Xuyên Nhanh Cải Mệnh Em Vẫn Bên Anh Chứ!

Chương 55: Chương 55





Thời tiết đã vào hè, cái nắng cắt da cắt thịt dường như muốn xé toạt những ai bước trên con phố, may là trong các tòa nhà có máy điều hòa nếu không làm việc dưới cái nắng như thế này thì chắc là ai cũng chảy đầy mồ hồi.

Cũng đã được một năm Thanh Huy làm thư ký cho Tư Nam, cái con người nho nhã ấy dành được tình cảm rất nhiều người còn Tư Nam thì hầu như vẫn giữ khoảng cách với cậu ta.

Nhưng nói chung cậu được lòng nhiều người lắm.
Vẫn như mọi khi, Thiên Duy luôn đến văn phòng của Tư Nam mỗi khi rảnh rỗi.

Tư Nam thì vẫn như các giám đốc khác, ngày nào cũng một đóng văn kiện trên bàn.
Thiên Duy cầm trên tay kịch bản ngồi trên sofa vừa nhâm nhi trà vừa học kịch bản, đôi lúc cậu lẩm bẩm.

“ Chắc nên tức giận ở khúc này”, “ Hừ, chổ này biểu cảm sao đây”.

Tư Nam thì xem tài liệu đến hoa mắt, hết tập tài liệu này đến tập tài liệu khác, anh ngã lưng vào ghế, vương vai.

“ Mệt thật”.
“ A Nam, lại đây nghĩ tý đi, anh cũng ngồi đó bốn tiếng rồi”.

Thiên Duy khẽ cười.
Tư Nam nhìn cậu cười lên, đứng dậy, đi lại về phía Thiên Duy, bất chợt anh nhào tới ôm lấy cậu.

Thiên Duy bất ngờ nhưng cũng không đẩy anh ra.

“ Cái tên này”.
Tư Nam nũng nịu như đứa con nít mới lớn, gối đầu lên đùi của cậu.

“ Có em ở đây tốt thật, nhìn thấy em là như anh có thêm 150% sức mạnh”.
“ Ha, anh có nói lố quá không?”.

Thiên Duy vừa cười phì ra vừa vuốt ve mái tóc của anh.
Điều đáng nói, những người bên ngoài không hiểu là có công việc gì không mà cứ ngống tai vào bên trong, miệng thì cứ cười tủm tỉm.

Một lúc sau, họ nhìn nhau cười đắc ý như vừa mới biết chuyện gì đó trọng đại lắm vậy.
“ Sếp với người ấy tình cảm ghê quá nha”.

Một người nói.
“ Sau khi công khai, hai ngươi đó có e dè chút nào đâu, đến công ty còn thân mật được mà”.

Một người thêm vào.
“ Một năm rồi mà thấy tình cảm càng lúc càng mặn nồng”.

Một người khác lại nói.
Thế Thịnh vừa mới bước lên nghe cuộc nói chuyện của họ.

Anh ta lườm mắt.

“ Tình cảm của họ cũng chỉ mới có một năm thôi mà có gì phải ngạc nhiên, còn mấy người chắc cũng định làm ở đây một năm thôi đúng không?”.
Cả đám chột dạ không dám nhìn thẳng Thế Thịnh, đồng loạt nói.

“ Đạo diễn Thịnh, chúng tôi không có”.
“ Không có cái gì còn không mau đi làm việc bộ định để bị đuổi sao, tôi còn thấy mấy người ở đây liền chết với tôi”.

Thế Thịnh đai nghiến, quát họ.
Cả đám hoảng sợ vội vàng cuối đầu vâng dạ đồng thời chạy vụt đi mất tiêu.

Thế Thịnh thở dài, lắc đầu, bất lực.
Thiên Duy mở cửa nhìn ra ngoài, cậu hỏi.


