Xuyên Nhanh Cẩm Lý Xuyên Thành Nữ Phụ Trong Tiểu Thuyết

Chương 17: Chương 17






Cuộc sống từng ngày từng ngày cứ thế trôi qua, Ôn Hinh cùng Cố Tu Bình không còn gặp mặt, nhưng một tuần vẫn định kỳ hai lần gửi thư.

Cố Tu Bình dí dỏm hài hước ở trong thư, một sựu việc nho nhỏ qua tay anh cũng có thể trở nên thú vị mười phần.

Ôn Hinh xem đến sung sướng cũng càng ngày càng trờ mong nhận được thư của anh.

Trung thu qua đi, vụ thu cũng đã thu hoạch xong, trời cũng bắt đầu lạnh hơn, núi trên nấm cũng không còn mấy, còn có chút ngũ vị tử*, hạt thông đỏ cùng một loạt dược liệu đã đến mùa thu hoạch, lúc này chính là sân nhà của đàn ông.

Trời càng thêm lạnh, buổi sáng ra cửa đều phải quàng khăn quàng cổ.

Trong văn phòng ở đơn vị lại bắt đầu đan áo len.

Nếu là nguyên chủ sẽ không làm, Ôn Hinh xem mọi người khí thế ngất trời, xem đến đỏ mắt vì thế cũng học theo mọi người.

Cô kế thừa sự khéo tay của nguyên chủ, cô đan cho chính mình một cái khăn, chờ khi thuần thục hẳn cô đan cho cha mẹ mình mỗi người một cái áo.

Cha mẹ cô vô cùng cao hứng, mặc ra bên ngoài khoe vài ngày.

Ôn Hinh đem chuyện này viết vào thư, Cố Tu Bình lại lần nữa gửi thư tới, liền quanh co lòng vòng nói buổi sáng chạy rất lạnh.

Ôn Hinh làm sao có thể không hiểu ý anh chứ? Đan xong áo cho Ôn Dược Quân còn thừa lại một chút len, đan khăn quàng cổ cho anh cũng không phải không thể.

Trương Tú Anh đến phòng con gái lấy đồ, nhìn thấy cô vừa đọc thư vừa cười, bà cũng không hỏi gì mà đi ra cửa.

"Cha nó, con gái chúng ta lại đang cầm một phong thư vừa đọc vừa cười, ông nói có phải nó có đối tượng hay không?"
Ôn Dược Quân gõ gõ tẩu thuốc: "Bà không cần để ý nhiều như vậy, nếu có con gái nhất định sẽ nói, hiện tại con gái không có nói gì khẳng định là không phải."
Trương Tú Anh phi hắn một tiếng: "Ông không sợ con gái mình bị lừa!"
"Con gái tôi thông minh như vậy khẳng định không thể bị lừa được." Đối với Ôn Hinh, Ôn Dược Quân có một sự tin tưởng đến mù quáng, đặc biệt là sau khi biết con gái mình muốn thi đại học.

"Không phải nói muốn thi đại học sao, lúc này mà yêu đương sẽ phân tâm không phải sao?"
"Điều đó là không thể, Hinh Hinh học tập luôn rất tốt, không đi học nhưng vẫn luôn thấy nó đọc sách, lão sư trước kia cũng nói qua, nó có thể trì hoãn kì thi đại học sao? Chúng ta chờ là được, hơn nữa sang năm nếu không thi đỗ đại học thì để sang năm nữa.


Quốc gia nếu đã khôi phục kỳ thi đại học đã nói lên đất nước đang khuyết thiếu nhân tài, sẽ không chỉ thi một năm." Trong khoảng thời gian này Ôn Dược Quân trong lòng không ngừng cân nhắc.

Trương Tú Anh liền không nói.

Khăn len đan rất nhanh hai ngày sau liền hoàn thành, Ôn Hinh đi bưu cực gửi cho Cố Tu Bình.

Cố Tu Bình rất nhanh đã nhận được đồ của cô gửi tới, sau khi mở ra anh nhìn thấy một cái khăn quàng cổ màu xanh lam bên trong, lấy ra liền đeo lên cổ.

