[Xuyên Nhanh] Boss Phản Diện Lại Hắc Hoá Sao?

Chương 41: Phế Thái Tử Điên Bị Giam Cầm (15)




Edit by: Thú nhỏ


➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥


Tâm lý các nhiệm vụ giả khỏe mạnh cũng rất quan trọng, nhìn bộ dạng nóng nảy của Vân Thanh Thanh, tiểu hệ thống sợ cô sẽ đích thân phóng hỏa làm sập thế giới. Quên đi, vẫn là để chủ hệ thống giải quyết vấn đề này đi.


Triệu Triệt tỉnh lại, mở mắt ra liền thấy Vân Thanh Thanh ngồi bên cạnh trông coi hắn.


Lúc này, mắt cô sưng đỏ, khóe mắt còn đọng lại vệt nước dài, vừa nhìn là biết khóc rất lâu, Triệu Triệt đau lòng đến nghẹn lời, cúi đầu  gọi cô: "Thanh Thanh. . . . . ."


"Ta rất lo lắng." Vân Thanh Thanh nắm bàn tay trắng nõn của hắn, cảm thấy tay hắn lại gầy hơn rồi, lòng lại đột nhiên đau thắt.

Triệu Triệt mặt đầy áy náy, dùng sức nắm lại tay cô: "Lỗi của ta, khiến nàng lo lắng."


Chờ thân thể Triệu Triệt khỏe lại, Vân Thanh Thanh đưa hắn về tẩm điện, thảo luận với hắn giờ giấc làm việc. Vân Thanh Thanh hy vọng Triệu Triệt ít quản lý sự vụ lại, cô có thể chấp nhận mình không làm hoàng hậu nữa.


"Nàng và ta có lẽ có cùng suy nghĩ." Triệu Triệt ôm Vân Thanh Thanh vào lòng, hai người thân thiết nói chuyện.


Gần đây hắn một mực dưỡng bệnh, thấy dáng vẻ Vân Thanh Thanh lo lắng cho mình, hắn cảm thấy chính mình như lại trở về những năm ở Nam Cung, khi đó hắn bị bệnh đậu mùa bệnh tra tấn, Vân Thanh Thanh cực nhọc ngày đêm chăm sóc hắn, lúc ấy hắn đã từng thề, sau này tuyệt đối sẽ không để nàng sống qua những ngày lo lắng như thế nữa.


"Ta dự định sẽ chọn một thế tử trong dòng tộc làm con thừa tự, lập hắn làm thái tử, đem tất cả chính sự giao cho hắn." Triệu Triệt nhỏ giọng cắn vành tai cô, "Ta đã chọn người xong rồi, vốn dĩ muốn nói nàng biết việc này, ai biết được ta lại đột nhiên ngã bệnh."


Vân Thanh Thanh sửng sốt một chút, ngay cả chuyện này Triệu Triệt đều đã suy tính trước?


"Chờ tân thái tử có thể một mình đảm đương, ta liền mang nàng rời cung, chúng ta sống tự do tự tại, được không?" Triệu Triệt đem mặt mình dán bên mặt cô, thập phần ỷ lại nói.


Hắn nhớ nàng muốn hắn có thể ra khỏi Nam Cung để thấy được trời lớn đất lớn, hiện tại cuối cùng hắn cũng có thể mang nàng ra ngoài, hắn muốn tiếp tục hoàn thành tâm nguyện của nàng, đưa nàng đến những nơi xa hơn.


Vân Thanh Thanh không thể tin được nhìn hắn.


Triệu Triệt trong khi xử lý quốc sự vất vả còn có thể dành thời gian vì cô làm nhiều chuyện như vậy.


Thật lâu sau, Vân Thanh Thanh mới hoàn hồn, nắm lấy tay hắn, đáp: ". . . . . . Được."


Triệu Triệt quyết định chọn một thế tử trong dòng tộc làm con thừa tự, lập tân thái tử mới đã nhấc lên một trận sóng to gió lớn trong triều.


Triều thần không thể lý giải được, Triệu Triệt rõ ràng còn đang tuổi tráng niên, vì sao phải chọn con thừa tự lập thái tử! Hoàng hậu hiện giờ tuổi không lớn, vì sao Triệu Triệt phải sốt ruột tìm thế tử làm con thừa tự? Chẳng lẽ hoàng hậu không thể sinh con?


Triệu Triệt lấy quyền lực của bản thân một tay áp chế toàn bộ chỉ trích, ngắn ngủn mấy tháng, hắn liền định ra tân thái tử, còn dẫn tân thái tử đến Khôn Ninh Cung thỉnh an Vân Thanh Thanh.


Nhìn tân thái tử còn cao hơn mình thân thiết gọi mình là "Mẫu hậu", vẻ mặt Vân Thanh Thanh hơi cứng đờ, sau một hồi xây dựng tâm lý, cô mới mở miệng thân thiết gọi "Hoàng nhi", giữ được mặt mũi của quốc mẫu một nước.


