Xuyên Nhanh Chi Hệ Thống Nâng Cấp Trà Xanh

Chương 113: Hạ gục chàng trai tâm cơ - Trêu chọc tướng quân muộn tao (23)




Editor: Uyên

Ngày đó Lê Tử Ngôn đến cung Thái hậu, Thái hậu hơn năm mươi tuổi khóc suýt nữa ngất đi, trong lòng cảm xúc lẫn lộn.

"Hoàng nhi, là mẫu hậu có lỗi với ngươi..."

"Mẫu hậu, đây là quyết định của nhi thần."

Lê Tử Ngôn cười cười, trên mặt suy yếu đều là ý cười thỏa mãn, "Huống hồ, hiện tại chỉ là kế sách tạm thời, nhi thần sẽ không sao đâu, người phải tin tưởng hoàng huynh."

Người trong phòng không nhiều lắm, Lê Tử Ngôn một nhà ba người, cộng thêm Sở Hằng, Vân Nhạc và Thái Vi, đại thái giám cùng lão ma ma bên cạnh Thái hậu.

Thân phận của Sở Hằng không được tiến vào hậu cung, nhưng tình huống hiện tại bất đồng, lại có hoàng đế Lê Tử Hàn ở đây, tất nhiên cũng có đặc quyền.

Hắn đi đến bên cạnh Lê Tử Ngôn, nhìn Thái hậu và Lê Tử Hàn đang ngồi ở trên, rồi quỳ trên mặt đất.

"Sở tướng quân làm gì vậy?!"

Thái hậu sững sốt, trong nhà bà cũng là trung thần nên bà rất coi thường những đại thần trên danh nghĩa thì yêu nước nhưng thực tế lại có tâm tư làm phản, nên càng thêm tôn trọng với Sở gia.

Lê Tử Hàn chỉ nhíu mày thở dài, không có ngăn cản.

"Mạt tướng Sở Hằng, xin Hoàng thượng cùng Thái hậu ban hôn!"

"Ban hôn?!"

"Mạt tướng biết mình thân phận thấp kém, không xứng với Vương gia, cũng biết đời này không thể nào cùng Vương gia danh chính ngôn thuận ở bên nhau, nhưng mạt tướng vẫn hy vọng có thể thành hôn với Vương gia, xin Hoàng thượng với Thái hậu thành toàn!"

Sở Hằng quỳ trên mặt đất dập đầu, thâm tình trong mắt không giống như giả vờ.

Ánh mắt như vậy Thái hậu đã từng nhìn thấy trên người tiên đế lúc trẻ, bà nhìn về phía nhi tử của mình cũng đã quỳ trên mặt đất, khoé mắt ửng hồng nắm lấy tay Sở Hằng.

Không có ai có thể thờ ơ trước cảnh tượng như vậy.

"Sở Hằng, cho dù chúng ta đồng ý, thì có thể làm gì?"

"Mạt tướng đã sớm xác định tâm ý của mình, đời này nếu không phải Vương gia thì ai cũng không thể, chỉ xin Hoàng thượng cùng Thái hậu cho mạt tướng một cơ hội."

Sở Hằng nắm tay Lê Tử Ngôn, giọng nói đều run rẩy.

"Bất luận kết quả cuối cùng như thế nào, Sở Hằng thề rằng nếu được thành toàn, đời này của ta chỉ có một mình Vương gia, nếu thất bại thì Sở Hằng nguyện cả đời không cưới!"

Sở Hằng từ trước đến nay nói là làm, ánh mắt cùng giọng điệu của hắn đều lộ vẻ nghiêm túc.

Lê Tử Hàn trầm mặc một hồi, sau đó gật đầu, cuối cùng cũng lộ ra một nụ cười, "Hai người các ngươi, hai người các ngươi chỉ biết chọc vào lòng trẫm. Nguyên Phúc, đi lấy rượu."

"Dạ."

Trong cung Thái hậu đều có đủ đồ, phòng bếp chuẩn bị rượu thuốc, Nguyên Phúc rất nhanh đã mang tới.

