Cách nghĩ của Lãn Đản lại không giống với người phụ nữ này.
Nó cảm thấy rằng chủ nhân dường như đã thay đổi rồi.
Nếu như là trước đây, chủ nhân sẽ giống như lúc nãy không quan tâm bất cứ hậu quả gì mà đi cứu người, nhưng vào lúc người đàn ông da đen bước ra ngăn cản, trước đây chủ nhân sẽ không thực sự bị ngăn cản.
Trước đây, chủ nhân chắc chắn sẽ đặt chuyện cứu người lên hàng đầu.
Nhưng vào lúc nãy chủ nhân.. lại không có.
Lại có vẻ rất thờ ơ.
Cái chết của ônh cụ đúng là không có liên quan gì tới chủ nhân, nhưng nếu như chủ nhân cương quyết trị bệnh cho ông cụ, thì ông cụ cũng sẽ không chết.
Trong lòng của Lãn Đản có một loại cảm xúc nho nhỏ.
Từ sau khi tiến vào thế giới của hố đen, không.
Nên nói là từ sau khi nó gặp lại chủ nhân ở vùng đất của sự tăm tối, thì dường như chủ nhân không còn là nữ thần dịu dàng lương thiện của trước kia nữa.
Cơ thể của người, dường như đã nhiễm phải hơi thở của sự hắc hóa.
Chẳng lẽ bởi vì vùng đất của sự tăm tối cách quá gần với thần sa ngã, cho nên chủ nhân đã bị đồng hóa rồi sao?
Nghĩ tới điều này, Lãn Đản không kiềm được mà lắc đầu.
Chủ nhân là ai chứ?
Chủ nhân chính là vị thần minh mạnh nhất trên thần giới đó.
Nếu không phải vì đám cẩu lão tặc kia thông đồng với nhau mai phục hãm hại, thì chủ nhân sẽ không thể nào rơi vào bước đường như ngày hôm nay.
Nhưng cho dù không có thần lực, thì chủ nhân vẫn là nữ thần như cũ.
Chờ sau khi hoàn thành tất cả các nhiệm vụ trong hố đen, chủ nhân sẽ dắt theo tiểu đệ thần sa ngã một lần nữa giết về thần giới.
Đem toàn bộ đám cẩu lão tặc không có lòng tốt kia đều giết sạch!
Vừa nghĩ tới khoảnh khắc vinh quang của mai sau, Lãn Đản liền hưng phấn không thôi.
Cũng quên luôn chuyện rột cuộc Bạch Sương có bị hắc hóa hay không.
* * *
Bản nhạc đệm trên đường đi Bạch Sương rất nhanh liền quên đi, cô lên tàu điện ngầm tới công ty.
Các đồng nghiệp đang bàn luận sôi nổi về vị khách hàng sắp tới ngày hôm nay.
"Nghe nói là lão đại (người có chuyên môn cao) trong ngành, là nữ ác ma trong giới nước hoa, người vô cùng nghiêm khắc, cả ngày luôn giữ vẻ mặt nghiêm túc, giống y như không biết cười vậy."
"Theo như tôi được biết thì khi cô ấy còn trẻ đã giành được rất nhiều giải thưởng trong và ngoài nước, cực kỳ lợi hại!"
"Cũng không biết hôm nay ai sẽ lọt được vào mắt của cô ấy, chế tạo nước hoa cho cô ấy."
"Cái này còn phải nói nữa sao, chắc chắn sẽ là nhà chế tạo nước hoa đứng thứ nhất trong công ty chúng ta - Tina rồi. Nếu như đến cả Tina cũng không thể qua, vậy thì công ty chúng ta sẽ không có ai có thể qua được rồi."
Mặc Minh Huyền cầm một tách cà phê thông thả đi tới, cô ta liếc nhìn Bạch Sương vừa mới tới công ty, nói với những người khác: "Tôi thì lại cảm thấy Lâm Bạch Sương cũng có cơ hội.
Phương án chế tạo nước hoa hôm trước không phải mọi người đều nhìn thấy cả rồi sao, thực lực của cô ấy tất cả chúng ta đều đã tận mắt nhìn thấy."