“ Anh Thịnh là anh hả, lúc nãy có chuyện gì mà ồn thế, tôi còn thấy vài bóng người?”.
“ Một đám người không biết điều thôi, cậu đừng để ý?”.

Anh ta cười lịch thiệt, liền bảo.

“ Tư Nam có ở bên trong không?”.
“ Anh ấy đang ở trong, anh vào đi”.

Thiên Duy quẩy tay mời Thế Thịnh bước vào bên trông.
Anh ấy cũng lịch sự mời Thiên Duy đi trước rồi mình sẽ vào sau.

Vừa bước vào thấy Tư Nam anh ta cằn nhằn, ném một tập bản thảo vào người của Tư Nam, lúc này anh vẫn nằm dài trên sofa.
“ Tên khốn, anh trong thông thả quá đấy?”.
Tư Nam cầm tập bản thảo lên, ra hiệu bảo anh ta ngồi đối diện.
“ Tôi chỉ vừa mới nằm nghĩ một chút, không phải mình anh bận đâu?”.
Thiên Duy đi rót ít trà cho Thế Thịnh, cậu đặt xuống bàn cạnh Thế Thịnh.

“ Cảm ơn”.

Thiên Duy cười như đáp lại lời cảm ơn và rồi cậu bước lại gần ngồi kế bên Tư Nam.
Tư Nam lúc này đã chăm chú đọc bản thảo mà Thế Thịnh đưa đến, tầm ba mươi phút, anh cũng chỉ mới đọc được năm mươi trang đầu tiên, còn đến tậm vài trăm trang nữa.

Như không thể nạp thêm thông tin vào thêm chút nào nữa, anh bỏ tập tài liệu xuống và nói.
“ Kịch bản phát triển trong một năm có khác chi tiết thật”.
“ Bớt đùa đi, tôi với anh đã sửa đi sửa lại không biết bao nhiêu lần rồi đấy, dù rằng tôi cũng không có rảnh rỗi gì, thấy sao nào?”.

Thế Thịnh nhún vai, đắc ý bảo.
“ Như lần trước thôi, anh phải cho tôi chút thời gian để đọc nó chứ, anh viết nhiều thế này bảo tôi đọc trong một lúc thì làm sao được, mỗi lần sửa là nội dung lại có phần khác đau cả đầu”.

Tư Nam nói chuyện cứ như một người đàn ông bị già trước tuổi.
Ngược lại, Thế Thịnh có phần rất hả hê.

“ Hừ, từ từ mà đọc, bảo đảm lần này sẽ khiến anh gật đầu, vậy ba ngày sau tôi lại quay lại”.

Nói rồi anh ta đứng dậy.
“ Đi nhanh giùm cái”.

Tư Nam đáp lại một cách thờ ơ.
Thế Thịnh nhìn sang Thiên Duy như chợt nhớ gì đó.

“ Phim trường cũng chuẩn bị bấm máy rồi đấy, cậu nên đẩy nhanh tiến độ đọc kịch bản đi, nếu khó quá thì nhờ đến tên bên cạnh đây”.

Nói rồi anh ta quẩy tay chào và bước đi ra khỏi văn phòng.
Tiếng “ cạch” cửa được đóng lại.

Thiên Duy lúc này mới cười thầm.

“ Một năm rồi, cách nói chuyện của hai người không thay đổi gì cả”.
Tư Nam dựa vào người của Thiên Duy.

“ Em quan tâm tên đó làm gì? Chỉ giỏi thêm việc cho anh”.
“ Được rồi, anh nghĩ một chút rồi giải quyết hết công việc của anh đi, tối về làm đồ ăn ngon bồi bổ cho anh có chịu không”.
“ Thật sao, em là tốt nhất”.

Nghe nói đến thức ăn là anh liền

“ Hừ, tầm chú ý của họ là bên phải tòa nhà này, hình như đang theo dõi cặp nam nữ bên phải đang tình tứ ở quán cafe, có lẽ họ là thám tử”.