Lê Tử Hàn bảo Vân Nhạc bưng rượu, chính mình thì kéo Lê Tử Ngôn ngồi trước mặt Thái hậu, "Vi huynh vô năng, không thể bảo vệ cho đệ đệ một đời an ổn, hôm nay để cho vi huynh chứng kiến đệ đệ thành thân."

"Hoàng huynh..."

Những người khác cũng hiểu ý tứ của Hoàng thượng, Lưu ma ma cầm lược tới, cúi đầu cung kính đưa đến tay Thái hậu, vành mắt bà lại đỏ lên, bà là nhũ mẫu của hai đứa nhỏ, nhìn hai đứa nhỏ lớn lên, sao có thể không đau lòng được.

Bà là nữ tử, chưa từng đọc sách, nhưng vị trí hoàng đế tốt như vậy sao? Những người kia chỉ nhìn thấy được vẻ đẹp làm hoàng đế, nhưng không ai nhìn thấy được khổ sở đằng sau nó.

"Mẫu hậu đang suy nghĩ không biết khi nào có thể nhìn thấy các ngươi thành thân, nhưng hiện tại cũng coi như viên mãn."

Thái hậu chải đầu cho Lê Tử Ngôn, trong một đầu tóc đen lại xuất hiện mấy sợi tóc bạc, tay Thái hậu đều run rẩy nhưng vẫn cố gắng chống đỡ không để cho giọng nói của mình lộ ra sơ hở.

"Một chải trên đầu, phú quý không cần sầu.

Hai chải trên đầu, vô bệnh lại vô ưu.

Ba chải trên đầu, nhiều tử lại nhiều thọ.

Một chải đến đuôi, cử án lại tề mi*.

Hai chải đến đuôi, bỉ dực cộng song phi*.

Ba chải đến đuôi, vĩnh kết đồng tâm bội...."

*cử án tề mi: vợ chồng tôn trọng và thương yêu lẫn nhau

*bỉ dực song phi: vợ chồng tâm đầu ý hợp, cùng nhau sống hạnh phúc đến khi đầu bạc.

*vĩnh kết đồng tâm: cuộc sống yên lành, ít rắc rối, bệnh tật, đau đớn hay thất bại, biểu tượng của tình yêu chung thủy, gắn bó trọn đời.

Vô bệnh vô ưu đến đầu bạc, nhiều thọ tề mi vĩnh đồng tâm...

Cậu còn cơ hội sao...

Lê Tử Ngôn cúi mặt xuống, trong lòng tràn đầy đau đớn, cậu biết mình nên cự tuyệt, sau này cậu sống chết khó lường, không thể kéo theo Sở Hằng, nhưng cậu lại ích kỷ muốn ở bên cạnh Sở Hằng, ít nhất có thể chứng minh là cậu từng đến đây.

Một đôi bích nhân đứng ở giữa phòng, trên mặt Lê Tử Ngôn được đánh chút son phấn, nhìn qua không còn tái nhợt như trước.

Tay cậu bị nắm ở trong tay Sở Hằng, cảm thụ làn da ấm áp của nhau.

Châm đuốc, dâng hương, không có tấu nhạc, cũng không có lễ phục, hai người, một là Vương gia dưới vạn người, một là tướng quân chiến công hiển hách, rõ ràng có thể có được hôn lễ hoa lệ nhất nhưng lúc này chỉ có năm người có thể chứng kiến tình cảm của bọn họ.

"Nhất bái thiên địa!"

Lê Tử Ngôn và Sở Hằng quỳ xuống đất, hướng ra ngoài cửa dập đầu.

"Nhị Bái Cao Đường!"

Thái hậu ngồi ở phía trên, nước mắt rơi không kìm lại được.

"Phu thê giao bái!"

"Kết thúc!"

Nguyên Phúc làm xong tất cả thủ tục, chính mình cũng nhịn không mà đỏ mắt, Vân Nhạc luôn luôn cười đùa lúc này cũng nghẹn nước mắt, đem rượu bưng đến trước mặt Lê Tử Ngôn và Sở Hằng.

