Xuyên Nhanh Chi Hệ Thống Nâng Cấp Trà Xanh

Chương 173: Xử lý bạch nguyệt quang - Nắm chặt trái tim ác ma (8)




Editor: Uyên

"Ông nội, ông đừng tức giận như thế, cũng tại công việc bận rộn, hôm nay đã về thăm ông rồi."

Nụ cười trên mặt Cảnh Trạch thêm vài phần chân thành cung kính, gật đầu với mấy người khác rồi dắt Lê Tử Ngôn ngồi trên sô pha. Chẳng qua giữa hai người cách nhau một khe hở, tuy cũng không đến nổi xa cách, nhưng trông thì không có vẻ là thân mật lắm.

"Ông nội, hôm nay kêu con về làm gì?"

"Kêu anh về làm gì hả? Cái thằng hỗn láo! Chuyện này còn cần mọi người nhắc anh à!" Ba của Cảnh Trạch là người nóng tính, một nửa tính cách của Cảnh Trạch là kế thừa từ ông.

"Anh và Tiểu Lê đã quyết định kết hôn rồi vậy sao còn chưa đi làm giấy chứng nhận, cũng không tổ chức hôn lễ, chẳng lẽ còn muốn để người ta chờ sao!"

"Không phải con đã nói rồi sao, gần đây không có thời gian, hơn nữa cũng không có gì phải gấp, cục dân chính cũng đâu có chạy, mọi người gấp làm gì?"

Ba của Cảnh Trạch không ưa cái tính cà lơ phất phơ của Cảnh Trạch, hơn nữa do tình cảm vợ chồng của bọn họ rất sâu đậm nên không thể vô trách nhiệm trong chuyện này được. Tuy biết giữa hai đứa này có vấn đề nhưng bọn họ cảm thấy so với để Cảnh Trạch ở bên thiên sứ kia thì tốt hơn nhiều, hơn nữa tình cảm thì vẫn có thể từ từ vun đắp. Họ đã điều tra qua đứa nhỏ Lê Tử Ngôn này, thành tích xuất sắc, nhân cách cũng tốt, tuy là cô nhi nhưng cũng coi như có hoàn cảnh trong sạch, vừa đẹp trai vừa tốt lại còn hiểu chuyện lễ phép, thật sự rất hợp với Cảnh Trạch.

"Tôi mặc kệ anh có lý do gì, phụ huynh cũng đã gặp, tôi không cho phép anh phụ lòng người ta."

"Chậc." Cảnh Trạch không kiên nhẫn nhíu mày, hắn tìm Lê Tử Ngôn cũng chỉ vì muốn bịt miệng bọn họ, chứ làm sao có thể kết hôn thật với Lê Tử Ngôn. Hơn nữa hắn hoàn toàn không thích Lê Tử Ngôn, Lê Tử Ngôn cũng chỉ vì tiền của hắn, lấy đâu ra mà phụ lòng được.

"Chú dì, ông nội, không tổ chức hôn lễ là ý của con."

Lê Tử Ngôn đúng lúc lên tiếng, trên mặt lộ ra một nụ cười ngoan ngoãn, không hề có một chút miễn cưỡng, Cảnh Trạch ngồi bên cạnh kinh ngạc nhìn cậu, biểu cảm trên mặt không thay đổi nhưng ánh mắt đã có thêm vài phần tò mò.

"Dù sao bây giờ con vẫn đang đi học, nếu kết hôn thì sẽ không tiện, hơn nữa gần đây công ty của Cảnh Trạch rất bận, còn nhiều chuyện cần anh ấy xử lý, con cũng không muốn anh ấy quá mệt."

"Nhưng nếu như thế thì lại thiệt thòi cho con rồi."

"Một chút cũng không thiệt ạ, có thể quen biết Cảnh Trạch đã là chuyện rất may mắn rồi, cho nên chú và dì cho tụi con thêm một thời gian được không?"

Nếu Lê Tử Ngôn đã thật sự mềm giọng cầu xin người khác thì không ai nỡ từ chối cậu, hơn nữa với dáng vẻ này của cậu lại càng được mọi người yêu thích, từ lần đầu tiên gặp mặt cậu đã chiếm được gần hết trái tim của người Cảnh gia.

Lúc này, ba kia liếc nhìn nhau một cái rồi cũng không nói nhiều nữa.

"Chuyện của người trẻ chúng ta cũng mặc kệ, đi ăn cơm trước đi, hai ngày không gặp Tiểu Lê  đã cảm thấy hơi gầy rồi, Cảnh Trạch, anh không biết chăm sóc người ta à."

Cảnh Trạch không lên tiếng mà chỉ nhìn Lê Tử Ngôn. Thấy mọi người đều đã đứng dậy đi đến phòng ăn thì bước đến ôm lấy eo Lê Tử Ngôn, để cậu dựa vào ngực mình, nhìn từ xa thì chỉ nghĩ hai người đang thân mật nói chuyện.

"Cậu còn biết ăn nói nha, lần trước cậu đến đây nói cái gì mà dỗ bọn họ tốt như vậy thế."

"Tóm lại không phải nói xấu anh là được rồi."

Lê Tử Ngôn cong mắt khẽ cười, từ góc nhìn của Cảnh Trạch có chút câu người, một giây sau, thiên sứ quyến rũ trong lòng hắn đã đưa tay ra nâng mặt hắn lên, sau đó hôn lên môi hắn.