Anh phân tích.
An Anh nhìn lại thì quả đúng là vậy.

Cô đẩy anh ra, rồi bước lại giường, hai tay đan vào nhau, cô khom lưng về phía trước, vẻ mặt trầm tư.

Thanh Hùng nhìn cô, nét mặt của anh cũng buồn nhưng rồi không thể để tình trạng này lâu hơn nữa anh bước lại khoát tay lên vai cô.
“ Em đừng lo, những chuyện này sắp kết thúc rồi, không phải người quen mà tên Tư Nam đó nhờ đến đã giúp chúng ta rất nhiều sao, băng nhóm đó cũng sắp đi vào đường cùng rồi, sắp kết thúc rồi”.
An Anh nhìn anh, cô nở nụ cười.

“ Anh nói phải”.

Bỗng nét mặt cô đanh lại, cô đưa khuỷu tay đánh vào hông của anh.

“ Tên Tư Nam là sao hả, anh ấy đã nhờ người quen đến giúp chúng ta rồi mà anh còn có thái độ như vậy là sao, sau khi về thì đừng có mà cư xử như trước nữa”.
Thanh Hùng cười hề hề.

“ Rồi rồi, anh sửa là được rồi”.
“ Anh nhớ là tối này đấy nhé, người đó muốn bàn bạc chuyện gì đó thì phải”.

An Anh nhắc nhở.
“ Hừm, theo anh thì chắc bàn về vấn đề ‘có qua có lại’ thôi”.
“ Em cũng nghĩ vậy?”.

An Anh trầm tư đôi chút liền bảo.
“ Thôi đến lượt em đi tắm rồi đó, rồi chuẩn bị đi chứ, 8h là có mặt ở đó rồi đấy”.

Thanh Hùng hối thúc.
An Anh đứng dậy, cô tìm quần áo của mình, lấy thêm một cái khăn lau nữa.

Sau đó, cô quay lại Thanh Hùng đang ngồi, nói với giọng gây gắt.

“ Không được phép nhìn trộm, nếu không anh chết với em”.
Thanh Hùng giơ hai tay lên giống tư thế người hay đầu hàng khi phải chịu thua ai đó.

“ Rồi rồi, anh hứa”.

Cô quay đi nhưng vẫn để lại nói lại đôi co một câu mới chịu bước vào nhà tắm.

“ Tin anh mới lạ”.
Thanh Hùng bây giờ chỉ biết cười trừ, sau đó là một tràn thở dài.

Khi An Anh bước hẳn vào nhà tắm, nghe hẳn cả tiếng xả nước bên trong, Thanh Hùng cũng đứng dậy bước lại cửa sổ.
••••••••••••
Đất nước M được bao phủ một màu trắng xóa của tuyết.

Bây giờ lại là buổi chiều gần tối muộn.

Ánh đèn đường cũng đã được bật lên từ 18h.

An Anh đứng bên cạnh một cửa sổ kính ở tầng 26 nhìn xuống, vẻ mặt cô nghiêm nghị hẳn.
“ Có chuyện gì sao?” Thanh Hùng từ trong phòng tắm bước ra, trên người chỉ quấn một cái khăn ngay eo và thêm chiếc khăn trên đầu.
“ Anh nhìn đây này, trong góc hẻm đối diện chỗ chúng ta có hai người đáng nghi đang quan sát nơi đây”.


An Anh nói với giọng thờ ơ, cô nhìn sang anh liền nhíu mày.

“ Này, phòng này đâu phải mình anh đâu nhé, ăn mặc đàng hoàng tý đi”.
“ Sao vậy một năm nay em cũng thấy hết cơ thể nào rồi mà”.

Thanh Hùng cười khẩy.
“ Bớt đùa đi tên kia, đó là những trường hợp đặc biệt, bình thường ai thèm nhìn chứ”.
Thanh Hùng bước lại gần An Anh.

