Bạch Sương ngẩn ra.
Viên Thanh xuất đầu thay cô? Sao trước đó lại không nói câu nào.
"Làm sao, mày không nói được gì nữa chứ gì! Tất cả đều tại mày nên giờ tao mới biến thành như vậy, mày đã hủy hoại tao triệt để!"
Tiếng gầm của Mặc Minh Huyền vang vọng trong bãi đồ xe vắng vẻ, cô ta của giờ khắc này giống như một người điên vậy.
"Chẳng lẽ cô không phải sao?" Bạch Sương bình thản đứng ôm cánh tay, ánh mắt lạnh lùng nhìn vào cô ta, "Chẳng nhẽ nhân phẩm của cô không có vấn đề sao?
Nếu như nhân phẩm của cô không có vấn đề, cô sẽ copy phương án chế tạo nước hoa của tôi?
Nếu như nhân phẩm của cô không có vấn đề, cô sẽ lén lút thay đổi nguyên liệu chế tạo nước hoa của tôi, đổi thành nguyên liệu gây tổn thương đối với khứu giác?"
Bạch Sương đưa ra kết luận: "Mặc Minh Huyền, cô đi tới bước đường như ngày hôm nay, không hề liên quan tới tôi dù chỉ một chút, hoàn toàn đều do tự bản thân cô làm ra."
"Không! Tất cả đều tại mày! Bởi vì Lâm Bạch Sương mày!" Mặc Minh Huyền điên cuồng lắc đầu, điên cuồng đổ lỗi, căn bản không hề muốn chịu trách nhiệm.
"Nếu như cô nghĩ như vậy, thì tôi cũng không còn cách nào.
Mỗi người đều phải chịu trách nhiệm với những việc mà mình đã làm, bất kể hậu quả là tốt hay là xấu, tất cả những điều này đều là nhân do chính tay cô tự mình trồng xuống, cô nên tự mình nhận lấy ác quả."
Lúc này, Tần Vật cũng đã đi xuống.
Từ xa Bạch Sương đã nhìn thấy anh, cô nở một nụ cười sáng lạn dễ thương, vẫy tay với anh.
Mặc Minh Huyền quay đầu nhìn một cái, sau khi phát hiện Bạch Sương còn có "đồng bọn", thì bỏ lại mấy câu nói tàn nhẫn một cách hằn học, rồi xám xịt bỏ chạy.
"Người kia là ai?" Tần Vật đi lại gần, chỉ nhìn thấy bóng dáng đang chạy trốn của Mặc Minh Huyền.
Bạch Sương cất giọng ngọt ngào gọi một tiếng "Anh trai" trước, sau đó không hề gì mà nói: "Chính là một loser vô năng chỉ biết cuồng nộ mà thôi."
Tần Vật và Bạch Sương lên xe.
Chiếc xe chạy ra khỏi bãi đỗ xe, nhập vào dòng xe cộ, vì vào giờ tan làm cao điểm nên khá tắc đường, Tần Vật đơn giản dừng xe lại.
Anh giả vờ thuận miệng hỏi một câu: "Tối qua ăn lẩu có ngon không?"
Bạch Sương nói: "Ngon chứ, làm sao vậy, hôm nay anh cũng muốn đi ăn sao?"
Tần Vật nghe thấy rất rõ ràng trái tim của mình đang đập rất kịch liệt, câu trả lời này thực sự chỉ tùy tiện nói cho có lệ: "Tôi sao cũng được."
Mạch suy nghĩ trong đầu của anh đang rất hỗn loạn.
Anh cảm thấy, anh nhất định phải đối mặt với sự việc mà anh đã cố tình phớt lờ trong suốt thời gian qua.
* * *
Sau khi Mặc Minh Huyền hốt hoảng chạy trốn khỏi tầng hầm đỗ xe, ra khỏi bệnh viện cô ta ngẩng đầu lên nhìn về hoàng hôn phía chân trời.
Đường chân trời nhuốm màu hoàng hôn rực rỡ mỹ lệ khác thường, đáng tiếc, cô ta lại không hề có tâm trạng thưởng thức nó.