"Em đã diễn tốt đến vậy rồi mà Cảnh tổng vẫn không chịu phối hợp với em sao?"

Đôi môi mềm mại, hương trà dịu nhẹ, còn có đuôi mắt quyến rũ, Cảnh Trạch có chút thất thần, máu trong người nóng lên.

Liếc nhìn ông nội đang nhìn về phía này, khẽ cười rồi ôm lấy cổ Lê Tử Ngôn, đè thấp giọng nói, "Cậu thật sự rất chuyên nghiệp."

"Bình thường thôi."

Hai người không nói thêm gì nữa, sau khi ăn cơm với mọi người xong thì cùng nhau ra về, Lê Tử Ngôn vốn định quay về trường, nhưng nửa đường bạn bè của Cảnh Trạch lại gọi cho hắn, Cảnh Trạch liếc nhìn tin nhắn trong điện thoại, rồi lại nhìn Lê Tử Ngôn ngồi bên cạnh đang nhìn phong cảnh bên ngoài, tâm tình khẽ động.

"Lão Vương, lái xe đến Cảnh Bạch Cư."

"Được."

Nghe đến cái tên này, lông mày Lê Tử Ngôn liền nhíu lại, cậu không ngờ Cảnh Trạch lại còn si tình đến vậy.

Tốc độ xe rất nhanh, không bao lâu sau khi Cảnh Trạch xuống xe thấy Lê Tử Ngôn vẫn không nhúc nhích, từ trên cao nhìn xuống, "Xuống đây."

"Xuống làm gì."

"Gặp vài người."

"Ngài Cảnh, không phải ngài nói không muốn công khai quan hệ của em và ngài à? Bây giờ lại dẫn em ra ngoài gặp người, ngài không cảm thấy mâu thuẫn chút nào sao?"

"......Tôi có tính toán cho chuyện của tôi, đừng nhiều lời."

"Được thôi." Lê Tử Ngôn cười cười, Cảnh Trạch là ông chủ, ông chủ nói cái gì thì là cái đó.

Cảnh Bạch Cư là sản nghiệp của Cảnh Trạch, nghe tên liền biết là xây dựng vì Tô Kiến Bạch, cũng không biết dẫn đứa thế thân như cậu đến đây làm gì.

Hai người dưới sự chỉ dẫn của nhân viên phục vụ đi đến một phòng thuê trong cùng, không gian ngược lại rất trang nhã, đẩy cửa ra lập tức thấy ba người ngồi bên trong, một ác ma, hai thiên sứ.

"Trời ạ, Cảnh Trạch tới rồi, chờ cậu nửa ngày rồi đó."

Người nói là một ác ma ăn mặc có hơi loè loẹt, sau khi nhìn thấy Lê Tử Ngôn ở phía sau Cảnh Trạch, hai mắt sáng ngời, lập tức ngồi thẳng người, "Có dẫn theo bạn nữa hả, để tôi xem xem."

Lê Tử Ngôn cũng không ra vẻ, sau khi đi vào theo Cảnh Trạch liền gật đầu với mấy người kia xem như chào hỏi, khí chất đã ngấm trong xương cốt, cho dù không cần mặc hàng hiệu gì cũng sẽ không làm cho người ta xem thường cậu.

"Xin chào, tôi là bạn của Cảnh Trạch, Ngụy Tu Trúc."

Hai cái răng nanh của Ngụy Tu Trúc có hơi nổi bật, màu sắc đôi cánh phía sau cũng rất đậm, anh đi đến trước mặt Lê Tử Ngôn bắt tay với Lê Tử Ngôn, nắm chặt không buông ra.

"Người đẹp tên gì vậy? Cậu quen Cảnh Trạch như thế nào? Còn độc thân không? Chứ tôi còn độc thân, tôi biết chỗ có đồ tốt, tôi dẫn cậu đi chơi nha?"

Vừa thấy người đẹp, Ngụy Tu Trúc không phanh lại được, liên tục đặt câu hỏi giống như một quả pháo, không chú ý đến sắc mặt của Cảnh Trạch ở bên cạnh đã trở nên u ám.

"Tôi là sinh viên được ngài Cảnh giúp đỡ, còn độc thân."

Lê Tử Ngôn nói những lời này ngược lại rất tự nhiên, không cảm thấy chột dạ chút nào, nhưng Cảnh Trạch ở bên cạnh cậu sau khi nghe nói vậy thì âm thầm nghiến răng. Nhưng dù gì đây cũng là ý định của hắn, bây giờ cũng không thể nói gì. Ngược lại hai thiên sứ ngồi bên kia liếc nhau một cái, cảm thấy hình như chuyện này có gì đó không đúng.

"Tu Trúc, cậu đàng hoàng lại được không, trước tiên để Cảnh Trạch với bạn nhỏ này thở xíu đi?"

"A, à, đúng, đúng vậy, tôi quên mất, mau, mau lại đây ngồi đi, ngồi ở chỗ tôi này, chỗ tôi không có ai."

Cái khác thì không nói, nhưng sắc đẹp của Lê Tử Ngôn thật sự đã chọc đúng tiêu chuẩn của Ngụy Tu Trúc, không thèm để ý đến sắc mặt và tâm trạng của Cảnh Trạch, lôi kéo Lê Tử Ngôn ngồi bên cạnh mình.

Cảnh Trạch nhìn Lê Tử Ngôn sau khi vào cửa hoàn toàn không để ý tới mình, trong lòng nghẹn uất nhưng cũng không nói gì.