Xuyên Nhanh Chi Nữ Phối Tài Thị Lão Đại

Chương 68




Sau khi Lâm Bạch Sương biết được Giản Dật Mặc một chân đạp hai thuyền, căn bản không cách nào tiếp nhận nổi, tâm trạng của cô ấy bị kích động mạnh tới nỗi trực tiếp ngất xỉu nhập viện.

Giản Dật Mặc vội vã chạy tới bệnh viện, ở ngay trước mặt người nhà của Lâm Bạch Sương quỳ gối nhận lỗi với cô, thề với cô rằng nhất định sẽ giữ khoảng cách với Trì Châu Bạch.

Nói người mà trong lòng hắn yêu thương nhất chính là Lâm Bạch Sương, hắn chỉ là chơi đùa với Trì Châu Bạch mà thôi.

Lâm Bạch Sương tin tưởng vào những lời nói của hắn, kể từ đó về sau cô liền làm như không hề có chuyện gì xảy ra, vẫn bàn chuyện cưới gả với Giản Dật Mặc.

Nhưng nếu như Giản Dật Mặc thực sự làm như những lời hắn nói, thì hắn cũng không được gọi là tra nam.

Hắn vẫn tiếp tục duy trì quan hệ với Trì Châu Bạch, chỉ có điều lần này, hắn ta trở nên vô cùng cẩn thận.

Hắn bịa ra lý do lừa Trì Châu Bạch, làm cho Trì Châu Bạch không còn đi tìm Lâm Bạch Sương gây phiền phức nữa, cũng không phá vỡ mối quan hệ của bọn họ.

Chỉ là giấy không thể gói được lửa, lúc Giản Dật Mặc ở bên Trì Châu Bạch vẫn bị Tần Vật nhìn thấy được.

Bố của Tần Vật tái hôn với mẹ của Lâm Bạch Sương, cả hai kết hợp tổ chức lại thành một gia đình, hắn là anh trai khác cha khác mẹ, không cùng huyết thống với Lâm Bạch Sương.

Mặc dù quan hệ giữa anh với cái gia đình này rất lạnh nhạt, nhưng anh cũng biết được Lâm Bạch Sương sắp kết hôn.

Thế là sau khi anh nhìn thấy cảnh này, thì cũng kể với mọi người trong nhà.

Lâm Bạch Sương lại một lần nữa ngất xỉu nhập viện, Giản Dật Mặc lại tiếp tục sử dụng lại chiêu trò trước kia, hơn nữa còn khóc.

Tần Vật thân là người ngoài cuộc, hơn nữa còn tận mắt nhìn thấy tình hình lúc Giản Dật Mặc và Trì Châu Bạch ở cùng nhau, cho nên có thể nhận biết một cách rõ ràng rằng Giản Dật Mặc không phải là người tốt lành gì.

Cũng có thể nhìn ra được mỗi lời nói của Giản Dật Mặc đều là giả dối.

Tần Vật đã nhắc nhở Lâm Bạch Sương, nhưng Lâm Bạch Sương không những không nghe lời khuyên nhủ của anh, hơn nữa còn cảm thấy anh là người thích xem vào chuyện của người khác.

Bởi vì anh đã từng rất nhiều lần nói rằng anh không cần người em gái này, không cần cái nhà này, Lâm Bạch Sương đã sử dụng chuyện này để công kích Tần Vật.

Nói anh không phải là không cần tình thân sao, bây giờ lại tới đây giả vờ giả vịt nói cái gì.

Nói anh đố kỵ với cô ấy vì cô sắp có một gia đình nhỏ tuyệt vời, cho nên mới tới trước mặt cô nói xấu Giản Dật Mặc.

Lâm Bạch Sương của lúc đó, trạng thái tinh thần dưới sự giày vò của Giản Dật Mặc đã trở nên có chút không được bình thường.

Trong lòng cô ấy có chứa sự tức giận, có tủi thân, có oán hận, nhưng cô ấy lại không thể rút ra với Giản Dật Mặc, không thể trút ra với người trong nhà, đúng lúc Tần Vật xuất hiện, thế là hiển nhiên anh trở thành nơi trút giận cho cô.

