Xuyên Nhanh Chi Hệ Thống Nâng Cấp Trà Xanh

Chương 213: Leo lên làm Boss thời mạt thế (20)




Editor: Uyên

"Đội trưởng Hàn, ông chủ của chúng tôi mời ngài tham gia bữa tiệc tối nay, đây là thời gian và thiệp mời."

Răng vàng đưa thiệp mời đơn sơ trong tay, ưỡn ngực, "Đội trưởng Hàn, đây là cơ hội ngàn năm có một, muốn ăn tối với ông chủ chúng tôi không phải ai cũng có thể đi."

Hàn Lâm Hạ liếc nhìn thiệp mời trong tay, sau đó nâng mắt nhìn Răng Vàng ở đối diện, trong ánh mắt không hề có nhiệt độ làm cho người nhìn không hiểu sao lại lạnh người.

Răng Vàng rùng mình một cái nuốt nước miếng, "Tôi đã đưa thiệp rồi, mong đội trưởng Hàn đừng đến trễ."

Nói xong liền vội vàng lên xe không dám ở lại lâu. Cũng không phải gã nhát gan mà dạo gần đây cả người Hàn Lâm Hạ như được tắm máu, cả người đều mang theo khí lạnh, ánh mắt cũng mang theo khí thế, dị năng cũng nâng cao, mức độ uy hiếp hoàn toàn không thể làm ngơ, chỉ cần đứng trước mặt hắn cũng sẽ làm người ta cảm thấy khó thở.

Xe của Răng Vàng rời đi, Lê Tử Ngôn và bọn Bạch Kính Triết liền căng thẳng vây quanh.

"Anh Hàn, e là không có ý tốt, cho tới bây giờ gã chưa từng mời chúng ta bữa tiệc nào."

Đầu Bạch Kính Triết lanh lẹ rất nhanh đã nghĩ đến điểm mấu chốt trong đó, "Có phải gã đã biết gì không?"

"Ừm, có lẽ là thế, lâu vậy mà gã vẫn chưa phát hiện thì mới thật kỳ lạ."

Hàn Lâm Hạ cất thiệp mời vào túi, "Không cần lo, thực lực của chúng ta đã đủ mạnh rồi, bọn họ chỉ dám ra vẻ thôi, tuy Vương Thành có thủ đoạn nhưng bây giờ đã đắm chìm vào hoang lạc, đã sớm không còn uy hiếp."

"Rõ Boss, buổi tối tụi em đi với anh."

"Hai người các cậu phải ở lại một người quản lý, tuy bây giờ chúng ta có thể đấu lại bọn họ nhưng cũng không thể chủ quan."

Bạch Kính Triết và Trần Khoáng Viễn gật đầu rồi liếc nhau, "Tôi ở lại cho, lão Trần đi đi, dị năng và sức chiến đấu của lão Trần mạnh hơn em, có cậu ta ở bên cạnh thì an tâm hơn."

"Em cũng đi theo anh."

Lê Tử Ngôn cũng lên tiếng, ánh mắt kiên nghị, "Anh ơi, cho em đi với anh Khoáng Viễn và anh đi."

"Không được, cậu ở lại căn cứ."

Lê Tử Ngôn lắc đầu, "Em muốn đi với anh, anh Khoáng Viễn là dị năng giả, gã nhất định sẽ đề phòng anh Khoáng Viễn nhưng bọn họ không biết em cũng có dị năng, chỉ coi em là người bình thường nên sẽ không quá đề phòng em đâu."

Điều này rất đúng, dựa theo lòng đề phòng của Vương Thành thì rất có khả năng sẽ để Trần Khoáng Viễn ở bên ngoài, Lê Tử Ngôn ít xuất hiện, lúc làm nhiệm vụ còn nguỵ trang, hơn nữa vẻ ngoài còn rất mê người.

"Anh Hàn, Tiểu Lê nói cũng có lý, anh cho cậu ấy đi theo thì tụi em cũng yên tâm hơn."

Không phải Hàn Lâm Hạ không tin Lê Tử Ngôn mà hắn thật sự không muốn Lê Tử Ngôn gặp nguy hiểm, mặc dù hiện tại hắn không muốn chấp nhận Lê Tử Ngôn nhưng hắn cũng không hy vọng Lê Tử Ngôn bị thương trước mặt hắn.

"Anh ơi, tất cả những gì em làm bây giờ đều là vì anh, em muốn bảo vệ anh."

Lê Tử Ngôn nói thẳng rồi đi về phía trước một bước, gương mặt nghiêm túc khác với vẻ mềm mại đáng yêu lúc mới quen, vẻ mặt như vậy lại làm cậu thêm đẹp trai khiến người nhìn rung động.

Trái tim Hàn Lâm Hạ hẫng một nhịp sau đó tăng tốc không kìm chế. Hắn nhìn sâu vào mắt Lê Tử Ngôn rồi thu hồi tầm mắt, "Đừng hấp tấp."

"Anh ơi! Anh đồng ý đúng không! Em chắc chắn sẽ nghe lời! "Lê Tử Ngôn mỉm cười, hai má cong lên bị mũ bảo hộ đè xuống thành hai miếng thịt.

