Nghe lời đề nghị bộc hết sự to gan của Thích Kiêu Thần xong, Tô Lê không khỏi thay Liễu Doanh Doanh hoài nghi nhân sinh. Nếu như nói Thích Kiêu Thần do bị nàng uy hiếp sẽ hòa ly nên mới không thể không ngủ Nguyệt Luyện, Liễu Doanh Doanh nên hiểu cho vị biểu ca thâm tình của mình, nhưng Thích Kiêu Thần định vừa ngủ Nguyệt Luyện lại vừa muốn nàng nghe góc tường, Thích Kiêu Thần có từng suy nghĩ đến cảm nhận của Liễu Doanh Doanh chưa?
Chú ý tới ánh mắt "bây giờ hối hận vẫn còn kịp" mà Thích Kiêu Thần ám chỉ nàng, Tô Lê cười cười, nói với Nguyệt Luyện: "Hầu hạ Nhị gia cẩn thận."
Nói xong, Tô Lê một mình tiến vào nội thất, ôm một cuộn chăn ra giường rồi đi vào lại, đóng cửa khóa chốt.
Tố Tâm cũng cáo lui.
Nguyệt Luyện khẩn trương nắm góc váy, không dám nhìn Thích Kiêu Thần, hắn thì không muốn chủ động sủng hạnh một nha hoàn, tháo giày nằm lên giường, nhắm mắt nói: "Thổi đèn." Bạn đang đọc truyện được đăng trên dembuon chấm vn.
Nguyệt Luyện nhanh chóng thổi tắt đèn.
Phòng tối sầm ngay tức khắc, nam nhân trên giường vẫn không nhúc nhích, Nguyệt Luyện cắn môi, từng bước một chậm rãi đi qua, đứng trước giường thấp thỏm hỏi: "Nhị gia, Nhị gia thật sự muốn nô tỳ hầu hạ sao?"
Thích Kiêu Thần: "Nói nhảm, sao, ngươi không muốn?"
Nguyệt Luyện nguyện ý! Nguyện ý đến độ muốn khóc, cái tát bị đánh vào ban ngày không còn đau nữa!
"Nô tỳ nguyện ý, nô tỳ nguyện ý!" Nguyệt Luyện vừa cảm động rơi nước mắt, vừa động tác nhanh nhẹn leo lên giường, như chứng minh tấm lòng của mình mà nhoài vào ngực Thích Kiêu Thần.
Tối nay Thích Kiêu Thần uống rượu, hơn nữa đã bị Tô Lê khơi dậy sự hứng thú khi còn ở tửu lâu, giờ có một nữ nhân - một nữ nhân hắn nhất định phải ngủ - chủ động dâng hiến, Thích Kiêu Thần triệt để thả lỏng, như mãnh hổ tóm lấy dê mà đè lên Nguyệt Luyện, không chút thương tiếc mà sủng hạnh.
Nguyệt Luyện còn si tình hơn Liễu Doanh Doanh! Liễu Doanh Doanh ghét bỏ mùi mồ hôi của Thích Kiêu Thần nhưng không biểu hiện ra ngoài, Nguyệt Luyện thì khác, đến cái chân thối của Thích Kiêu Thần nàng cũng không chê, vui vẻ chịu đựng!
"Nhị gia, Nhị gia!" Nguyệt Luyện ôm Thích Kiêu Thần thật chặt, mang sự say mê điên cuồng của một con cóc cái cuối cùng cũng ăn được thiên nga đực, nàng ta mừng quá mà khóc, trở thành nữ nhân đầu tiên của Thích Kiêu Thần.
Thích Kiêu Thần biến chiếc giường ngoài phòng trở thành chiến trường luyện binh đầu tiên của hắn, mà Tô Lê trong nội thất chính là đối tượng hắn muốn thể hiện ra thực lực. Hắn nghĩ mọi cách để khiến Nguyệt Luyện phát ra đủ loại âm thanh hắn cho là có thể kích thích Tô Lê. Bạn đang đọc truyện được đăng trên dembuon chấm vn.
Tô Lê chỉ tiếc hận vì không có máy ghi âm hiện đại, nếu không ngày mai nàng sẽ mời Liễu Doanh Doanh qua, liên tục phát trong hai mươi bốn giờ.
