Xuyên Nhanh Chi Nữ Phối Tài Thị Lão Đại

Chương 12




Trong lớp học, Bạch Sương đi thẳng đến chỗ ngồi của Ôn Đại Nhi.

"Cậu làm cái gì vậy?" Làm loạn đồ của người khác chính là xâm phạm quyền riêng tư của họ. "Cố Hàn nóng ruột muốn xông lên ngăn cản.

Nhưng mà, Bạch Sương nhấc bàn của Ôn Đại Nhi lên, bên dưới một đóng----

Leng ca leng keng.

Trong ngăn kéo toàn bộ đều là rượu rơi ra, trong đó còn có mấy cây xúc xích dăm bông.

Bạch Sương nhìn về phía Cố Hàn chớp chớp mắt," Cậu đoán xem, trong những cây xúc xích này, có hay không có thuốc chuột? "

Cố Hàn nhìn vào mấy cây xúc xích, sự chán ghét hiện lên trong mắt dần dần trở nên nồng đậm hơn.

* * *

Bài đăng về sự việc giải cứu mèo lang thang của Bạch Sương cuối cùng cũng có chút tiếng tăm nhỏ.

Số lượng Fan của cô ấy đột ngột tăng vọt lên 30 nghìn người, còn có không ít cư dân mạng đẩy thuyền cho cô cùng Cố Hàn thành một đôi.

Nhưng Bạch Sương cũng không vì vậy mà đặc biệt đi quay Cố Hàn.

Cô vẫn như thường lệ thu hình quá trình học tập và đánh quyền anh, thường xuyên đi thăm con mèo nhỏ đang nằm trong viện, nội dung của Vlog vô cùng gần gũi, nhưng lại tràn trề năng lượng.

Cô mỗi ngày đều đăng bài mới trên Vlog, cư dân mạng không khỏi ngạc nhiên khi phát hiện cô càng ngày càng xinh đẹp.

Sự phát hiện này, làm cho số lượng Fan của cô tăng lên dồn dập như một làn sóng.

Mức độ nổi tiếng của Bạch Sương ở trên mạng được thăng cấp, mức độ thảo luận về cô ở trường cao trung Ổ Thành đang chầm chầm hạ xuống.

Bài viết thần thánh trên diễn đàn trường Nhất Trung Ổ Thành, [Khẩu vị của Bạc sát thần đột nhiên NẶNG như vậy!] chủ lầu (người đăng bài) cũng rất lâu rồi không còn đăng thêm hình chụp chung của Bạch Sương với Bạc Nghịch nữa.

Vừa mới đầu, là bởi vì chụp không được Bạc Nghịch.

Sau đó, không biết bắt đầu từ lúc nào mà nam sinh đi tới lớp 5 năm 2 để ngắm Bạch Sương, nam sinh đưa thư tỏ tình cho Bạch Sương, biến thành càng ngày càng nhiều.

Yêu thích Hứa Bạch Sương, đã không còn là" Khẩu vị nặng "nữa.

Mà Bạch Sương, cũng có bài đăng đặc biệt dành riêng cho cô.

Không phải bài đăng bôi đen chế giễu, mà là bội phục ngưỡng mộ.

Cô ấy trở nên vừa gầy vừa trắng, vóc dáng khó có được.

Một đầu tóc đen buộc đuôi ngựa cao, khuôn mặt mịnh màng trắng nõn, những dấu mụn và dầu nhầy nhầy trước đây đều biến mất không thấy nữa.

Cô ấy đang bước đi trong khuôn viên trường, bỗng nhiên quay đầu nhìn lại, nở nụ cười lạnh lùng, ánh nắng ban mai chiếu vào phía sau lưng cô chiếu cả vào mắt cô làm cho đôi mắt của cô trở nên rực rỡ.

Cảnh này đã được máy chụp hình thu vào, hình ảnh nhanh chóng được đăng lên diễn đàn, dẫn tới vô số nam sinh điên cuồng liếm màn hình.

Trước kỳ thi cuối kỳ, Bạch Sương được diễn đàn Nhất Trung Ổ Thành chọn làm nữ thần, số lượng phiếu bầu nhiều vô số, bỏ xa những thí sinh tham dự khác.