"Mời Vương gia, tướng quân, uống rượu hợp."

Sắc mặt Sở Hằng ôn nhu, đưa ly rượu cho Lê Tử Ngôn, hai người giao bôi, giống như thiên nga đang giao cổ.

Rõ ràng là chuyện vui nhưng mọi người lại không cao hứng nổi, Thái hậu nhìn nhi tử của mình rời đi, trong lòng lại thấp thỏm, luôn cảm thấy lần này....giống như là lần gặp mặt cuối cùng.

Sở Hằng ở trong phủ Lê Tử Ngôn đến khuya, ngày hôm sau trời chưa sáng đã rời đi, trở lại sân huấn luyện mang binh lính âm thầm xuất binh.

Vào buổi chiều ngày thứ năm, Hoàng đế hạ chỉ, tuyên Thánh Vương gia có ý đồ mưu phản, cấu kết vây cánh.

Đại Kim đã có lý do công kích Đông Nam, cũng có lý do để diệt trừ những đại thần hai lòng này.

Chờ đến khi Đông Nam Vương biết chuyện này thì Sở Hằng đã đến biên giới Đông Nam, đánh bọn họ một cái bất ngờ không kịp đề phòng.

"Vương gia, ngài ăn thêm đi, nô tài rất lo lắng cho ngài."

Vân Nhạc bưng cháo sữa bò đến, vành mắt đều đỏ, từ sau khi tướng quân xuất chinh lượng thức ăn một ngày của Lê Tử Ngôn càng kém hơn trước, càng ngày càng gầy.

Nhưng những bá tánh đó lại không biết chân tướng, ngày nào cũng đến trước cửa Vương phủ chửi mắng, nếu không có Hoàng thượng phái vệ binh bảo hộ, e là bọn họ đã xông vào.

"Khụ khụ, không sao đâu, Vân Nhạc đừng lo lắng."

"Sao có thể không lo được, hức, Vương gia, ngài ăn thêm một chút đi, nô tài thật sự lo lắng cho ngài!"

Lê Tử Ngôn nhìn Vân Nhạc thế này, trong lòng có chút chua xót, cậu đã nói với Vân Nhạc và Thái Vi, cậu đã tìm được chỗ cho bọn họ, trong cung quy củ nhiều, cậu không muốn bọn họ sau này lại mệt mỏi nên đem nô tịch của bọn họ mua về, chờ cậu...chờ cậu không bảo vệ được bọn họ nữa thì sau này cũng có thể sống như người bình thường.

"Tướng quân đã đi mấy ngày rồi?"

"Bẩm vương gia, đã nửa tháng rồi."

"Mới nửa tháng sao..."

Thế sao cậu lại cảm thấy dường như đã trôi qua một năm, Lê Tử Ngôn từ trong cổ lấy ra mặt dây chuyền ngọc bích, đặt ở trong tay nhẹ nhàng vuốt ve, nước mắt lưng tròng, lúc trước đã nói là muốn tặng lễ vật cho hắn, nhưng vẫn chưa tìm được cơ hội, cũng không biết sau này còn có thể tự tay đưa cho hắn không.

"Vân Nhạc, ta hơi mệt mỏi, đi ra ngoài trước đi."

"......Dạ."

Trong phòng ngủ chỉ còn lại một mình Lê Tử Ngôn, cậu ho khan vài tiếng, nhìn sợi dây màu đỏ trên cổ tay mình.

Đây là vào ngày bọn họ thành thân, Sở Hằng tự mình đeo vào tay cậu, trên tay Sở Hằng cũng có một cái, là hắn đi chùa thỉnh cầu, nói là có thể bảo vệ bình an, bảo vệ nhân duyên.

Sợi dây thừng màu đỏ treo trên cổ tay trắng như tuyết, Lê Tử Ngôn cúi đầu đặt một nụ hôn lên sợi dây đỏ.

"Cầu mong ta có thể chờ ngươi quay về."