"Đừng nói đùa nữa, đó chính là lão đại trong ngành đấy, Lâm Bạch Sương với vào ngành được hơn 2 năm, trong đó còn có hơn nửa năm là đang dưỡng bệnh, cô ấy làm gì.."
Có đồng nghiệp nhìn thấy Lâm Bạch Sương liền vội vã ho khan, như vậy mọi người mới không tiếp tục nói nữa.
Bạch Sương làm như không hề nghe bọn họ nói gì cả, ngồi xuống bàn làm việc của mình chuẩn bị làm việc.
10 sáng, Tina từ trong phòng họp khóc lóc chạy ra ngoài, sau đó liền có người tới an ủi cô ấy, nhân tiện nghe ngóng chút tình hình.
Sau khi người đó quay lại, liền kể lại tình hình trong phòng họp một cách sống động như thật.
".. trước đây tôi chưa bao giờ thấy Tina khóc ghê như vậy, cô ấy còn nói với tôi cô ấy muốn đổi nghề, sẽ không bao giờ làm nhà chế tạo nước hoa nữa."
"Trời ơi, miệng lưỡi của lão đại trong ngành kia độc đến vậy sao? Nói tới nỗi làm cho Tina khóc luôn?"
"Lúc lão đại trong ngành tới, tôi đã vụng trộm nhìn cô ấy một cái, cái khí tràng kia đủ tê liệt, tôi còn không dám nhìn cô ấy!"
"Cho nên có phải công ty chúng ta sẽ không nhận được đơn hàng này không? Thật là đáng tiếc!"
Sau khi Mặc Minh Huyền nghe thấy những lời bàn luận này, mắt cô ta đảo quanh hai vòng, sau đó lại cầm theo cái ly tới phòng trà nước rót cà phê.
Nhưng trên thực tế thì cô ta đang đợi vị lão đại trong ngành kia đi ra.
Rất nhanh, đã nhìn thấy Giản Dật Mặc đang tiễn vị lão đại trong ngành ra khỏi phòng họp, trên mặt hắn ta tràn đầy vẻ hối tiếc.
"Viên nữ sĩ, rất tiếc vì không thể hợp tác được với cô, nhưng tôi tin rằng, tương lai rồi chúng ta cũng sẽ có cơ hội hợp tác với nhau."
Viên Thanh lịch sự mỉm cười nói: "Giản tổng, hẹn gặp lại."
Viên Thanh vừa đi chưa được hai bước, Mặc Minh Huyền đã "không cẩn thận" mà đụng phải cô ấy.
"Thật xin lỗi!"
Mặc Minh Huyền ngay lập tức xin lỗi, vào thời điểm ngẩng đầu nhìn cô ấy mới giả vờ như vừa mới phát hiện, "Cô chính là Viên Thanh nữ sĩ sao? Tôi đã yêu thích cô rất lâu rồi!"
Đây cũng không phải là lần đầu tiên Viên Thanh gặp phải tình huống như vậy, cô ấy cười nhẹ gật đầu chuẩn bị rời đi.
"Giản tổng, Viên nữ sĩ không nhận được phương án chế tạo nước hoa mà cô ấy muốn sao? Tôi cảm thấy cái phương án ngày hôm trước của Lâm Bạch Sương khá là tốt, Lâm Bạch Sương đúng là một nhân tài!"
Giản Dật Mặc nghe thấy thì trừng mắt với Mặc Minh Huyền một cái, ra hiệu cho cô ta im miệng.
Nhưng Mặc Minh Huyền giống như nhìn không hiểu ánh mắt của Giản Dật Mặc vậy, tiếp tục nói: "Viên nữ sĩ, tôi kịch liệt đề cử với ngài một vị đồng nghiệp, cô ấy thực sự là một thiên tài.
Tôi tin rằng sau khi ngài nhìn thấy tác phẩm của cô ấy, nhất định sẽ bị rung động bởi cô ấy!"
"Mặc Minh Huyền, đừng nói nữa." Giản Dật Mặc mạnh mẽ cắt ngang lời cô ta, căn bản không định giới thiệu Bạch Sương cho Viên Thanh.