Vậy mà người nhân vật chính là Bạch Sương lại không hề quan tâm đến sự việc này.

Mấy tháng nay cô ấy đã không liên lạc được với Bạc Nghịch, hôm nay là ngày thi cuối kỳ, dựa vào cách làm thường lệ, Bạc Nghịch sẽ đến tham gia thi.

Cô nhất định phải ngăn cản thằng cha này lại, hỏi cho rõ ràng.

Lúc thi, Bạch Sương không cùng phòng thi với Bạc Nghịch, ngược lại thì cùng phòng với Ôn Đại Nhi.

Bởi vì biết được Bạc Nghịch có thói quen nộp bài thi trước thời hạn, cho nên Bạch Sương cũng viết rất nhanh.

Dự đoán thời gian cũng tàm tạm rồi, cô ấy liền thu dọn đồ, nộp bài trước.

Ôn Đại Nhi còn đang đau khổ vùi đầu viết, nghe thấy động tĩnh nên ngẩng đầu, một khuôn mặt không thể tin nổi.

Bạch Sương vậy mà lại nộp bài trước thời hạn sao?

Cô ta căm hận cắn đầu bút trút giận, cúi thấp đầu, nhìn bài thi với đáp án lung tung rối loạn, trong lòng vừa phiền muộn vừa nóng nảy.

Trong những tháng này, hệ thống học bá cứ luôn nhắc nhở cô ta làm nhiệm vụ, nếu không, thì không thể chống đỡ được phần thưởng" Làm Hứa Bạch Sương biến mất mãi mãi ".

Cô ta vỗn dĩ là muốn giải đề theo từng bước dần dần mà làm.

Sau đó phát hiện, cô ta có thể nhìn trộm đáp án rồi ghi nhớ nó, sau đó làm một việc khác, rồi mới quay lại viết đề và sao chép đáp án đã ghi nhớ kia lại.

Làm như vậy, hệ thống học bá vẫn tính là cô ta đã hoàn thành nhiệm vụ!

Vốn dĩ tâm lý Ôn Đại Nhi đã không kiên định, bởi vì chuyện của Bạch Sương cho nên không tập trung học tập.

Khi cô ta tìm thấy một con đường tắt như vậy, thì càng không tình nguyện chăm chỉ học tập, cả ngày chỉ biết sao chép đáp án để lừa hệ thống học bá.

Lừa tới lừa lui, tới lúc làm bài thi, cô ta không còn biết gì nữa, mơ mơ hồ hồ.

Những câu hỏi này, nhìn vào thì giống như đã từng nhìn thấy ở chỗ nào, nhưng cô ta vẫn là không biết làm!

Bạch Sương ra khỏi phòng thi, đúng lúc gặp phải Bạc Nghịch cũng đang đi ra.

Bạc Nghịch nhìn thấy cô, bước chân không dừng lại, quay người bỏ đi.

" Bạc Nghịch! "Bạch Sương tức giận đến bật cười, hô lớn một tiếng, muốn chạy qua ngăn cậu ta lại.

" Đừng có làm ồn, đừng chạy, người khác còn đang làm bài thi. "Giáo viên giám thị trừng mắt.

Bị gián đoạn như vậy, Bạch Sương lại đi xem, thì Bạc Nghịch đã sớm bỏ đi không còn nhìn thấy bóng dáng đâu nữa.

Những ngày thi kế tiếp, Bạc Nghịch không còn nộp bài trước nữa, mà cùng đi ra ngoài phòng thi với dòng người.

Dòng người đông đúc, Bạch Sương không có cơ hội ngăn cản cậu ấy nữa.

Cho đến ngày thi cuối cùng.

Bạch Sương đã làm xong bài thi từ sớm, đang chống cằm ngơ ngác nhìn hoàng hôn ngoài cánh cửa.

Bỗng nhiên, lờ mờ nghe thấy có tiếng tranh cãi ồn ào, âm thanh va chạm, từ một trong các phòng thi truyền ra.

Làm phòng thi rối loạn, một giáo viên giám thị duy trì trật tự phòng thi, một người giáo viên khác thì ra ngoài xem thử đã xảy ra chuyện gì.

