Xuyên Nhanh Chi Nữ Phối Tài Thị Lão Đại

Chương 84




Giản Dật Mặc tức giận không thôi, nhưng lại đúng thật không thể nói được gì.

Chuyện này nói đến cùng cũng là việc riêng của Bạch Sương.

"Anh ấy là anh trai của tôi." Bạch Sương nói.

Anh trai, anh trai, cái từ này sắp làm cho Giản Dật Mặc phát điên rồi.

Hắn hoàn toàn không hiểu, Lâm Bạch Sương nói anh trai rốt cuộc là loại anh trai thực sự.

Hay là đùa giỡn tiểu tình thú khi các cặp đôi tán tỉnh nhau, gọi tiếng anh trai ngập tràn ý vị mờ ám.

"Tới đây, tiên sinh làm ơn hãy nhường một chút, thật xin lỗi." Người phục cầm một cái khay đựng thức ăn rất lớn tới đưa đồ ăn lên.

Bạch Sương nhìn thấy Giản Dật Mặc vẫn còn đứng ở đây, tò mò hỏi: "Giản tổng, anh không đi sao? Anh không phải cũng tới đây ăn sao, anh không đi ăn hả?"

Giản Dật Mặc nở một nụ cười rất ngại ngùng, "À, ừ, tôi đi ăn.

Tôi ở trong phòng bao bên đó, người trong công ty chúng ta cũng đều ở đó, nếu như em ăn cảm thấy nhàm chán, có thể qua đó nói chuyện cùng mọi người."

Bạch Sương đồng ý, Giản Dật Mặc đi ba bước quay đầu một lần.

Hắn không hề quay lại phòng bao, mà lại đi vào nhà vệ sinh, gửi Weixin cho một ai đó.

Lúc nãy khi hắn đi ba bước quay đầu lại một lần, đã thừa cơ chụp hình Tần Vật.

Hắn nói với người kia: "Điều tra giúp tôi lai lịch của người này."

* * *

Ngày thứ hai đi làm, Tần Vật mang theo một hộp đựng cơm nhỏ dễ thương.

"Đàn anh Tần!" Trì Châu Bạch bây giờ đã trở thành y tá thực tập từ xa nhìn thấy anh, vội vàng gọi một tiếng, rồi nhanh chóng chạy qua.

"Có chuyện gì?" Ngữ khí của Tần Vật rất lạnh nhạt.

Từ sau khi Bạch Sương hiểu lầm mối quan hệ giữa anh và Trì Châu Bạch, thì thái độ anh đối xử với Trì Châu Bạch càng ngày càng lạnh nhạt.

Trước kia anh cho phép Trì Châu Bạch hoạt động dưới mí mắt của anh, chỉ đơn thuần là vì bọn họ học cùng một trường đại học, anh dìu dắt hậu bối.

Mà vừa bắt đầu, thái độ anh đối xử với Trì Châu Bạch và Bạch Sương có khác biệt, cũng bởi vì lúc đó anh ghét Lâm Bạch Sương của lúc đầu.

"Đàn anh Tần, hôm nay anh đến khá sớm, có phải là không ăn sáng cẩn thận không?" Trì Châu Bạch vừa nói, vừa đưa tay lên, đó là một phần cơm nắm do cô ta tự tay làm.

Hai má của Trì Châu Bạch hơi hơi ửng đỏ, "Đàn anh Tần, mặc dù em biết mỗi ngày em gái anh đều làm bữa sáng cho anh, nhưng em nghĩ có thể vẫn sẽ có tình huống vạn nhất (bất ngờ) xảy ra.

Không ngờ thực sự đã để em chờ được rồi.

Đây là cơm nắm do em làm, nếu như anh không ghét bỏ, thì anh cứ nhận đi!"

Trì Châu Bạch tưởng rằng cuối cùng cô ta cũng bắt được một cơ hội, lại không ngờ tới Tần Vật mặt không biểu cảm nhắc tới hộp cơm nhỏ đang cầm trong tay.