Đoạn đường trở về ký túc xá này anh đi vô cùng chậm, gặp người quen đều phải kéo lại nói chuyện, còn trong lúc lơ đãng để lộ ra khăn quàng cổ của mình, người khác hỏi anh làm bộ nói do đối tượng của mình gửi tới.

Trong lúc nhất thời, chọc đến không ít người đàn ông độc thân hâm mộ ghen ghét, một số người đã kết hôn hận đến ngứa răng liền về phòng viết thư gửi cho vợ ở nhà, nửa tháng tiếp theo đoàn của Cố Tu Bình những người đã kết hôn phần lớn đều đeo khăn quàng cổ.

Không có khăn thì cũng im lặng mặc vào áo mà vợ mình làm.

Cả ngày vô tình bị tú ân tú ái nhóm đàn ông độc thân oán khí tận trời, phòng bếp nấu sủi cảo không cần mua dấm.

Không giống với đoàn của Cố Tu Bình, ở quân khu tình thành nào đó cuộc sống của Lâm Kiến Chương lại trôi qua không quá tốt.

Đầu tháng chín, La Mãn Trân tới bộ đội tùy quân, Lâm Kiến Chương không muốn nhìn thấy cô ta liền cả ngày ngâm mình ở nơi đóng quân, ngay cả buổi tối cũng tìm cớ để không phải trở về.

Bị đối đãi như vậy đương nhiên cô ta không muốn, cô ta liền tìm đến vợ của chính ủy để tố khổ.
La Mãn Trân sau khi tùy quân ở chung với nhóm quân tẩu này vô cùng tốt, thấy cô ta chịu ủy khuất như vậy tự nhiên vợ của chính ủy không thể mặc kệ được, buổi tối hôm đó liền đem chuyện này nói với chính ủy.

Chính ủy tìm Lâm Kiến Chương nói chuyện, hắn đầy áp lực trở về nhà.

Buổi tối nằm ở trên giường, La Mãn Trân mặc trên người váy ngủ hai dây, dáng người đầy đặn của cô ta như ẩn như hiện sau lớp váy ngủ.

Lâm Kiến Chương lại không phải Liễu Hạ Huệ, làm sao có thể chịu đựng được dụ hoặc như vậy.

Sau khi phát tiết xong Lâm Kiến Chương liền xoay người liền ngủ, La Mãn trân nằm ở trên giường thở dốc khóe miệng lộ ra nụ cười thỏa mãn ngọt ngào.

Cô ta cảm thấy đời trước cô ta thật là điên rồi, tự nhiên lại ngoại tình với cái tên chân yếu tay mềm Tôn Văn Hạo kia, rõ ràng từ dáng người đến chỗ kia Lâm Kiến Chương đều thắng tuyệt đối hắn ta.


Đặc biệt là sau khi Tôn Văn Hạo ở bên ngoài hái hoa bắt bướm, để cho cô ta đã không thảo mãn được lại càng thấy thiếu thốn, mỗi lần trên giường đều không được thỏa mãn.

Nào có giống như Lâm Kiến Chương có thể làm cô ta vui sướng.

La Mãn Trân thỏa mãn đi ngủ, sáng hôm sau liền nhu tình như nước nấu một chén mì cho Lâm Kiến Chương.

Hắn ngay cả nhìn cũng không thèm, mặc xong quần áo liền trực tiếp đi ra khỏi nhà.

Một câu đều lười nói cùng cô ta.

Buổi trưa cùng buổi tối đều không có về nhà ăn cơm.

Nhưng ban đêm đều đúng hẹn về nhà ngủ, tuy nhiên lại giống như ngày hôm qua vậy phát tiết xong liền ngủ.

Nhưng lần này, La Mãn Trân đã không cảm thấy vui sướng cùng thỏa mãn giống đêm qua.

Cô ta nhạy bén nhận thấy được Lâm Kiến Chương chẳng qua là đem cô ta thành công cụ phát tiết mà thôi.

Thời gian nhoáng cái đã đến lễ quốc khánh.