Khi thái tử mới quay lưng đi, Triệu Triệt mới câu môi cười với cô, trong ánh mắt hiện lên một tia đắc ý.


Vân Thanh Thanh kéo khóe môi, Triệu Triệt giày vò mấy tháng này, xem như tìm được một người cõng nồi.


Sau khi tân thái tử nhậm chức, Triệu Triệt liền đem tất cả chính vụ quăng qua cho hắn.


Tân thái tử vì chứng minh năng lực của mình, bận đến tối tăm mặt mũi, đợi cho đến khi chuẩn bị lễ mừng năm mới, hắn vốn muốn tổ chức yến hội cho "Phụ hoàng" và "Mẫu hậu", kết quả thái giám báo lại "Phụ hoàng" và "Mẫu hậu" tốt của hắn mấy ngày trước đã xuất cung nghỉ phép, nghe nói "Mẫu hậu" hắn muốn tìm một nơi có mùa đông không lạnh và suối nước nóng để "Phụ hoàng" hắn bảo dưỡng thân mình.


Từ sau khi Triệu Triệt vinh quang về hươu dưỡng lão, thời gian bắt đầu trôi qua, rốt cuộc trong một mùa hè, Triệu Triệt nghênh đón thời gian cuối cùng của sinh mệnh.


Nếu nói Lục Triệt là mùa xuân mưa thuận gió hòa, thì Triệu Triệt chính là mùa hè nóng rực như lửa, chỉ là giây phút hắn rực rỡ quá ngắn, Vân Thanh Thanh cảm thấy mình dường như chưa thể bắt lấy ngọn lửa ấm áp ấy thì nó đã kết thúc.


Dưới bóng cây, hắn và Vân Thanh Thanh cùng nằm trên võng tự chế, Triệu Triệt híp mắt, nghiêng đầu nói với cô: "Gần đây ta nằm mơ, mơ thấy ta bị một đám tử sĩ ám sát, nàng vung roi lao xuống cứu ta."


Vân Thanh Thanh cầm tay hắn, run lên hỏi: "Còn, còn nữa không?"


"Tất nhiên là còn. Nàng tới cửa cầu ta, muốn thành hôn với ta, nhưng mà, ta khi đó không thích nàng. . . . . ." Vẻ mặt Triệu Triệt dần dịu xuống, phát ra một tiếng cười châm biếm, sau đó lại tự giễu nói, "Sao ta lại ngốc như vậy chứ."


Ngốc đến mức không sớm ở bên nàng một chút, sớm một chút cùng nàng trao đổi tâm ý. . . . . . Cả đời này thật sự quá ngắn, hắn không cam lòng.


Nhìn biểu cảm rõ ràng của hắn, trong lòng Vân Thanh Thanh căng thẳng, biểu cảm của Triệu Triệt gần như giống hệt người trong tiềm thức của cô, ngay cả cô cũng không phân biệt được hắn rốt cuộc là ai.


"Chàng nhớ hết tất cả rồi sao?" Cô lo lắng hỏi, nhớ lại nhiều chuyện như vậy, liệu có hại cho hắn hay không?


"Không nhiều lắm." Triệu Triệt khẽ buông mắt, trong đôi mắt u ám hiện lên một tia tàn bạo không dễ nhận ra.


Hắn cũng đã nhớ ra một số chuyện không tốt.


Tỷ như, câu nguyền rủa kia của hầu phu nhân "Đời đời kiếp kiếp, muốn chết không được, muốn sống không xong, vĩnh viễn không thể ở bên nàng".


Lời nguyền rủa của hầu phu nhân khiến Triệu Triệt vô duyên vô cớ khẩn trương lên, hắn không sợ chết, cũng không sợ xuống địa ngục, hắn chỉ sợ trong thế giới của hắn không có nàng.


"Kiếp sau, nàng vẫn đến tìm ta, đúng không?" Hắn gắt gao nắm tay cô, bởi vì dùng sức quá mạnh, tay hắn thậm chí còn hiện lên gân xanh.


Nghe vậy, Vân Thanh Thanh dừng một chút.


Xuyên vào thế giới nào, hoàn thành nhiệm vụ gì, việc này cô không kiểm soát được, dù cho cô là người muốn gặp hắn hơn bất cứ kẻ nào khác.


Trong lúc chờ đợi câu trả lời của cô, ánh mắt Triệu Triệt dần tối lại.


Thấy ánh mắt hắn đang dần tan rã, Vân Thanh Thanh gắt gao cầm lấy tay hắn, lớn tiếng nói: "Ta sẽ tới tìm chàng, bất luận là ở nơi nào, chỉ cần chàng ở đó, ta nhất định sẽ tìm được chàng! Đánh đổi tất cả mọi thứ để được ở bên cạnh chàng!"


Ánh nắng từ kẽ lá chiếu xuống gương mặt tuấn mỹ của hắn, nghe được lời cô, hắn chậm rãi nở nụ cười.