Tần Vật thấy cô hồ đồ không hiểu, hơn nữa còn nói ra những lời tổn thương người như vậy, cho nên không thèm quan tâm tới Lâm Bạch Sương nữa.

Mà kết cục của Lâm Bạch Sương cũng có thể dễ dàng nhìn thấy được.

Tình cảm của cô ấy bị tra nam Giản Dật Mặc đem ra chơi đùa hết lần này tới lần khác, cuối cùng hắn ta hết lần này tới lần khác thừa nhận đã ngoại tình và nói lần sau sẽ không tái phạm nữa, nhưng trong nháy mắt, lại phát hiện ra hắn vẫn còn quan hệ với Trì Châu Bạch, thì hoàn toàn sụp đổ.

Lâm Bạch Sương bị điên.

Trạng thái tinh thần của cô ấy xuất hiện vấn đề, không thể không đưa vào bệnh viện tâm thần.

Cũng bởi vì tâm lý không tốt, nên đã dẫn tới việc trái tim đó xuất hiện phản ứng bài xích với cơ thể.

Cái chết của cô ấy rất đau đớn.

Còn loại tra nam Giản Dật Mặc thì sao?

Từ sau khi Lâm Bạch Sương vào bệnh viện tâm thần, hắn cũng không thèm tới nhìn cô dù chỉ một cái.

Sau khi biết tin Lâm Bạch Sương qua đời, hắn ta vậy mà lại cảm thấy bớt đi một gánh nặng trong lòng.

Bởi vì hắn ta không cần phải đưa ra lựa chọn nữa.

Chỉ có Trì Châu Bạch còn sống, vậy hắn chọn Trì Châu Bạch là được.

Giản Dật Mặc kết hôn với Trì Châu Bạch, hôn lễ tổ chức cũng khá long trọng hoành tráng, làm mẹ của Lâm Bạch Sương tức giận gần chết, tự trách bản thân tại sao lúc đầu không cẩn thận nhắc nhở con gái, cuối cùng để nó phải chịu ấm ức mà ra đi.

[Chủ nhân, có bốn nhiệm vụ.]

[Nhiệm vụ thứ nhất: Tránh xa tra nam, không dây vào bất cứ mối quan hệ nào với hắn.]

[Nhiệm vụ thứ hai: Chăm chỉ làm việc, chứng minh bản thân mình có năng lực độc lập tự chủ, để mẹ yên tâm, và nhận ra giá trị của bản thân.]

[Nhiệm vụ thứ ba: Khi người khác tới công kích người, không cần lùi bước, không cần sợ hãi, hãy trở nên mạnh mẽ.]

[Nhiệm vụ thứ bốn: Đổi cách xưng hô với Tần Vật thành anh trai, giúp đỡ anh ta thoát ra khỏi hoàn cảnh khó khăn, làm cho anh ta cảm nhận được sự ấm áp của tình thân.]

[Chủ nhân, Tần Vật chính là thần sa ngã của thế giới này đó!] Lãn Đản có chút phấn kích một cách kỳ lạ.

Nhiệm vụ lần này hình như khá đơn giản, trừ nhiệm vụ thứ bốn ra, những cái khác đều vốn là tính cách của chủ nhân, căn bản không cần phải tốn quá nhiều công sức để hoàn thành.

Mà mục tiêu của nhiệm vụ thứ bốn là thần sa ngã, cũng là chuyện mà chủ nhân vốn dĩ sẽ làm.

Lãn Đản cười "Khà khà".

Nó cảm nhận được rằng thế giới này rất nhanh sẽ kết thúc đây.

Mà lúc này, Bạch Sương cũng đã tới được khoa hô hấp.

Tần Vật là trưởng khoa hô hấp, anh vẫn còn trẻ, nhưng có trình độ y thuật vô cùng cao siêu.