Đêm nay, Tô Lê bị tiếng kêu "Nhị gia" khản đặc của Nguyệt Luyện đánh thức năm lần! Nếu không phải còn nghe thấy tiếng gầm nhẹ như đang đánh nhau của Thích Kiêu Thần, Tô Lê sắp sửa hoài nghi Thích Kiêu Thần ép Nguyệt Luyện diễn kịch một vai.
Tối ngủ không ngon, sáng hôm sau Tô Lê ngủ thẳng giấc.
Lúc Tố Tâm tới đây, Thích Kiêu Thần đã xuất phát đi binh doanh, Nguyệt Luyện quần áo xốc xếch ngồi phịch trên giường, dùng ánh mắt phức tạp không biết là thỏa mãn, xấu hổ hay là nghĩ mà sợ mà nhìn Tố Tâm.
Tố Tâm cũng không thích Nguyệt Luyện, nàng cảm thấy Nguyệt Luyện sinh ra ý nghĩ phản chủ trước nên phu nhân mới thành toàn nàng ta.
"Còn không mau đứng lên, chờ ta hầu hạ ngươi nữa sao?" Tố Tâm thấp giọng châm chọc nói.
Không phải Nguyệt Luyện làm bộ làm tịch, mà nàng thật sự đau nhức toàn thân không đứng dậy nổi, tối hôm qua Nhị gia tựa như một con chó sói, cả người Nguyệt Luyện sắp tan thành từng mảnh.
"Ngươi đỡ ta một lát." Nguyệt Luyện mặt trắng bệch nói.
Tố Tâm thấy có vẻ nàng ta không giả vờ, lúc này mới nghiêm mặt đỡ Nguyệt Luyện lên, trên giường một mảnh hỗn độn, Tố Tâm để Nguyệt Luyện về phòng nha hoàn thay quần áo. Thừa dịp phu nhân chưa dậy, Tố Tâm tức tốc dọn dẹp một phen, mở cửa sổ ra, làm loãng đi cái mùi lạ ấy. Bạn đang đọc truyện được đăng trên dembuon chấm vn.
Nguyệt Luyện đỡ tường về gian phòng của mình, hông đau chân tê, rất muốn ngã xuống giường ngủ, nhưng phu nhân mới thành toàn nàng, nàng không thể quên thân phận của mình. Thay quần áo xong, nàng ta lại vịn tường về phòng chính, ráng gồng mình quét dọn phòng cùng với Tố Tâm.
Tô Lê ngủ một giấc đến tận mặt trời lên cao, tỉnh lại thì nhìn về phía Nguyệt Luyện, bây giờ nàng ta đã có thể đứng vững, chỉ là thần sắc tiều tụy.
Tô Lê cười hỏi: "Đêm qua Nhị gia tốt với ngươi chứ?"
Nguyệt Luyện muốn nói: Nhị gia vốn dĩ không phải người! Nhưng nàng chỉ là có chút ghét bỏ Nhị gia thô lỗ, trong lòng vẫn vui sướng, ai cũng nói lần đầu tiên luôn đau mà, sau này hầu hạ Nhị gia mấy lần sẽ không sao cả.
"Cũng được, đa tạ phu nhân nâng đỡ nô tỳ. Phu nhân yên tâm, sau này nô tỳ nhất định sẽ giúp phu nhân giữ lại tâm của Nhị gia." Nguyệt Luyện thề.
Tô Lê gật đầu, an bài Nguyệt Luyện về phòng nghỉ ngơi trước: "Có lẽ buổi tối Nhị gia sẽ gọi ngươi tiếp, ngươi chuẩn bị sẵn sàng đi."
Nguyệt Luyện đỏ mặt đi.
"Phu nhân thật sự không ngại sao?" Tố Tâm bực bội hỏi.
Tô Lê cười nói: "Ta có thích Nhị gia đâu, để ý làm gì, em đừng nghĩ nhiều quá, cứ nghe ta phân phó là được."
Tố Tâm thấy khí sắc phu nhân hồng nhuận, quả thật không để Nhị gia vào mắt, lúc này lòng mới bình tĩnh trở lại.
