, hiện tại do tôi đến nói game over. Boy, anh phải nhớ kỹ, trong trò chơi tình yêu, anh phải làm người chế tạo quy tắc, còn phải giữ lại quyền gọi dừng bất cứ lúc nào.”

Nam hài kia ngốc ngốc nhìn Thương Vân, tà cười tự tin của đứa bé kia khắc thật sâu trong lòng hắn.

Sau khi trần ai lạc định, cảnh sát khoan thai đến chậm, mấy người Thương Vân làm ghi chép xong liền rời đi, nam hài kia phải ở lại nhận giáo dục lại.

“Tang, cậu thật là quá lợi hại!” Bruce vừa nhảy vừa đi, “Cậu dạy tôi một chút đi!”

“So với cái này…” Đỗ Vận Trình ôm cánh tay, “Tôi có chút tò mò với bạn trai kia của cậu đấy? Cuối cùng thì sao? Thế nào?”

Thương Vân sờ sờ bụng, “Tôi đói.”

“Này! Đừng chuyển hướng đề tài!” Đỗ Vận Trình rất bất mãn.

Thương Vân quay đầu nhìn hắn một cái, đến gần hắn, hướng về phía ngực hắn nói, “Này! Nhìn lâu như vậy, mời tôi ăn cơm đi! Hoặc là nói, anh chỉ dám ở chỗ tối nhìn trộm thôi?” Khóe môi Thương Vân ngậm cười, nghiêng đầu, trong mắt lộ ra ý cười giảo hoạt.

Một chiếc xe màu đen từ từ dừng ở ven đường, cửa xe mở ra, một cái chân thon dài bước ra.

Cố Tư không có biểu tình gì, đánh giá thiếu niên này, không thể không nói, hắn đúng là có tâm tư với một đứa trẻ, không sai, một đứa trẻ. Cố Tư đã ba mươi hai tuổi, mà Đường Tân mới mười sáu, cỏ non này gặm là nhất định rồi, Cố Tư tự nhận không có tiết tháo gì cũng không đành lòng hạ miệng.

Thương Vân cũng sẽ không bị khí thế của hắn dọa đến, nhìn thẳng vào mắt hắn, không hề sợ hãi.

Cố Tư thu hồi khí lạnh, đứa bé này quả nhiên là đặc biệt, “Tôi là Cố Tư.”

“Tôi biết, gia chủ của tài phiệt Cố thị, cậu trẻ của Đỗ Vận Trình.” Thương Vân trêu ghẹo, “Nhưng mà hành vi nhìn trộm của Cố tiên sinh sẽ làm tôi hiểu lầm.”

“Hiểu lầm cái gì?” Cố Tư cảm thấy miệng có chút khô, cái miệng nhỏ nhắn khép mở kia mị hoặc vô cùng.

“Tôi sẽ hiểu nhầm anh muốn cho tôi làm mợ của đậu bỉ này,” Thương Vân cười khẽ, “Tôi cũng sẽ không đồng ý.”

“Lá gan của em ngược lại không nhỏ,” Khóe môi Cố Tư cong cong lên gần như không thể thấy rõ, không đặc biệt thì mình cũng chướng mắt không phải sao.

Thương Vân từ trong lỗ mũi hừ ra một tiếng “lão nam nhân”, thành công làm Cố Tư đen mặt.

Thương Vân lôi kéo Bruce đóng giả chim cút ở bên cạnh liền đi, không thể không nói bản năng tránh hung tìm cát của Bruce vẫn là rất mạnh.

“Chúng ta đi đâu vậy?” Nếu có thể mà nói, Bruce thật sự không muốn chống lại ánh mắt gϊếŧ người của nam nhân kia.

“Đi ăn cơm.” Mấy ngày nay Thương Vân chỉ ăn ở căn tin học sinh.

Cố Tư kéo lại cổ tay Thương Vân, “Không phải muốn tôi mời sao? Tôi biết có nhà không tệ.” Nói xong chỉ còn lại Đỗ Vận Trình.

Đỗ Vận Trình cười so với khóc còn khó coi, cậu trẻ đã đủ dọa người, lại còn coi trọng một hùng hài tử như vậy, hắn đã dự đoán được con đường tương lai tối tăm của mình, “Nhà hàng gọi Thomas kia cũng không tệ lắm, muốn đi thử xem một chút không.” Phỏng chừng ông ngoài cùng mẹ mà biết thì lại phải mưa rền gió dữ.

“Thật không? Vậy đi thử xem đi!” Thương Vân không quan trọng nhún nhún vai.

Cố Tư tiếp tục trừng Đỗ Vận Trình, Đỗ Vận Trình thu được tín hiệu, lôi kéo cánh tay Bruce, “Bruce đồng học cũng đói bụng rồi, chúng ta đi ăn lẩu đi!”

Bruce nước mắt lưng tròng bị kéo đi, hắn cũng muốn ăn tiệc lớn kiểu Pháp mà!

Thương Vân ngồi vào chiếc xe hơi xa hoa điệu thấp kia, nâng cằm nhìn ngoài cửa sổ.

“Sau này nam nhân kia thế nào?” Cố Tư chuẩn bị thật lâu, gian nan mở miệng.

Thương Vân sửng sốt một chút, lập tức cười, cánh tay khoát lên vai Cố Tư, cơ thể hắn lập tức cứng ngắc, Thương Vân buồn cười nhéo nhéo cơ bắp của hắn, vẫn là rất có liêu.

“Còn chưa thượng vị đã bắt đầu ghen tị?” Thương Vân ghé vào bên tai hắn nhẹ nhàng nói, hơi nóng kia huân toàn thân Cố Tư nóng lên.

Hắn nhỏ nhẹ một chút, che giấu xấu hổ, bà nó, mình có nằm mơ cũng không nghĩ đến sẽ có ngày bị một đứa bé làm cho giống như đám thanh niên chưa hiểu chuyện thế này.

Thương Vân không tiếp tục trêu chọc hắn, hắn hiểu nam nhân này không sâu, thà thiếu không ẩu, ít nhất kịch bản trong tay Thương Vân là không có nam nhân này, cũng không biết có thể có tình yêu đích thực hay mối tình đầu linh tinh gì không, hắn chọn bạn giường là rất xoi mói, không có yêu thích làm thế thân.

Lúc này Đường Quả hẳn là cùng một chỗ với Bùi Hướng Nam rồi! Bình tĩnh trước cơn bão a!