Có rất nhiều căn bệnh ngoan cố được chữa trị khỏi khi qua bàn tay anh, trong phòng làm việc của anh treo rất nhiều cờ thưởng do bệnh nhân gửi tặng đến cho anh.

Bạch Sương đang định tiến vào, thì bị một người bệnh cản lại, người đó quan sát Bạch Sương từ trên xuống dưới, sau đó vểnh cằm lên hỏi: "Cô cũng tới tìm bác sĩ Tần?"

Bạch Sương nói: "Đúng vậy."

"Vậy cô đợi đi, vẫn còn chưa gọi tên cô đâu, không nhìn thấy chúng tôi đều đang đợi đây sao?" Người bệnh quay đầu ra hiệu, Bạch Sương nhìn thấy dãy ghế ngồi ngoài phòng làm việc của anh đã ngồi đầy người.

Bạch Sương cười nhẹ, thì ra anh ta coi cô thành một người bệnh tới khám bệnh.

"Tôi với mọi người không giống nhau, tôi không cần phải xếp hàng." Bạch Sương tránh qua người bệnh kia, muốn đi vào phòng làm việc của Tần Vật.

Giọng nói của người bệnh ngay lập tức tăng âm thanh lên rất lớn, "Làm sao, mọi người đều là lấy số xếp hàng khám bệnh, tại sao cô lại không giống với chúng tôi?

Cô đây là muốn chen ngang?

Mọi người nhanh tới đây mà xem, cái cô gái này trông cũng khá xinh đẹp khá ngoan ngoãn, sao lại làm ra chuyện không phúc hậu như vậy chứ!"

Người này mặc dù là người bệnh, nhưng giọng nói rất lớn, anh ta vừa kêu gào như vậy, những người khác cũng sôi nổi đứng dậy đi tới chỗ Bạch Sương ngăn cản cô vào cửa.

"Tần Vật là anh trai của tôi, tôi không phải tới đây khám bệnh, mọi người đừng hiểu lầm." Bạch Sương giải thích mấy câu, nhưng giọng nói của những người khác thực sự là quá vang vọng, bọn họ căn bản không nghe thấy được lời giải thích của cô.

Có một cô gái với mái tóc dài bồng bềnh, trên người mặc một chiếc váy liền màu trắng đi ra từ trong phòng làm việc của Tần Vật, khuôn mặt cô ta nghiêm nghị, khiển trách một cách nghiêm khắc: "Làm cái gì vậy! Đây là bệnh viện, đừng làm ồn!".

"Cô y tá, không phải chúng tôi muốn làm ồn, mà vì cô ta!" Người bệnh chỉ tay vào Bạch Sương, ấm ức tố cáo, "Người lớn chúng tôi đều đang nghiêm túc xếp hàng, cô ta cứ muốn chen ngang, chuyện này ai có thể nhịn được!"

Bạch Sương không nói nên lời với mấy ông chú thật thà chất phác này.

"Tôi là em gái của Tần Vật, tôi có việc tới tìm anh ấy, tôi không phải là người bệnh." Bạch Sương nói với cô gái bước ra từ phòng bệnh kia.

Đúng vào lúc ánh mắt của cô tiếp xúc với cô gái kia, Lãn Đản nói: [Chủ nhân, cô ta chính là Trì Châu Bạch.]

Đáng nhẽ Trì Châu Bạch ở tình tiết sau mới tới làm y tá nhỏ ở bệnh viện Hòa Hiệp, sao bây giờ đã xuất hiện rồi?

Lúc nãy người bệnh kia gọi cô ta là "cô y tá", nhưng cô ta đâu có mặc đồng phục y tá, chỉ đang mặc trang phục bình thường, điều này chứng minh rằng cô ta bây giờ vẫn chưa phải là y tá.

Không phải là y tá, nhưng lúc nãy khi cô ta xuất hiện lại giống như một y tá đang duy trì trật tự, hơn nữa còn là duy trì trật tự giúp Tần Vật.

Bạch Sương hơi hơi nheo mắt, cảm thấy sự việc không đơn giản như vậy.