Anh nắm lấy bả vai cô rồi đưa mắt nhìn về phía con hẻm đối diện đó.

An Anh thoáng bất ngờ nhưng rồi cũng ngầm hiểu ra ý định của Thanh Hùng.

Đôi má cô thoáng đỏ ửng lên.
“ Hừ, tầm chú ý của họ là bên phải tòa nhà này, hình như đang theo dõi cặp nam nữ bên phải đang tình tứ ở quán cafe, có lẽ họ là thám tử”.

Anh phân tích.
An Anh nhìn lại thì quả đúng là vậy.

Cô đẩy anh ra, rồi bước lại giường, hai tay đan vào nhau, cô khom lưng về phía trước, vẻ mặt trầm tư.

Thanh Hùng nhìn cô, nét mặt của anh cũng buồn nhưng rồi không thể để tình trạng này lâu hơn nữa anh bước lại khoát tay lên vai cô.
“ Em đừng lo, những chuyện này sắp kết thúc rồi, không phải người quen mà tên Tư Nam đó nhờ đến đã giúp chúng ta rất nhiều sao, băng nhóm đó cũng sắp đi vào đường cùng rồi, sắp kết thúc rồi”.
An Anh nhìn anh, cô nở nụ cười.

“ Anh nói phải”.

Bỗng nét mặt cô đanh lại, cô đưa khuỷu tay đánh vào hông của anh.

“ Tên Tư Nam là sao hả, anh ấy đã nhờ người quen đến giúp chúng ta rồi mà anh còn có thái độ như vậy là sao, sau khi về thì đừng có mà cư xử như trước nữa”.
Thanh Hùng cười hề hề.

“ Rồi rồi, anh sửa là được rồi”.
“ Anh nhớ là tối này đấy nhé, người đó muốn bàn bạc chuyện gì đó thì phải”.

An Anh nhắc nhở.
“ Hừm, theo anh thì chắc bàn về vấn đề ‘có qua có lại’ thôi”.
“ Em cũng nghĩ vậy?”.

An Anh trầm tư đôi chút liền bảo.
“ Thôi đến lượt em đi tắm rồi đó, rồi chuẩn bị đi chứ, 8h là có mặt ở đó rồi đấy”.

Thanh Hùng hối thúc.
An Anh đứng dậy, cô tìm quần áo của mình, lấy thêm một cái khăn lau nữa.

Sau đó, cô quay lại Thanh Hùng đang ngồi, nói với giọng gây gắt.

“ Không được phép nhìn trộm, nếu không anh chết với em”.
Thanh Hùng giơ hai tay lên giống tư thế người hay đầu hàng khi phải chịu thua ai đó.

“ Rồi rồi, anh hứa”.

Cô quay đi nhưng vẫn để lại nói lại đôi co một câu mới chịu bước vào nhà tắm.

“ Tin anh mới lạ”.
Thanh Hùng bây giờ chỉ biết cười trừ, sau đó là một tràn thở dài.

Khi An Anh bước hẳn vào nhà tắm, nghe hẳn cả tiếng xả nước bên trong, Thanh Hùng cũng đứng dậy bước lại cửa sổ.
Hai người kia vẫn còn đứng lấp ló ở đó, một hai lần họ đưa máy ảnh lên chụp cặp đôi trong quán cafe, Thanh Hùng nheo mắt lại để nhìn cho rõ hơn, anh thấy một ông lão chừng khoảng ngoài sáu mươi đang nắm tay, cười nói với cô gái án chừng là hai mươi tuổi.

Anh cười khẩy, thầm nghĩ.

“ Chắc điều tra vụ ngoại tình nào đó đây mà”.


Tầm mắt của anh hướng về bên trái tòa nhà.

Anh thoáng thấy có hai người mặt áo vest đen, đang dùng ống nhòm nhìn lên các tầng trên cao, tòa nhà anh đang sống.