Tô Lê tốt bụng, để Nguyệt Luyện nghỉ ngơi tới trưa, buổi chiều Tô Lê gọi Nguyệt Luyện qua, dặn dò nàng lát nữa biểu hiện tốt một chút.
Nguyệt Luyện bảo đảm nhất định sẽ phối hợp.
Sau đó Tô Lê cho người đi mời Liễu Doanh Doanh.
Từ hôm qua đến giờ, Liễu Doanh Doanh trải qua vô số đả kích liên tiếp, đầu tiên là Thích Kiêu Thần trúng kế của Tống Y Lan, ôm ôm ấp ấp với Nguyệt Luyện, sau thì Thích Kiêu Thần lần đầu tiên bỏ nàng lại mà đi gặp Tống Y Lan, gây cho nàng sư đả kích lớn nhất lại để nàng rưng rưng thương tâm rời đi, Thích Kiêu Thần chẳng những không lập tức chạy tới bồi tội với nàng, ngược lại cùng Tống Y Lan ra ngoài đi dạo hơn nửa ngày, đến tối mới về, thậm chí còn qua đêm tại Lan Phương Các!
Tối hôm qua Thích Kiêu Thần ngủ trong phòng Tống Y Lan, hai người đã làm gì?
Liễu Doanh Doanh suy nghĩ cả đêm, thương tâm cả đêm. Nàng được Thích Kiêu Thần nâng niu trên đầu quả tim hơn hai năm, chỉ còn nửa năm nữa là nàng sẽ hết chịu tang, sẽ có thể đường đường chính chính làm lương thiếp của Thích Kiêu Thần, Thích Kiêu Thần lại làm lòng nàng lạnh đến thế.
Lan Phương Các phái người đến mời nàng, Liễu Doanh Doanh cắn răng nắm khăn, nàng muốn nhìn xem, Tống Y Lan còn muốn chơi trò xiếc gì!
Liễu Doanh Doanh trang điểm nhẹ nhưng tỉ mỉ, che đi vẻ tiều tụy, một thân váy trắng đi tới Lan Phương Các.
Tô Lê cười chiêu đãi nàng: "Biểu muội, mời ngồi."
Liễu Doanh Doanh thần sắc lạnh nhạt ngồi xuống, hôm qua xem như hai người đã xé mặt, không cần giả vờ gì nữa. Không chạm vào trà nước Nguyệt Luyện bưng đến, Liễu Doanh Doanh nhìn Tô Lê nói: "Biểu tẩu có chuyện gì, không ngại nói thẳng."
Tô Lê nhướng mày, nhìn tư thái không kiêu ngạo không siểm nịnh, nghe giọng điệu lạnh như băng của nàng, giống như Liễu Doanh Doanh mới là Nhị phu nhân của Hầu phủ Quan Tây, còn Tống Y Lan mới là biểu cô nương đến Hầu phủ tìm nơi nương tựa vậy. Bạn đang đọc truyện được đăng trên dembuon chấm vn.
Tô Lê rõ ràng, Liễu Doanh Doanh biến thành như vậy đều do Thích Kiêu Thần quá sủng ái, lúc trước Tống Y Lan rộng lượng không so đo với Liễu Doanh Doanh, nàng ta liền cho rằng người ngoài thật sự không thể trừng trị nàng ta.
"Biểu muội đang tức giận hôm qua ta giả bộ đẩy muội xuống nước sao?" Tô Lê uống một ngụm trà, nhuận cổ họng bắt đầu nói, "Ta biết hành động của ta không phúc hậu, nhưng Nguyệt Luyện hâm mộ Nhị gia, ta chỉ muốn thành toàn tấm lòng si mê của nàng mà thôi."
Liễu Doanh Doanh nhìn về phía Nguyệt Luyện, Nguyệt Luyện điềm đạm đáng yêu mà cúi đầu, mặc dù trên gò má trắng nõn không nhìn ra vết tích của cái tát kia nữa, nhưng vẻ tiều tụy của nàng lại hết sức rõ ràng.
Đây chính là hậu quả cho việc tự rước lấy nhục.
