Xuyên Nhanh Chi Hệ Thống Nâng Cấp Trà Xanh

Chương 138: Nữ phụ độc ác không xứng - Ôm chặt minh tinh lưu manh (21)




Editor: Uyên

Chưa kể đến Lê Tử Ngôn, mà màn đạn trên màn hình cũng bị đơ một lúc, sau đó ập tới như vũ bão.

Mau ship iPad cho tôi: a a a a a chồng chị!!!!

Tỷ Lê là thật: A a a a a, chồng của con trai!! Là thật!!

Quá mệt: Đẹp trai quá! Chời ơi!!!

Đoạn Giai Tỷ không thông báo chính thức nên chờ sau khi hắn xuất hiện trong ống kính, tổ chương trình mới đăng poster của hắn. Trong lúc nhất thời, số lượng người trong livestream tăng lên gấp đôi, nếu như không phải tổ đạo diễn đã chuẩn bị trước thì chỉ sợ phát sóng livestream đã bị sập.

"Anh, thầy Đoạn, sao anh lại tới đây..."

Lê Tử Ngôn khẽ há miệng không thể tin được, trong ánh mắt lại lóe lên tia kinh ngạc, ý cười trên khóe miệng cũng chân thật hơn vài phần, vô thức dựa vào Đoạn Giai Tỷ.

Trong lòng Đoạn Giai Tỷ bồn chồn, nhưng ngại có camera ở đây nên chỉ có thể kiềm chế, tiến lên ôm lấy Lê Tử Ngôn, ở nơi không dính máy quay vùi đầu vào cổ Lê Tử Ngôn.

"Đã lâu không gặp, nhớ em."

Câu nói sau rất nhẹ, lại có thêm một tia lưu luyến động tình, lỗ tai Lê Tử Ngôn ửng hồng, đưa tay nắm tay kia của bé trai.

Cậu bé được Đoạn Giai Tỷ ôm vào trong ngực, trên đầu có chỏm tóc được buộc dựng đứng, trong ngực còn ôm một con búp bê mèo con, hai má thịt núng nính còn ửng màu hồng phấn.

"Xin chào bé con, tên em là gì?"

Lê Tử Ngôn nhẹ giọng hỏi với ánh mắt ôn nhu, cậu luôn rất thích mấy em bé thơm mềm này, hơn nữa đứa bé này còn rất dễ thương, đôi mắt to lúng liếng giống như là biết nói vậy.

"Em tên là Nặc Nặc, năm nay năm tuổi..."

"Em tên là Nặc Nặc à, thật đáng yêu, anh là Tử Ngôn, em gọi anh là anh Tử Ngôn được rồi."

Nặc Nặc gật đầu, bé đã năm tuổi rồi nên có thể nghe hiểu, nhìn Lê Tử Ngôn đang cười tươi với mình, cũng ngượng ngùng nở một nụ cười, móc tay Lê Tử Ngôn.

Đoạn Giai Tỷ vẫn luôn nhìn chăm chú vào Lê Tử Ngôn bằng ánh mắt dịu dàng, cùng với cảm giác kích động đang bị đè nén, nếu lúc này Lê Tử Ngôn ngẩng đầu lên thì nhất định sẽ bị ánh mắt của Đoạn Giai Tỷ làm cho xấu hổ đỏ mặt.

"Trước, trước tiên xem nhiệm vụ đi..."

Lê Tử Ngôn giấu đầu lòi đuôi muốn lấy thẻ nhiệm vụ từ trong tay anh PD, tay kia nắm tay Nặc Nặc, "Nhiệm vụ tiếp theo là đi vào thành phố đón bé con thứ hai."

"Gần đây chắc là có chỗ bắt taxi, chúng ta đi thôi."

"Dạ."

Lê Tử Ngôn gật đầu với Đoạn Giai Tỷ, bộ dáng ngoan ngoãn khéo léo làm cho ai nhìn cũng cảm thấy thích. Nặc Nặc được Đoạn Giai Tỷ ôm ngồi khuỷu tay trái, tay phải tự nhiên ôm eo Lê Tử Ngôn.

Lúc trước vì quay phim nên Lê Tử Ngôn giảm cân rất nhiều, vòng eo vốn đã mảnh khảnh lúc này lại càng không có bao nhiêu thịt, Đoạn Giai Tỷ chỉ cần một cánh tay là có thể ôm hết. Cơ thể Lê Tử Ngôn cứng đờ, ánh mắt lóe lên, dù sao cũng đang ở trước máy quay nên có chút ngượng ngùng.

Nhưng nhớ nhung trong lòng đã chiếm thế thượng phong nên Lê Tử Ngôn chỉ mím môi, khóe miệng hiện ra một dấu ngoặc nhỏ, sóng vai cùng Đoạn Giai Tỷ đi đến trạm taxi.

Giá trị nhan sắc của hai người quá sức chịu đựng, cho dù không có filter cũng khiến người ta không thể rời mắt, chụp đại một cái cũng đẹp như tranh vẽ.

Tính cách của Nặc Nặc trầm mặc không thích nói chuyện, Lê Tử Ngôn thỉnh thoảng trêu chọc bé vài câu, chọc cho Nặc Nặc lộ ra hai cái răng sữa đặc biệt đáng yêu.

