Editer: Lạc Lạc Lạc Lạc
25/10/2021
* * *
"Được rồi, đàn anh Tần cũng đã đồng ý rồi, vậy chúng ta xuất phát thôi." Trì Châu Bạch vui vẻ nói.
Chỉ là cô ta vẫn chưa kịp vui vẻ xong, vừa ngẩng đầu, liền nhìn thấy một bóng hình quen thuộc.
Bạch Sương từ trên xe taxi bước xuống, chỉ trong một giây ánh mắt đã khóa chặt thân ảnh Tần Vật trong nhóm người, cô chạy bước nhỏ tới, ngọt mềm dễ thương gọi "anh trai" một tiếng.
Tần Vật cũng rất kinh ngạc, "Em làm sao biết được tôi đang ở đây?"
"Đương nhiên là anh nói với em, các anh sẽ tổ chức họp lớp ở đây mà."
Bạch Sương vô cùng tự nhiên mà ôm lấy cánh tay của Tần Vật, nở nụ cười ngọt mềm, "Đi thôi, anh trai."
"Đi đâu?" Trong đầu Tần Vật ngập tràn sương mù.
"Về nhà đó." Bạch Sương lời lẽ đương nhiên.
Trì Châu bạch xông tới, có chút thô bạo mà kéo cái tay đang ôm cánh tay Tần Vật của Bạch Sương ra, "Đàn anh Tần đã đồng ý sẽ đi uống rượu cùng với chúng tôi rồi, anh ấy sẽ không về nhà với cô đâu!"
Tay của Bạch Sương bị kéo ra, dường như đã bị móng tay của Trì Châu Bạch cào rách da, lông mày nhỏ của cô hơi cau lại, liếc nhìn mu bàn tay mình.
Tần Vật lập tức thu được ánh nhìn nhỏ này của cô, nhìn thấy trên mu bàn tay cô có một vệt máu nhẹ, là loại mà không tỷ mỉ nhìn thì sẽ không nhìn thấy được.
Trì Châu Bạch thấy lực chú ý của Tần Vật đều đặt hết trên người Bạch Sương, cố ý lên tiếng, tìm câu trả lời khẳng định, "Đàn anh Tần, không phải anh sẽ đi chứ? Lúc nãy anh đã đồng ý với với chúng em rồi mà."
"Anh trai, tới chỗ kia đi, em cũng đi tới đó, em đi cùng với mọi người." Bạch Sương nói.
Trì Châu Bạch sững sờ, vô thức phản bác, "Cô làm sao có thể đi với chúng tôi được, cô cũng không phải là bạn học của chúng tôi, đây là buổi họp lớp của chúng tôi."
"Tại sao lại không thể? Cô ấy là em gái của tôi, tôi muốn em gái tôi đi chơi cùng, không được sao?"
Bạch Sương còn chưa kịp nói chuyện, Tần Vật đã nổi giận trước.
Trì Châu Bạch không nói nên lời, vừa ngoài ý vừa chấn kinh (sốc).
Trong ấn tượng, cô ta dường như chưa bao giờ nhìn thấy dáng vẻ Tần Vật tức giận với người khác.
Lần đầu tiên này, lại bởi vì Lâm Bạch Sương.
Mà lúc này, những bạn học không rõ chân tướng khác cũng đều nhao nhao gật đầu, "Có thể có thể, em gái của Tần Vật có gì mà không được chứ, đi thôi đi thôi, mọi người cùng nhau chơi."
Nhìn thấy bóng lưng của Tần Vật và Bạch Sương đang đi cùng nhau, Trì Châu Bạch âm thầm nắm chặt nắm tay, cắn chặt răng.
Đáng ghét, Lâm Bạch Sương thực sự là quá đáng ghét rồi!
Vậy mà dám ở trước mặt nhiều người như vậy chiêu diêu quá thị (hiên ngang thể hiện giữa chỗ đông người), cô ta không sợ người khác nhìn ra sự bất thường trong mối quan hệ giữa cô ta với đàn anh Tần sao?