Mở hộp cơm ra, bên trong là những nắm cơm nắm nhỏ tinh xảo được làm bằng khoan lang tím và dùng rau củ để trang trí thành biểu cảm.

Tần Vật nói: "Tôi có bữa sáng, cảm ơn ý tốt của cô."

Tối qua bọn họ cùng đi ăn lẩu, nhân cách ban đêm của Tần Vật rất có hứng thú với quả cầu khoai lang tím, thế là hôm nay Bạch Sương liền làm cơm nắm bằng khoai lang tím.

Bởi vì Bạch Sương đã được nhận đơn hàng của Viên Thanh, nhưng cô lại không mong muốn tăng ca, cho nên buổi sáng cô liền đến sớm một chút, vì vậy Tần Vật mới đi làm sớm như vậy.

Nhân cách ban ngày của Tần Vật không có ký ức của nhân cách ban đêm, không biết tại sao Bạch Sương đột nhiên lại làm cơm nắm khoai lang tím cho anh ăn.

Nhưng khi đối mặt với những viên cơm nắm khoai lang tím tỏa ra hương thơm ngọt ngào nhàn nhạt này, anh cũng không phản cảm, liền mang theo.

"A, ồ.." Trì Châu Bạch rất là thất vọng.

Nhưng cô ta cũng không nghĩ đến việc buông bỏ như trước kia.

Cô ta biết rằng, một đoạn tình cảm chắn chắn cần phải có một người bước ra một bước trước.

Đàn anh Tần trời sinh tính cách lạnh lùng, vậy thì để cô bước ra một bước trước đi!

Trì Châu Bạch tự cổ vũ bản thân nói: "Đàn anh Tần, hôm nay anh có thời gian rảnh không?

Có một bộ phim khoa học viễn tưởng vừa mới được công chiếu, được đánh giá rất tốt, chúng ta.. cùng nhau đi xem đi!"

Gần như trong giây tiếp theo Tần Vật đã từ chối cô ta, "Không rảnh."

Nói xong, anh xoay người rời đi, không cho Trì Châu Bạch có cơ hội nói thêm một từ nào nữa.

Trì Châu Bạch nhìn theo bóng lưng cao gầy đang đi xa của Tần Vật, bàn tay hơi hơi nắm chặt.

Không sao, có thể hiểu được.

Lúc còn ở trường học đàn anh Tần là nam thần cao (cao quý) lãnh (lạnh lùng), trước nay chưa từng tiếp xúc với nữ sinh nào trong phạm vi gần.

Tất cả nữ sinh tặng thư tình cho anh ấy đều bị anh từ chối, thậm chí còn có nữ sinh bị thái độ của anh dọa cho bật khóc.

Chí ít bây giờ cô còn được làm trong cùng một bệnh viện với đàn anh Tần, gần quan được ban lộc, làm việc chăm chỉ thì sẽ được đền đáp.

Trì Châu Bạch tự cổ vũ bản thân ở trong lòng.

Nước chảy đá mòn, cô tin tưởng rồi sẽ có một ngày cô có thể sưởi ấm được trái tim lạnh giá kia của đàn anh Tần.

Nhưng lại không nghĩ đến, vả mặt đến nhanh như vậy.

Vào lúc nghỉ trưa, Trì Châu Bạch đi ngang qua một hành lang vắng vẻ, hình như láng máng nghe được một giọng nói quen thuộc.

Mắt cô ta phát sáng, sắc mặt kích động đến đỏ cả lên.

Là đàn anh Tần!

Cô ta chỉnh sửa lại trang phục một chút, sau đó đi tới nơi phát ra âm thanh.

".. nghe nói gần đây vừa mới công chiếu một bộ phim khoa học viễn tưởng rất hay, tối nay đi xem không?"

"..."

"Ừ, đến lúc đó trực tiếp gặp nhau ở rạp chiếu phim, tiết kiệm thời gian."

"..."

"Ăn xong rồi, rất ngon."

"..."

"Tan làm gặp."

Sau khi Tần Vật nói chuyện điện thoại xong, trên môi còn cong lên một nụ cười nhẹ.