Thanh Hùng vội vàng nép sau mấy tấm màng, anh đưa nữa cái đầu qua chiếc màng nhìn về phía họ.

Họ nhìn quanh nhưng chẳng phát hiện ra gì cả, một tên lắc đầu với tên còn lại, xem ra họ chưa nhìn thấy anh.

Rồi anh còn thấy họ gọi điện cho ai đó liền rời đi.

Thanh Hùng nhíu mày, thở dài.

“ Xem ra tối này phải nhờ người đó tìm một chỗ an toàn hơn để sống rồi”.
••••••••••••
Tư Nam đến phòng họp để bàn về bộ phim sắp bấm máy.

Diễn viên đã được chọn xong chỉ còn xem địa điểm dựng các cảnh quay là xong, khâu này anh đã để đạo diễn Thế Thịnh làm luôn ngoài ra còn có vài bộ phận giúp đỡ.

Từng bộ phận một đưa ra sáng kiến của mình.

Do bộ phim này là phim cổ trang nên cách dàn dựng cảnh quay là vô cùng công phu, ngày nay đã có công nghệ hỗ trợ cũng đỡ được đôi phần nhưng phải chọn công nghệ nào, kỹ sảo như thế nào lại là vấn đề khác.
Bàn bạc khâu kĩ sảo thế cũng đã xong, ai ai cũng có việc của mình.

Tư Nam nhìn đồng hồ thì cũng đã bốn giờ chiều rồi, cũng còn một tiếng rưỡi nữa là tan ca nhưng công việc trong ngày hôm nay được anh xử lý xông hết rồi.

Cũng chỉ còn buổi họp trực tuyến vào lúc chín giờ tối nữa thôi với cái đống bản thảo mà Thế Thịnh gửi cho anh.
“ Chắc có thể về được rồi”.
Anh về văn phòng lấy ít đồ để về nhà.

“ Lạch cạch” bên trong văn phòng phát ra âm thanh lạ hình như có ai đó lục lọi gì đó.

Tư Nam thở dài.

Không nghĩ cũng biết là kẻ nào rồi.
“ Lại nữa, lần thứ ba trong tháng rồi đó, chưa chịu dừng à”.

Tư Nam nghĩ.
Anh mở cửa bước vào.

Thanh Huy phản ứng nhanh thật, cậu đang chăm chỉ trót trà, làm như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Tư Nam bước vào, nói to.

“ Cậu làm gì ở đây?”.
“ Sếp, tôi chỉ đến pha ít trà để ngài họp xong có trà uống thôi”.

Thanh Huy đáp.
“ Chỉ vậy thôi, chứ không phải cậu đến tìm thứ gì sao?”.
“ Sếp, ngài nói gì vậy? Tôi trung thành như vậy sao ngài lại nghi ngờ tôi chứ, người ta tủi thân lắm đấy”.

Thanh Huy vừa nói vừa rưng rưng nước mắt.
Tư Nam chẳng nói gì cả đến bên bàn lấy tập tài liệu đưa cho cậu ta.
“ Tôi đang nói đến tập tài liệu sai sót mà tôi bảo cậu lấy để sửa lại này, cậu nghĩ gì trong đầu thế?”.

Tư Nam lạnh lùng, ném tập tài liệu vào người cậu ta.

“ Cậu quên một tiếng trước tôi nói gì rồi hả?”.

Thanh Huy hoảng sợ ôm lấy tập tài liệu, cúi đầu xin lỗi.
“ Tôi thành thật xin lỗi ngài, tôi sẽ chú ý hơn”.
Sau đó, cậu lủi thủi bước ra ngoài.
Tư Nam lườm cậu ta, lắc đầu.

“ Thiệt tình, tên này làm gián điệp kiểu gì vậy, không phải còn để hắn báo tin cho tên kia thì mình sớm vạch trần rồi, phiền chết đi được”..