Cô ta không sợ mang lại ảnh hưởng xấu cho đàn anh Tần sao?
Cô ta không thực sự yêu thích đàn anh Tần, nếu thực sự yêu thích, thì sẽ không mang lại sự khốn đốn cho đàn anh Tần.
Lâm Bạch Sương hoàn toàn không tốt bằng cô, tại sao đàn anh Tần lại không nhìn cô chứ?
* * *
Sau khi đến phòng bao KTV sang trọng, trước tiên Tần Vật tới hỏi nhân viên phục vụ mượn hòm thuốc giúp Bạch Sương xử lý vết thương.
Bạch Sương nhìn Tần Vật đối với một vết thương nho nhỏ như vậy cũng nghiêm túc chuyên chú băng bó cho mình, không kiềm được mà nghĩ tới Bạc Nghịch và Cận Diễm của quá khứ.
Cô mỉm cười.
Bất kể là ở thế giới nào, thần sa ngã cũng đều đối xử tốt với cô như nhau.
Chỉ dựa vào phần đối xử tốt trước sau như một này, cô cũng phải bảo vệ, thương yêu, chăm sóc anh cho thật tốt.
"Tới đây, tới đây, uống rượu, uống rượu, Tần Vật, chai bia này cho cậu, tôi uống một nửa trước!" Người đàn ông đưa cho Tần Vật một chai bia, ừng ực tự mình uống hết nửa chai bia trước.
Tần Vật liếc mắt nhìn thời gian hiện tại, 9 giờ 43 phút, thời gian cũng tương đối rồi.
Thế là anh cũng không nói hai lời, trực tiếp đem chai bia này lên uống một hơi.
"Được!" Người đàn ông cười lớn vỗ đùi, "Thật không hổ là Tần Vật, hồi đó khi chúng ta còn đang học cũng được tính là chơi không tệ, đúng là đã cho tôi mặt mũi rồi!"
Người đàn ông cũng đem hết số bia còn lại trong chai uống cạn.
Tiếp theo còn có những người khác tới kính rượu, nhưng cũng không đến nỗi mãnh liệt giống như người đàn ông kia.
Nhưng Tần Vật lại giống như một cái máy uống rượu vậy, cứ nửa chai nửa chai mà uống.
Trì Châu Bạch lo lắng đi tới hỏi: "Đàn anh Tần, anh không sao chứ? Uống như vậy anh sẽ say rất nhanh đó."
Tần Vật uống rượu với người khác, ngay cả một ánh mắt cũng không cho Trì Châu Bạch.
Giống như cô ta không tồn tại, cũng không nói gì cả vậy.
Trì Châu Bạch đây là xích quả quả (hiệu ứng bị ẩn) đã trở nên vô hình.
Cô ta rất xấu hổ, tự giác rời đi.
10 giờ 10 phút, Tần Vật đột nhiên ngừng uống rượu.
Anh kéo kéo cổ áo, lại ngẩng đầu lên, thì khí chất cả người đều đã thay đổi.
"Anh trai, ăn chút dưa hấu đi." Bạch Sương tựa lại gần.
Nhân cách ban đêm của Tần Vật chuyển con ngươi qua nhìn, thứ anh nhìn không phải là miếng dưa mà cô mang tới, mà là rượu ở trước mặt cô.
Tần Vật lạnh lùng nhíu mày, giọng nói hiếm khi không có sự tà mị lại vừa hư hỏng, ngược lại còn là vẻ mặt nghiêm nghị, "Ai cho em uống rượu?"
Anh cầm ly rượu về, một hơi uống cạn ly, đồng thời gọi nhân viên phục vụ tới, kêu anh ta mang lên một ly sữa bò cho Bạch Sương.
Bạch Sương: "..."
Khoảng thời gian này uống sữa bò uống tới muốn ói luôn rồi.