Đây là một ngày hội lớn, bộ đội tự nhiên cũng không ngoại lệ, hôm nay binh lính trong quân khu đều được thả lỏng một ngày, phòng bếp làm sủi cảo, tới buổi chiều quảng trường biểu diễn một số tiết mục, tới diễn đều là đoàn văn công của quân khu.

Náo nhiệt như vậy khu nhà ở của người nhà quân nhân cũng không ngoại lệ.

La Mãn Trân theo chân nhóm quân tẩu tới quản trường, nhìn các diễn viên ăn mặc sinh đẹp hát nhảy trên sân khấu.

Ban đầu La Mãn Trân xem rất vui vẻ, nhưng sau khi nhìn thấy Lâm Kiến Chương cùng một ca sĩ của đoàn văn công nói chuyện với nhau sự vui vẻ của cô ta liền tan biến hết.

Hình ảnh Lâm Kiến Chương cùng cô gái kia trong mắt La Mãn Trân giống như hình ảnh Tôn Hạo Văn cùng với đám tiểu tam tiểu tứ của hắn ta.


......!
Lễ quốc khánh, đơn vị của Ôn Hinh cho hai ngày nghỉ.

Sáng sớm ngày 2/10, sau khi ăn cơm cô liền vào phòng trang điểm hồi lâu, lại chải cho mình kiểu tóc mới, chờ tới 10 giờ cô đội mũ, đeo khăn quàng cổ đạp xe ra khỏi nhà.

Cô đi rồi, Trương Tú Anh cầm chổi ra sân quét, nói với Ôn Dược Quân đang đan rổ dưới mái hiên: "Con gái ông khẳng định là ra ngoài hẹn hò đi."
Ôn Dược Quân cũng không ngẩng đầu lên: "Đi liền đi, con gái lớn như vậy cũng nên có đối tượng.

Tôi nói này, con gái không có đối tượng bà sốt ruột, có đối tượng bà cũng sốt ruột."
Ôn Hinh vì kỳ thi đại học năm sau không muốn nói chuyện yêu đương Ôn Dược Quân đồng ý, Trương Tú Anh tuy rằng cũng đồng ý nhưng sau lưng lại không ngừng nhắc mãi.

Hiện tại có thể Ôn Hinh đang có đối tượng Trương Tú Anh lại bắt đàu nhắc mãi.

Trương Tú Anh tay chống nạnh cùng Ôn Dược Quân lý.

Đông phòng hai chị em dâu đang thêu thùa may vá nghe thấy được che miệng cười.

Bụng của Ôn nhị tẩu đã rất lớn, ngồi ở trên giường đất đứa bé trong bụng vắt đầu đá, nhìn vào bụng có thể ro ràng thấy được.

Ôn đại tẩu trong mắt tràn đầy hâm mộ.

Ôn nhị tẩu sờ sờ bụng, nói: "Cũng không có gì đặc biệt, buổi tối sẽ động rất nhiều, nhiều lúc bị nó đạp tỉnh.

Đúng rồi đại tẩu, hôm trước em về nhà mẹ đẻ, thôn nhà mẹ đẻ em có một cô gái gả chồng hai năm nhưng vẫn chưa có con, sau lại đi đến bệnh viện khám bác sĩ có cấp thuốc uống không bao lâu sau liền có thai, chị xem hay là đi thử?"
"Em nghĩ không có gì là không thể, hiện tại bệnh viện rất nhiều người tin tưởng tới khám.

Nếu chị không rõ có thể gọi em ba đi cùng, dù sao em ba hiểu biết nhiều có thể sẽ dễ dàng hơn."
Ôn đại tẩu không nghe lời, nhưng lại đem lời này để trong lòng.

Ôn Hinh đạp xe đạp đi trên đường, ở đầu phố Cố Tu Bình một thân quân trang đang đứng chờ ở nơi đó.

Ôn Hinh hạ xe đạp, Cố Tu Bình thập phần tự giác tiến lên xe đẩy.

Hai người đẩy xe chậm rãi trên phố, trong thư hai người nói chuyện không có gì giấu nhau, nhưng khi gặp mặt trực tiếp lại đều có chút ngượng ngùng cùng thẹn thùng.