Từ sau khi tốt nghiệp cô vẫn luôn làm trong ngành nước hoa này, sự nghiệp mới có một chút khởi sắc, vậy mà đã bị toàn ngành phong sát!
Khái niệm của toàn ngành phong sát là gì?
Kĩ năng sinh tồn duy nhất mà cô ta có thể dựa vào, sau này không còn dùng được nữa rồi.
Vậy cô còn có thể làm gì đây?
Chẳn lẽ cô chỉ có thể đi làm những việc không có giá trị kỹ thuật kia, làm nghề ăn tuổi thanh xuân sao (làm những nghề phải dùng sức lực, chỉ khi còn trẻ mới làm được) ?
Lâm Bạch Sương, tất cả đều tại Lâm Bạch Sương!
Mặc Minh Huyền không ngờ tới quan hệ giữa Bạch Sương và Viên Thanh lại tốt như vậy, tốt tới mức có thể vì một chuyện nhỏ nhặt như thế mà xuất đầu vì cô ấy (Bạch Sương) .
Cũng không ngờ rằng Viên Thanh lại nhỏ mọn như vậy.
Nguyên liệu mà cô thay đổi không phải đã bị Lâm Bạch Sương nhận ra, và đổi lại rồi sao?
Cũng không gây ra tổn thương nào đến bản thân Viên Thanh.
Tại sao Viên Thanh lại không bằng lòng tha cho cô?
Viên Thanh còn là đại lão trong ngành, sao bụng dạ lại hẹp hòi như vậy, không thể chấp nhận người khác dù chỉ một chút?
Mặc Minh Huyền tức giận không thôi, một chân đá bay hòn đá bên chân.
Lại không nghĩ đến hòn đá kia cũng khá nặng, mặc dù đã đá bay được rồi, nhưng ngón chân của Mặc Minh Huyền cũng bị đụng đến rất đau.
"Cô không sao chứ?" Một người phụ nữ xinh đẹp từ phía sau đi tới, quan tâm hỏi thăm Mặc Minh Huyền.
"Không, tôi không sao." Mặc Minh Huyền có chút thụ sủng nhược kinh (được quan tâm mà lo lắng) .
"Tôi là y tá, cô ngồi xuống đây, cởi giày ra đi, tôi giúp cô xem thử." Trì Châu Bạch đỡ Mặc Minh Huyền ngồi xuống phiến đá bên lề đường.
Mặc Minh Huyền rất xấu hổ, nhưng lại không chịu được sự nhiệt tình của Trì Châu Bạch, nên vẫn cởi giày và tất ra cho cô ta xem.
"Có hơi sưng một chút, cô ngồi đây đi, tôi mua cho cô ít thuốc." Không chờ Mặc Minh Huyền từ chối, Trì Châu Bạch đã nhanh chóng xoay người đi vào bệnh viện.
Không tới một lúc, cô ta cầm theo thuốc mỡ quay lại, còn tự mình thoa thuốc ở vết sưng đỏ cho Mặc Minh Huyền.
"Thực sự làm phiền cô quá rồi." Mặc Minh Huyền mặc xong vớ vô cùng ngượng ngùng, cảm ơn không ngừng.
"Chuyện nhỏ, thuốc mỡ này cô cất đi, nhớ bôi thuốc đúng giờ, nhưng vậy sẽ giảm sưng rất nhanh." Trì Châu Bạch tươi cười rất thân thiện.
Trong lòng Mặc Minh Huyền vô cùng cảm động.
Sau khi hai người quét mã Weixin kết bạn mới chia tay.
Sau khi chia tay với Mặc Minh Huyền, Trì Châu Bạch bước nhanh tới nhà vệ sinh, lấy nước sát khuẩn tay từ trong túi ra rửa tay.
Cả khuôn mặt cô ta đều là sự ghét bỏ.
Nếu như không phải nghe thấy tiếng tranh cãi của Mặc Minh Huyền và Lâm Bạch Sương ở trong tầng hầm đỗ xe, cô sẽ không bao giờ nhìn Mặc Minh Huyền dù chỉ một ánh mắt.