Bạch Kính Triết bĩu môi với Trần Khoáng Viễn, hai người sờ da gà trên người rồi lùi qua bên cạnh.

Bảy giờ tối, Lê Tử Ngôn mặc đồ chiến đấu màu đen, tay cầm chặt khẩu súng đi bên cạnh Hàn Lâm Hạ.

"Đứng lại."

Người canh gác đánh giá ba người đang đi tới, "À thì ra là đội trưởng Hàn, đến dự tiệc tối sao?"

Hàn Lâm Hạ không nói gì chỉ liếc nhìn y một cái, chân người nọ mềm nhũn, nịnh nọt cười, "Đội trưởng Hàn có mang thiệp mời theo không?"

Đưa thiệp mời qua, người nọ liếc nhìn rồi lại nhìn người phía sau Hàn Lâm Hạ, "Đội trưởng Hàn có thể vào, nhưng mà hai người phía sau chỉ có thể vào một người."

Trần Khoáng Viễn đi lên phía trước một bước, "Boss, để em vào với anh."

"Không được không được, đội phó Trần à, ông chủ Vương Thành nói ngoại trừ đội trưởng ra thì tất cả dị năng giả đều không được phép vào."

"Boss, giờ sao..."

Hàn Lâm Hạ khoát tay, "Cậu canh giữ ở ngoài, Tiểu Lê và tôi vào."

"Rõ."

Trần Khoáng Viễn liếc nhìn người gác cổng, trong lòng thở phào nhẹ nhõm, quả nhiên, may mà bọn họ đã có chuẩn bị.

"Đừng mang vũ khí vào, mọi người đều là người một nhà, làm vậy không tốt đâu."

Chuyện này bọn họ cũng không bất ngờ, cho nên Lê Tử Ngôn chỉ gật đầu rồi đưa vũ khí cho Trần Khoáng Viễn.

Sau khi kiểm tra người Hàn Lâm Hạ và Lê Tử Ngôn, người canh cửa mới cho hai người bọn họ vào. Đợi đến khi bóng dáng hai người biến mất ở cửa, Trần Khoáng Viễn mới cười lạnh với người canh cửa một tiếng rồi lên xe.

"Đội trưởng Hàn, cậu để chúng tôi phải chờ nha."

Vương Thành tựa vào ghế vẫy tay, "Xem ra đội trưởng Hàn khá bận, ngay cả tiệc tối của chúng tôi cũng không muốn tham gia."

"Ông chủ Vương nói gì thế, chỉ là hoàn cảnh khó khăn nên phải xử lý vài chuyện." Hàn Lâm Hạ tìm một chỗ ngồi dưới đất, Lê Tử Ngôn ngồi xuống bên cạnh hắn.

Buổi tối nhiệt độ thấp nhưng nhiệt độ trong đại sảnh này lại rất vừa vặn.

Mấy góc phòng đều có chậu than, bên trong lửa không ngừng cuồn cuộn chính là lửa do dị năng giả lửa phóng ra.

Vương Thành khẽ cười, cũng không nói tin hay không tin lời nói của Hàn Lâm Hạ mà đặt tầm mắt trên người Lê Tử Ngôn bên cạnh Hàn Lâm Hạ.

Chẳng qua trên người Lê Tử Ngôn mặc quần áo chiến đấu nặng nề, trên mặt còn đội mũ bảo hộ, gã không nhìn rõ mặt.

"Đội trưởng Hàn, nếu đã tới rồi thì cũng không cần khách khí, phòng của tôi chắc cũng không lạnh đến thế, sao phải mặc nhiều vậy?"

"Bận cả một ngày nên đổ đầy mồ hôi, sợ làm mọi người mất hứng."

"Ha ha ha, đội trưởng Hàn cứ nói đùa, mọi người đều là đàn ông ai lại chú ý cái này, hay là đội trưởng Hàn dẫn theo người yêu nhỏ?"

"Ha ha ha ha ha!"

"Ha ha ha ha ha ha ha ha!"

Đại sảnh vang lên tiếng cười của mọi người, Hàn Lâm Hạ không có cảm xúc, nâng mí mắt nhìn Lê Tử Ngôn.

"Nếu ông chủ Vương đã nói vậy thì chúng tôi cũng không khách khí nữa."

Hàn Lâm Hạ cởϊ áσ khoác trên người lộ ra nửa người trên cường tráng mặc áo ngắn tay màu đen phác hoạ từng đường cơ bắp, đặc biệt gợi cảm.

Mà Lê Tử Ngôn bên cạnh cũng cởϊ qυầи áo trên người và mũ bảo hộ xuống.

Ánh mắt của mọi người đều thay đổi, Vương Thành đặt tầm mắt trên người Lê Tử Ngôn.

Khác với mấy tháng trước, trên người Lê Tử Ngôn đã không còn gầy gò như trước, trên người đã có cơ bắp cân đối, tuy không cường tráng như Hàn Lâm Hạ nhưng lại nhìn rất đẹp mắt, diện mạo của cậu lại đặc biệt sạch sẽ, cực kỳ đối lập với Hàn Lâm Hạ.

Vương Thành đánh giá khoảng cách giữa hai người, khóe miệng kéo lên nụ cười hiểu rõ.