Cũng may Cố Tu Bình da mặt dày, mới đầu cuộc nói chuyện có chút khô khan nhưng lát sau anh liền tìm được tiết tấu, hai người anh một câu em một câu càng nói càng thấy vui.


Đoạn đường từ đầu đến cuối phố không tính là dài, tuy rằng hai người đi thực chậm nhưng cũng rất mau đã tới cuối phố.

Hai người đứng đối diện nhau không nói gì.

Một lát sau, Cố Tu Bình nói: "Ôn đồng chí, em đói bụng không? Chúng ta đi ăn cơm đi?"
Buổi sáng rước khi ra cửa Ôn Hinh đã ăn cơm vì thế còn chưa thấy đói.

Lời nói đến bên miệng, nhìn thấy gương mặt Cố Tu Bình, ma xui quỷ khiến thế nào cô lại nói một câu đói.

Vì thế Cố Tu Bình liền mang Ôn Hinh đến tiệm cơm quốc doanh.

Bữa trưa hôm nay tại tiệm cơm có món mì thịt bò, hai người mỗi người một bát ngồi xuống một bàn vừa ăn vừa nói chuyện.

Một chén mì hai người ăn trong vòng một giờ đồng hồ, cả hai đều đem nước mì uống hết.

Đến buổi chiều, hai người không tiếp tục đi dạo, Cố Tu Bình trở Ôn Hinh về nhà, anh đưa cô đến ngã rẽ gần nhà.

Ôn Hinh ngồi lên xe đạp chuẩn bị đạp xe về nhà, trước khi đi Cố Tu Bình gọi cô lại, nói: "Chủ nhật tuần sau trên huyện có chiếu phim, tôi dẫn em đi xem."
Trời lạnh, thở ra đều mang theo hơi khói.

Ôn Hinh nhìn về phía Cố Tu Bình, một lát sau cô nói: "Chủ nhật tuần sau sao, vừa lúc em muốn đi hiệu sách trên huyện mua sách."
Ôn Hinh không có trả lời trực tiếp, nhưng câu trả lời này cũng đủ làm cho Cố Tu Bình kích động.

"Vậy chủ nhật tuần sau tôi ở chỗ này chờ em."
Sau khi trả lời Cố Tu Bình, Ôn Hinh lái xe trở về nhà.

Trương Tú Anh nhịn không được khi thấy Ôn Hinh về liền kéo cô vào phòng.

"Hinh Hinh, con nói thật với mẹ, có phải con đang quen ai không? Tiểu tử đó ở đâu, làm gì, bao nhiêu tuổi?"
Trương Tú Anh hỏi liên tiếp vài câu làm Ôn Hinh cũng không biết trả lời cái nào trước mới tốt.

Cô cười trấn an Trương Tú Anh: "Mẹ trước đợi con đem mũ cùng khăn quàng tháo xuống đã rồi con nói chuyện sau được không?"
Trương Tú Anh buông lỏng tay Ôn Hinh ra, Ôn Hinh đem mũ cùng khăn quàng cổ cởi ra treo trên tường, lúc này mới nói: "Con cũng không biết có được tính là đối tượng hay chưa nữa, mỗi tuần thư tư qua lại đều đặn, đều nói về những truyện thú vị trong sinh hoạt của mỗi người."
Trương Tú Anh dậm một chân: "Cô gái gốc của tôi, cái này không gọi là đối tượng thì là gì đây, chẳng lẽ muốn ngủ cùng giường thì mới phải sao? Con nói cho mẹ, tiểu tử kia ở thôn nào để mẹ nhờ người đi hỏi thăm."
"Mẹ, nhà anh ấy ở Yến Kinh, tên là Cố Tu Bình, anh ấy tham gia quân ngũ ở doanh trại phụ cận vùng chúng ta, hơn nữa mẹ cũng đã gặp qua, đêm chúng ta đưa Cát Vi về nhà anh trai cô ấy có mang về hai người chiến hữu, chính là người lớn lên có chút trắng kia."
Cơ hồ ở trong nháy mắt, Trương Tú Anh đã biết Ôn Hinh nói đến ai, nhanh miệng nói: "Gì, con coi trọng cái tên tiểu bạch kiểm kia?".