Nghĩ đến bọn nha hoàn nói Thích Kiêu Thần tát Nguyệt Luyện ngất đi, Liễu Doanh Doanh bật cười, nâng chén trà lên nói: "Biểu tẩu phí tâm, đáng tiếc biểu ca không thích loại người như Nguyệt Luyện."
Tô Lê kỳ quái nói: "Vậy sao? Thế biểu muội nói ta nghe xem, Nhị gia thích loại người gì?"
Liễu Doanh Doanh đưa cho nàng một ánh mắt kiêu ngạo.
Tô Lê thất vọng, để Nguyệt Luyện thêm trà cho Liễu Doanh Doanh.
Nguyệt Luyện đi đến bên cạnh Liễu Doanh Doanh, nâng bình trà lên, cúi đầu khom người, ngay lúc nước trà sắp chảy ra, Nguyệt Luyện đột nhiên lung lay một chút, vội vàng đỡ bàn mới đứng vững. Bạn đang đọc truyện được đăng trên dembuon chấm vn.
Liễu Doanh Doanh nhíu mày.
Tô Lê quan tâm nói: "Ngươi sao vậy?"
Mặt Nguyệt Luyện đỏ bừng, nàng xấu hổ nói: "Tối hôm qua Nhị gia làm nô tỳ đau quá, giờ nô tỳ vẫn hơi tê chân."
Tô Lê như đang xem kịch mà nhìn Liễu Doanh Doanh.
Liễu Doanh Doanh là một cô nương thuần khiết, mới đầu vẫn chưa nghe ra ý tứ hổ lang trong lời nói, mãi đến khi trông thấy dáng vẻ yếu liễu cành tơ của Nguyệt Luyện, Liễu Doanh Doanh mới sắc mặt đại biến, khó tin nhìn chằm chằm vào Nguyệt Luyện.
Nguyệt Luyện còn tức Liễu Doanh Doanh hơn Tô Lê, Liễu Doanh Doanh không biết xấu hổ diễu võ giương oai trước mặt phu nhân, Nguyệt Luyện cũng rất thẳng thắn, đặt bình trà xuống, kéo cổ áo mình xuống dưới, lộ ra bả vai trắng như tuyết, những vết đỏ phía trên đều do Thích Kiêu Thần lưu lại vào tối hôm qua.
"Không trách biểu cô nương xem thường nô tỳ, lúc Nhị gia đánh nô tỳ, nô tỳ cũng cho rằng Nhị gia đã chán ghét muốn vứt bỏ nô tỳ, nhưng tối hôm qua Nhị gia yêu thương nô tỳ tròn năm lần, nô tỳ vất vả, nhưng trong lòng rất ngọt ngào." Nguyệt Luyện vênh váo tự đắc khoe khoang.
Liễu Doanh Doanh không tin!
Nếu là Tô Lê nói những lời này, Liễu Doanh Doanh sẽ còn hoài nghi thật giả, Nguyệt Luyện nói lộ liễu như vậy, động tác to gan như vậy, thấy thế nào cũng là giả!
"Ngươi nói đây là chính Nhị gia làm đúng không?" Liễu Doanh Doanh châm chọc nói, "Muốn vu hãm Nhị gia cũng phải để Nhị gia thừa nhận mới được, ngươi dám đối chất với Nhị gia không?"
Ánh mắt Nguyệt Luyện biến đổi, như đang chột dạ.
Liễu Doanh Doanh càng kiên định với suy đoán của mình.
Tô Lê cũng đổi thái độ, lúng túng nói: "Được rồi, làm lớn loại chuyện này làm gì, Nhị gia không có sĩ diện sao? Hơn nữa tối hôm qua Nhị gia uống rượu, say khướt, có thể đã quên mất đã làm gì rồi."
Hai chủ tớ càng chột dạ, Liễu Doanh Doanh càng muốn phá mặt các nàng, kiên trì nói: "Biểu tẩu, không phải ta đi quá giới hạn, chỉ là nha hoàn của ngươi ngậm máu phun người, thực sự không hiểu quy củ, hôm nay không để biểu ca giáo huấn nàng ta, không chừng về sau nàng ta sẽ làm ra chuyện mặt dày vô sỉ gì đó làm hỏng thanh danh của biểu tẩu đấy. Dính dáng đến quy củ hậu trạch, vẫn là đối chất với biểu ca cho thỏa đáng."