Hắn cười xin lỗi với Viên Thanh, "Thật xin lỗi, nhân viên mà cô ấy nói trải nghiệm vẫn còn ít, ở trước mặt Viên nữ sĩ cô chỉ có thể nói là múa rìu qua mắt thợ."
Vừa rồi ở trong phòng họp, Viên Thanh đối xử với Tina hà khắc như vậy, trực tiếp nói đến Tina bật khóc, một cảnh này Giản Dật Mặc đều đã nhìn thấy.
Hắn mới không để cho người có trái tim của ánh trăng sáng là Lâm Bạch Sương cũng phải chịu loại đối đãi như vậy, hắn phải bảo vệ Lâm Bạch Sương.
"Sao lại là múa rìu qua mắt thợ được chứ!"
Mặc Minh Huyền lấy ra một bình nước hoa nhỏ, đưa ra trước mặt Viên Thanh, "Viên nữ sĩ, cô ngửi xem thử, đây chính là nước hoa cá nhân do Lâm Bạch Sương tự chế tạo ra, tôi cảm thấy rất dễ ngửi!"
Cô ta đưa bình nước hoa tới rất gần chỗ của Viên Thanh rồi xịt một cái, trực tiếp để gần mũi cô ấy.
Dưới tình huống như vậy, thì hành động xịt nước hoa này đều sẽ làm cho người ta cảm thấy cực kỳ khó chịu và phản cảm, sau đó sẽ vô thức ghét mùi nước hoa này.
Mà loại nước hoa này là do Lâm Bạch Sương trước đây tự mình nghiên cứu và chế tạo để cô ấy dùng làm nước hoa cá nhân, chính là mùi hương trên người cô ấy.
Mặc Minh Huyền chính là muốn lợi dụng loại thủ đoạn này, để khiến cho lão đại trong ngành - Viên Thanh này sau này khi ngửi thấy mùi hương trên người Bạch Sương sẽ cảm thấy ác cảm.
Quả thực là Lâm Bạch Sương có thiên phú, Mặc Minh Huyền sợ rồi sẽ có một ngày cô leo lên được địa vị cao, vạn người chú mục (muôn người chú ý).
Cho nên, cô ta bèn dùng loại phương thức này, để chặt đứt thiện cảm của vị lão đại trong ngành – Viên Thanh này với Bạch Sương trước.
Như vậy thì cho dù sau này Bạch Sương có thực sự leo lên được vị trí cao, cũng sẽ có một trở ngại rất lớn, và cô ấy vĩnh viễn cũng không thể nghĩ ra ở chỗ nào đã xảy ra vấn đề.
Nhưng sau khi Mặc Minh Huyền xịt nước hoa xong, Viên Thanh lại không lộ ra biểu cảm bất mãn chán ghét như trong mong đợi của cô ta.
Viên Thanh ngây ra, chóp mũi vẫn ngửi ngửi, tới đây mới hỏi Giản Dật Mặc: "Cô gái này đang ở đâu?"
Giản Dật Mặc cũng ngây ngốc.
Không lâu sau, Giản Dật Mặc mới tự mình đưa Viên Thanh tới chỗ của Bạch Sương.
"Quả nhiên là em!" Nụ cười lễ phép trên mặt của Viên Thanh càng tươi hơn, nụ cười trở nên chân thành và nồng nhiệt.
Bạch Sương ngẩng đầu, cũng nhận ra Viên Thanh chính là người phụ nữ trung niên đã khen cô ở gần chỗ trạm tàu điện ngầm.
"Chúng ta thật đúng là có duyên, chẳng qua thật sự phải cảm ơn, vẫn là nước hoa cá nhân do em tự mình chế tạo ra."
Viên Thanh cười nói: "Thời điểm tôi ngửi thấy tôi còn tưởng rằng đây là mùi sữa tắm.
Vô cùng tự nhiên không quá ngọt mà ngấy, cũng rất tươi mới, làm cho người ta vừa ngửi thấy liền không thể quên, không ngờ rằng đây là nước hoa do em chế tạo."