Dù sao cũng chỉ mới bắt đầu nên nhiệm vụ chương trình đưa ra cũng không khó, Lê Tử Ngôn và Đoạn Giai Tỷ đến nơi đón hai đứa nhỏ còn lại thì toàn bộ nhân viên đều đã đến đông đủ.

Tổng cộng có hai bé trai, một bé gái, bé trai là Nặc Nặc và Apple, bé gái tên là Mộc Dương. Apple và Mộc Dương đều được ba mẹ trong nhà đăng ký tham gia rồi đưa đến nơi tập trung, nhìn Đoạn Giai Tỷ cùng Lê Tử Ngôn đón mấy đứa nhỏ rồi mới rời đi. Chỉ có hoàn cảnh gia đình của Nặc Nặc là không được đưa ra, nhưng cư dân mạng chỉ nghiện nhan sắc của Lê Tử Ngôn và Đoạn Giai Tỷ nên cũng không đào bới thông tin của mấy đứa trẻ.

Do phải sống cùng nhau nửa tháng nên tổ chương trình cố ý chuẩn bị một tòa nhà nhỏ, Đoạn Giai Tỷ ôm Nặc Nặc với Mộc Dương trong lòng, Lê Tử Ngôn ôm Apple, tạo nên cảm giác như một nhà năm người.

Đi học mệt quá: Hu hu, cảnh tượng này đẹp quá đi!

Tỷ Lê là thật: Trời ơi, tôi như được chứng kiến cuộc sống hôn nhân của các con trai vậy!! Đoạn Giai Tỷ, anh còn nói anh không có cảm giác á!

Đoạn Giai Tỷ là chồng chị: A a a, chồng em đang ôm con của tụi mình!

Bảo bối Tử Ngôn là vợ tôi: A a a, vợ tôi đẹp quá! Chúng ta sẽ có con với nhau!

Trên màn hình gọi bà xã ông xã vô số kể, Đoạn Giai Tỷ và Lê Tử Ngôn không nhìn thấy màn đạn cũng không biết tình huống bên ngoài, tâm tư bây giờ của bọn họ đều đã bị hấp dẫn bởi nhau, trên mặt đều mang theo nụ cười ngọt ngào. Nếu ai đó chụp màn hình lại cảnh này để so sánh thì nhất định sẽ phát hiện trong mắt bọn họ xuất hiện tình cảm hoàn toàn khác với khi ở một mình.

"Thầy Đoạn, chúng ta dẫn các bé con vào phòng nghỉ trước đi, sau đó chuẩn bị bữa trưa."

"Được, vậy bây giờ chúng ta dẫn mấy đứa lên."

Đoạn Giai Tỷ gật đầu, hắn đương nhiên là phải nghe lời Lê Tử Ngôn vì hắn tham gia chương trình này chính là vì Lê Tử Ngôn, với lại hắn hoàn toàn không có khả năng chăm sóc trẻ nhỏ, hơn nữa với tính cách của hắn thì tất nhiên Lê Tử Ngôn nói gì hắn nghe nấy.

Bởi vì chỉ có một bé gái, nên nếu phải ở chung với bé trai thì chắc chắn là rất bất tiện. Lê Tử Ngôn suy tư một lúc rồi cho Mộc Dương ở một mình một phòng, chẳng qua phòng của bé còn có thêm một cửa nhỏ, có thể dẫn đến ký túc xá của Đoạn Giai Tỷ và Lê Tử Ngôn, Apple và Nặc Nặc thì ở chung trong một căn phòng nhỏ bên cạnh.

Bây giờ đang là mùa đông, thành phố S tuy ở gần phía nam, mùa đông cũng không lạnh như phía bắc, nhưng vào mùa này cũng không ấm áp nỗi. Bọn nhỏ được mặc áo lông vũ và áo bông, nhiệt độ điều hòa trong phòng rất cao, Lê Tử Ngôn sợ mấy đứa nóng nên bảo Đoạn Giai Tỷ thay quần áo cho mấy đứa nhỏ.

Đoạn Giai Tỷ không biết nấu cơm nên việc chuẩn bị bữa trưa đương nhiên rơi vào tay Lê Tử Ngôn, lầu một của biệt thự nhỏ đã chuẩn bị đồ chơi cùng sách vở, có Đoạn Giai Tỷ trong coi nên chắc không thành vấn đề.

"Ngôn Ngôn, để anh giúp em."

"Không sao đâu anh Đoạn, cũng không việc gì nhiều, anh cứ chơi với bọn nhóc đi."

Lê Tử Ngôn khẽ cười, ánh mắt tràn đầy ấm áp, cậu cầm bình sữa đưa cho Đoạn Giai Tỷ, "Sợ các bé con sẽ đói nên anh Đoạn cho bọn nhóc uống trước đi."

Ở đây Nặc Nặc là lớn nhất, Apple bốn tuổi, Mộc Dương chỉ có ba tuổi, uống sữa bột là có thể xoa dịu nỗi lo lắng của bọn nhóc khi đến hoàn cảnh xa lạ.

"Được rồi, có chuyện gì nhớ gọi anh."

"Dạ yên tâm."

Đoạn Giai Tỷ vô thức đưa tay ôm eo Lê Tử Ngôn, vỗ vỗ bụng cậu, nếu như không phải trong lòng còn ôm Mộc Dương thì có lẽ đã muốn hôn lên mặt Lê Tử Ngôn một cái.