Tô Lê chột dạ kéo khăn, Nguyệt Luyện cũng cúi đầu.
Tô Lê canh thời gian rất chuẩn, ba nữ nhân không đợi bao lâu thì nha hoàn đã đến báo, nói Nhị gia đã về. Bạn đang đọc truyện được đăng trên dembuon chấm vn.
Liễu Doanh Doanh thấy Tô Lê lơ đi ánh mắt của mình, tự làm chủ nói: "Mời Nhị gia tới."
Nha hoàn ở cửa nhìn về phía Tô Lê, Tô Lê miễn cưỡng gật đầu.
Nguyệt Luyện quỳ xuống bên chân Tô Lê, bất an nói: "Phu nhân, có khi nào Nhị gia thật sự say rượu quên mất rồi không?"
Tô Lê quét mắt sang Liễu Doanh Doanh, ra vẻ trấn định: "Chắc không đâu, không phải ngươi nói Nhị gia thương ngươi năm lần à?"
Liễu Doanh Doanh thầm xùy một tiếng khinh miệt, năm lần, đúng là bịa quá giỏi, dù nàng không hiểu loại chuyện đó, nhưng năm lần khẳng định là giả.
Thích Kiêu Thần vừa trở về liền nghe nói Liễu Doanh Doanh đang ở tại Lan Phương Các, còn là do Nhị phu nhân mời đến.
Thích Kiêu Thần lộp bộp trong lòng, chẳng lẽ nữ nhân kia sốt ruột, khoe khoang với biểu muội rồi?
Đối với chuyện tối hôm qua, Thích Kiêu Thần mang nhiều tâm tư suy nghĩ, nhưng không thể phủ nhận rằng, tối hôm qua hắn cực kỳ sung sướng, hắn hưởng thụ được sự khoái lạc hơn hai mươi năm trước chưa hề trải nghiệm, vui vẻ đến mức đêm nay Thích Kiêu Thần còn muốn đè Tống Y Lan vui sướng thêm mấy lần. Dù sao ngủ một người là ngủ, ngủ hai người cũng là ngủ, trong lòng hắn chỉ có biểu muội là được. Bạn đang đọc truyện được đăng trên dembuon chấm vn.
Nhưng hai nữ nhân bày ra Hồng Môn Yến cho hắn, Thích Kiêu Thần không muốn đi, Tô Lê thì dễ bàn, điều hắn kháng cự chính là sự tra hỏi của biểu muội.
"Ta phải đi gặp Thế tử, bảo các nàng có gì để mai nói sau." Thích Kiêu Thần lấy Thích Lăng Vân làm bia đỡ.
Tiểu nha hoàn nhắn lời về, Tô Lê vui mừng nhướng mày, đỡ Nguyệt Luyện dậy: "Xem đi, nhất định Nhị gia nhớ hết nên mới không dám đối mặt..."
Tô Lê, Nguyệt Luyện đồng thời nhìn về phía Liễu Doanh Doanh.
Liễu Doanh Doanh kinh ngạc, mặt trắng bệch. Chẳng lẽ, chẳng lẽ Thích Kiêu Thần thật sự ngủ Nguyệt Luyện rồi?
Liễu Doanh Doanh không thể nào chấp nhận!
Nàng đột nhiên chạy ra ngoài, muốn đi tìm Thích Kiêu Thần hỏi cho rõ ràng!
Tác giả có lời muốn nói:
Tiểu viện Trúc Lâm.
Thích Lăng Vân: Tìm ta có chuyện gì?
Thích Kiêu Thần: Đại ca, đệ rất phiền não, tối hôm qua đệ ngủ một nữ nhân năm lần.
Thích Lăng Vân: Nữ nhân kia là?
Thích Kiêu Thần: Nguyệt Luyện.
Thích Lăng Vân:. Đã hiểu, đệ không cần đến khoe khoang đâu.[/BOOK]
Edit & Beta: Mi An