Nhìn thấy vẻ mặt của Bạch Sương, Tần Vật ghé vào bên tai cô, giọng nói trầm thấp ẩn chứa sự quyến rũ mê người, "Làm sao, không muốn uống hả? Vậy có cần anh trai bón cho em không?"
Bạch Sương ngờ vực, "Sữa bò thì làm sao mà bón được?"
Chẳng lẽ kêu người ta mang ống hút tới, bón cho cô uống?
Tần Vật ở bên tai cô dường như đã cười một tiếng.
Nụ cười khẩy đầy tà tứ thổi một hơi thở mang theo hương rượu ấm áp vào trong ốc tai của cô, khiến cho một nửa cơ thể của cô tê tê nhột nhột, có chút ngưa ngứa.
"Đứa nhỏ ngốc. Làm sao bón? Đương nhiên là – dùng miệng bón rồi."
Đang nói, thì có thứ gì đó ươnướt trơn trơn sượt qua vành tai của Bạch Sương.
Nó đến rất nhanh, đi cũng rất nhanh, lại khiến cho Bạch Sương giống như bị điện giật vậy, nửa thân trên giống như có một dòng điện chạy qua.
Trì Châu Bạch đang ngồi một bên tay nắm chặt ly rượu quan sát bọn họ, ngón tay siết chặt tới nỗi các khớp ngón tay đều chuyển sang màu trắng bạch.
Góc độ ở chỗ ngồi của cô ta, vừa vặn nhìn thấy lúc nãy Tần Vật lè lưỡi ra, chạm vào trái tai của Bạch Sương một cái rồi thụt lại rất nhanh!
Quan hệ giữa hai người bọn họ thực sự quá thân mật rồi, vậy mà lại không hề che dấu, ở trong phòng lớn dưới mắt nhiều người như vậy mà còn có thể làm ra được loại chuyện như vậy!
Trì Châu Bạch sắp phát điên, gần sụp đổ rồi.
Nếu như đến tận lúc này cô còn không thể xác định được Tần Vật và Bạch Sương chắc chắn đang yêu nhau, vậy thì cô chính là một kẻ ngốc.
Làm sao bọn họ có thể yêu nhau được?
Tuy rằng giữa hai người bọn họ không có quan hệ huyết thống, nhưng trên danh nghĩa bọn họ là anh em, đây cũng là cốt khoa (loạn luân) đó!
Trì Châu Bạch vẫn luôn suy nghĩ cho đến khi Bạch Sương đi vào nhà vệ sinh, mới vội vã thả ly rượu xuống, đi theo.
Bạch Sương vừa bước vào phòng vệ sinh nữ, cô ta liền đi vào theo.
"Lâm Bạch Sương!" Trì Châu Bạch gọi một tiếng, "Tôi cảm thấy chúng ta cần phải nói chuyện."
Bạch Sương đến đầu cũng không quay lại, "Uống nhiều nước rồi, có chuyện gì thì để tôi đi vệ sinh xong rồi hẵng nói."
Vẻ mặt Trì Châu Bạch khó coi giống như đã nuốt phải một con ruồi.
Lâm Bạch Sương đây là căn bản không hề xem cô ra gì.
Đây chính là đang khiêu khích, đây tuyệt đối chính là đang khiêu khích!
Chờ đến khi Bạch Sương đi ra rửa tay, Trì Châu Bạch nhìn hình ảnh của cô trong gương mà nói: "Tôi cũng không nhiều lời vô ích, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.
Cô và đàn anh Tần đang yêu đương sao?"
Bạch Sương đón lấy một ít nước rửa tay, mạn bất kinh tâm (không hề để tâm) mà nói: "Tôi và anh trai có yêu đương với nhau hay không, tôi yêu đương với ai, anh trai yêu đương với ai.
Những chuyện này, liên quan gì tới cô?"
"Tất nhiên có liên quan!" Trì Châu Bạch kích động không thôi, "Đàn anh Tần là người đàn ông mà tôi đã dành cả thanh xuân để yêu thích, tôi không cho phép người khác làm bẩn anh ấy!"