Còn mua thuốc mỡ, tự mình thoa thuốc mỡ cho cô ta?
Tất cả những điều này đều vì lôi kéo lòng người.
Mặc dù bây giờ Trì Châu Bạch và Bạch Sương vẫn chưa xé rách mặt nhau, nhưng cô luôn cảm thấy Mặc Minh Huyền người này, có thể sau này cô sẽ dùng tới.
* * *
Chỉ trong nháy mắt, trung thu đã tới.
Rất lâu trước đây Bạch Sương đã nhắc với Tần Vật về chuyện trung thu về nhà ăn cơm, lúc đó Tần Vật xem như chịu thiệt một lần, đồng ý với Bạch Sương.
Nhưng trải qua hơn một tháng sống chung và giao lưu, Tần Vật đối với chuyện về nhà ăn cơm này đã không còn chút chướng ngại và ngăn cách nào nữa.
Thế là, ngày tết trung thu này, anh đã bước chân vào ngôi biệt thự này sau một khoảng thời gian dài vắng bóng.
Bạch Sương tràn trề sức sống mà đi trước mặt anh, giọng nói giòn tan của cô kêu lên: "Ba, mẹ, chúng con về rồi!"
Hai từ "chúng con" này, khiến cho hành động trên tay ba Tần và mẹ Bạch đang trong nhà bếp dừng lại.
Mẹ Bạch nhẹ nhàng đẩy ba Tần một cái, quở trách nói: "Lão Tần, ông còn chần chờ cái gì nữa, nhanh đi qua đó đi, con trai quay về rồi."
".. ừ." Giọng nói của ba Tần có chút run rẩy mà đáp một tiếng.
Ông lau mạnh đôi tay của mình lên tạp dề một chút, sau đó mới bước ra.
"Ông, cái ông này!"
Mẹ Bạch dở khóc dở cười kéo ông lại, giúp ông cởi tạp dề ra, căn dặn: "Hiếm khi con về, ông nghìn vạn lần đừng nói cái gì làm cho mọi người đều không vui.
Nó muốn gọi tôi là gì thì cứ gọi như vậy, cho dù nó không gọi tôi, ông cũng đừng áp đặt nó.
Nó có thể về nhà đã là chuyện đáng vui mừng nhất rồi."
Năm xưa lúc ba Tần và mẹ Bạch kết hôn, Tần Vật có tới tham gia hôn lễ.
Tối hôm đó ba Tần uống có hơi say, dù thế nào cũng ép Tần Vật phải gọi mẹ Bạch là "mẹ".
Anh làm sao có thể gọi một người hoàn toàn không hề có quan hệ huyết thống với mình, cũng chưa gặp mặt được mấy lần, thậm chí có thể nói là một người phụ nữ xa lạ là "mẹ" được chứ?
Tối hôm đó nháo đến rất khó coi, từ đó Tần Vật cũng không còn quay về nữa.
Ba Tần có chút bứt rứt vặn vặn ngón tay, đồng ý, "Ừm, tôi biết rồi, lần này tôi không miễn cưỡng nó."
Chờ sau khi ba Tần từ trong nhà bếp đi ra, Tần Vật đã ngồi ăn kem.
"Anh trai, ăn ngon không?
Đây là vị mà em thích ăn nhất đấy, chỉ còn lại một cái cuối cùng thôi, em không nỡ ăn, chính vì muốn để lại cho anh ăn đó."
Bạch Sương ngồi bên cạnh Tần Vật, tha thiết mong chờ mà nhìn anh, mong chờ anh trả lời.
Ba Tần ở phía sau nhìn thấy cảnh tượng này, bất giác bật cười.
Đứa trẻ Sương Sương này, nói chuyện cứ giống như trong nhà không có tiền mua kem cho nó nữa vậy.
"Vậy cho cô ăn." Tần Vật đưa cả kem đang ăn dở và thìa cho Bạch Sương.
Giọng nói của anh lạnh nhạt, hành động làm ra thì lại nóng bỏng nhiệt tình.