Tai của Bạch Sương nhạy bén, nghe được vị giáo viên đó quay lại nói, Bạc Nghịch đang đánh người.

" Hả, bạn học, em đừng chạy! "Giáo viên giám thị kinh ngạc hô lên.

Bạch Sương lao như bay ra ngoài, tới chỗ phòng thi của Bạc Nghịch.

Bàn ghế hỗn loạn va chạm nhau, Bạc Nghịch đang đè lên người Cố Hàn, cứ một quyền lại một quyền đánh vào mặt cậu ta.

Hai vị giáo viên giám thị nữ muốn tách hai cậu ra, nhưng lại bị sự hung dữ của Bạc Nghịch dọa cho lùi lại, sốt ruột không biết nên làm thế nào mới tốt.

Bạch Sương không chút do dự lên trước, đưa tay giữ lại bàn tay đang định ra quyền lần nữa của Bạc Nghịch.

Bạc Nghịch ngẩng đầu, đôi mắt phiếm hồng, con ngươi hung ác, giống như con sử tử đang cắn xé con mồi.

Cố Hàn bị đánh tới mặt mũi bầm dập, nhưng vẫn còn gian nan giải thích:" Bạc Nghịch, cuộn giấy đó không phải tôi ném, tôi không lừa cậu, cũng không cần thiết phải hãm hại lừa dối, cậu thật sự đã hiểu làm rồi! Khụ khụ! "

Nắm đấm của Bạc Nghịch vẫn còn hơi hơi vùng vẫy, Bạch Sương nắm lấy áo của cậu, kéo cậu ấy đứng dậy," Cậu ra đây. "

Bạc Nghịch không động đậy.

" Cậu ra đây. "Bạch Sương có chút tức giận.

Cậu ta nghĩ rằng cậu ta đang trong một phòng thi, ở trước mặt nhiều nhiều người như vậy đè bẹp Cố Hàn, rất vẻ vang sao?

Lúc đó, tiếng chuông báo hết giờ làm bài vang lên.

Những học sinh khác ngoan ngoãn trở về ngồi lại vị trí của mình, chờ đợi giáo viên giám thị thu bài.

Bạc Nghịch bên này, giống như đang ở một thế giới khác.

Bạch Sương trực tiếp lôi Bạc Nghịch ra khỏi phòng thi.

" Trong mấy tháng nay, tôi đã gửi cho cậu nhiều tin nhắn như vậy, gọi vô số cuộc điện thoại, tại sao cậu lại phớt lờ tôi? "Ở ngoài hàng lang, Bạch Sương chất vấn.

Bạc Nghịch lạnh lùng đứng đó, đôi mắt nhìn xuống khoảng đất trống dưới lầu dạy học," Không rảnh. "

" Cậu cũng không bận đến vậy chứ, đến cả thời gian trả lời một tin nhắn cũng không có? "

Bạc Nghịch cười, cuối cùng nhìn thẳng vào Bạch Sương, cười vừa ngang ngạnh vừa lố lăng," Cậu tìm tôi làm cái gì?

Thành tích mấy tháng này của cậu không phải rất ổn định sao, bên Diệu Vũ còn đề cử cậu đi tham gia trận thi đấu quyền anh toàn quốc, fan ở trên mạng cũng rất nhiều.

Không có tôi, cậu và cuộc sống của cậu vẫn đang dần dần trở nên tốt hơn.

Cậu tìm tôi làm gì? Đáng nhẽ cậu nên đi tìm Cố Hàn. "

Nếu là người bình thường thì cơ bản đều chú ý ở chỗ," Cậu sao lại biết nhiều chuyện của tôi như vậy, cậu có phải là đang quan tâm tôi."

Thế nhưng với tư cách là một vị thần, Bạch Sương bị thiếu sót một số phần tình cảm, cho nên ở phương diện này cô ấy phản ứng vô cùng chậm chạp.

Cô chỉ có thể nhìn thẳng vào vấn đề mà Bạc Nghịch đã đưa ra: Cậu tìm tôi làm gì?

Tìm cậu làm gì?

Cô cũng không thể nói rằng, chính vì cậu là thần sa ngã, tôi muốn thu phục cậu, cho nên mới tìm cậu chứ?