Ý cười như vậy rất ít khi thấy được trên khuôn mặt anh, anh bình thường đều là một khuôn mặt liệt anh tuấn lạnh lùng.

Lúc anh quay người lại, Trì Châu Bạch liền nhìn thấy biểu cảm như vậy của anh.

"Đàn anh Tần, anh.." Trong đối mắt của Trì Châu Bạch gần như ngập tràn nước mắt.

Cô không dám tin cũng không muốn tin, đàn anh Tần vậy mà lại có thể dùng ngữ khí dịu dàng như vậy để nói chuyện với một người con gái khác!

Còn chủ động hẹn một người con gái khác đi xem phim?

Rõ ràng hồi sáng lúc cô hẹn anh, đã bị anh từ chối quyết đoán đến vậy!

Thì ra đàn anh Tần không phải trời sinh tính cách cao lãnh, mà là anh đã đem tất cả sự dịu dàng và kiên nhẫn, đều đưa cho một người con gái!

Tần Vật chỉ gật đầu chào hỏi một cái với Trì Châu Bạch, rồi đi ngang qua người cô ta.

"Đàn anh Tần!" Trì Châu Bạch gọi anh lại, gần như rơi nước mắt, "Anh có bạn gái rồi sao? Nói ra để em chết tâm đi.

Tần Vật không có quay đầu, chỉ là nói:" Là em gái tôi. "

Sau đó liền bước lớn rời đi.

Mà người nghe thấy câu nói này là Trì Châu Bạch lại như sấm sét giáng xuống đầu.

Những cảnh tượng trước đây từng cái từng cái một chạy qua trước mắt của cô như một bộ phim điện ảnh.

Không đúng, không bình thường!

Hình thức sống chung của đàn anh Tần và em gái của anh ấy, rất lạ!

Đây có chỗ nào là anh em sống chung bình thường?

Đây rõ ràng chính là..

Rõ ràng chính là tình lữ (cặp đôi đang yêu nhau) !

" Tình lữ "hai từ này phát ra, Trì Châu Bạch nhịn không được mà đánh cài rùng mình.

Tuy rằng Trì Châu Bạch biết được Lâm Bạch Sương và Tần Vật là vì gia đình tái hôn mới trở thành anh em, nhưng quan hệ giữa hai người này quá ám muội, thực sự không thể không khiến cô ta nghĩ nhiều.

Cho nên bây giờ trong đầu cô ta đều đang viết" Đức quốc cốt khoa".

(Chú thích: Đức quốc cốt khoa, là ngôn ngữ mạng ở Trung Quốc, theo tin đồn trên Weibo, nam nữ chính là hai anh em, không may bị cha ruột bắt ngay tại chỗ vì gian dâm với nhau, người anh không may chém gãy chân. Thông qua sự phát triển của internet, cuối cùng anh trai đã tìm được khoa chỉnh hình đáng tin cậy của Đức, và vết thương trên chân anh ta được chữa lành. Sau này cụm từ được dùng để chế giễu những mối tình cảm loạn luân)

Sự việc này thực sự quá nghiêm trọng, Trì Châu Bạch sâu sắc biết rằng bản thân không nên suy nghĩ bậy, chờ khi làm rõ ràng tình huống trước rồi mới nói.

Nếu như thực sự giống như cô nghĩ, cô nhất định sẽ khuyên đàn anh Tần quay đầu, không nên dưỡng thành sai lầm lớn!

* * *

Tần Vật quay về phòng làm việc.

Bây giờ vẫn thuộc về thời gian nghỉ trưa, trong phòng làm việc của anh có một gian phòng nhỏ có thể nghỉ ngơi.

Anh vốn dĩ muốn nghỉ ngơi một chút, lại không ngờ tới, trong phòng làm việc có một vị khách không mời mà tới.

Giản Dật Mặc quan sát người đàn ông đang từ ngoài cửa đi vào, không nhịn được nhăn mày.

Rõ ràng là cùng một khuôn mặt, nhưng tại sao hắn lại cảm thấy, người đàn ông này so với tối qua lại không giống nhau chứ?