Vân Thanh Thanh ôm hắn, hôn lên khóe miệng khẽ nhếch lên của hắn.


"Ký chủ, mau tỉnh lại! Thời gian xuyên qua đã đến!"


Sau một giấc ngủ dài, Vân Thanh Thanh từ trong bóng tối tỉnh lại.


"Ký chủ, đã khép lại thế giới 2! Lần này xếp hạng của cô là SS, song S nha!" Tiểu hệ thống kích động xoay quanh người cô.


"Sao xếp hạng lại cao như vậy?" Vân Thanh Thanh hỏi, ở thế giới thứ nhất cô lấy một cái S, không ngờ đến thế giới thứ hai lại lấy được song S.


"Bởi vì nhân vật phản diện là hoàng đế đó, khi các người chấm dứt sinh mệnh, tân thái tử không chỉ xây dựng quốc gia trở thành cường quốc mạnh nhất mà còn thống nhất biên cương, những chiến tích đó đều được tính lên người nhân vật phản diện." Tiểu hệ thống nói.


Nhân vật phản diện thật sự chiếm được rất nhiều tiện nghi từ thái tử, tuy rằng có một lần Triệu Triệt muốn tạo phản, nhưng căn bản là không đánh mà thắng. Sau khi Triệu Triệt lên làm hoàng đế, tình tiết bạo quân Vân Thanh Thanh vốn lo lắng không chỉ không xuất hiện mà ngược lại hắn còn tài đức sáng suốt, hơn nữa hắn còn dám buông tay để tân thái tử chấp chính.


Đáng tiếc tân thái tử bị hố quá thảm, mỗi ngày đều bận đến sứt đầu mẻ trán, cuối cùng đột tử khi đang phê duyệt tấu chương.


"Ký chủ, bởi vì nhiệm vụ của cô hoàn thành quá mức thuận lợi, giới hạn tuổi thọ của nhân vật phản diện ở thế giới tiếp theo sẽ được kéo dài." Tiểu hệ thống hì hì cười, "Chủ hệ thống đặc biệt phê chuẩn."


Vân Thanh Thanh gật đầu, tình cảm của cô bị hệ thống làm cho mơ hồ không rõ, chỉ giữ lại ký ức về thế giới, cho nên hiện tại cô không có quá nhiều cảm xúc để luyến tiếc. Nếu đề xuất lúc trước đưa ra được chấp nhận, vậy thì cứ an tâm hưởng dụng đi.


“Nhân vật phản diện ở thế giới tiếp theo bao nhiêu tuổi?”


Lần trước, Vân Thanh Thanh hy vọng nhân vật phản diện tuổi nhỏ một chút, nhưng sau đó cô mới phát hiện, dù cho nhân vật phản diện có bao nhiêu tuổi đi chăng nữa thì cũng không thể thay đổi được tam quan của hắn, chỉ có thể thuận theo tình thế mà làm.


"Hai mươi mốt." Tiểu hệ thống nói, "Ta đem tư liệu đưa cho cô trước."


Vân Thanh Thanh an tâm nhận tư liệu.


Thế giới tiếp theo mà họ đến là một thế giới cổ đại thái bình, nhân vật phản diện tên là Lâm Triệt, sinh ra ở Lâm gia, đệ nhất thương y thế gia ở Giang Nam.


Lâm gia vốn là thế gia vọng tộc buôn bán thuốc ở Giang Nam, còn có một đối thủ cạnh tranh là Đường gia.


Mười năm trước, Đường gia hạ dược vào lô thuốc Lâm gia đưa vào cung, thuốc này độc chết sủng phi mà hoàng đế yêu thích, hoàng đế tức giận diệt tộc cả nhà Lâm gia.


Lâm Triệt tuổi nhỏ vừa lúc ra ngoài hành y nên tránh được một kiếp, sau khi lớn lên, Lâm Triệt vì báo thù nên đã chuyên tâm học về các loại độc, trở thành "Độc lang quân" kẻ khác nghe tên đã sợ mất mật.


"Độc lang quân" làm việc tàn nhẫn, động một tí diệt cả một nhà, từ sau khi "Độc lang quân" xuất thế, hắn bắt đầu điên cuồng trả thù Đường gia và đám tay sai của Đường gia, cuối cùng, vì để giết chết hôn quân, Lâm Triệt còn vào cung trở thành thái y, hạ độc dược mạn tính nào đó cho hoàng đế.


Trong thế giới này, còn tồn tại nam chính và nữ chính.


Nam chính là con vợ lẻ Đường gia, từ nhỏ đã có thiên phú y thuật, đánh bại vô số đối thủ, cuối cùng chiến thắng nhân vật phản diện, trở thành đệ nhất thái y bổn quốc; mà nữ chính là một ca kỹ thuyền hoa, khi còn nhỏ nàng ta từng gặp nhân vật phản diện Lâm Triệt trên đường, cứu Lâm Triệt một mạng, để Lâm Triệt báo đáp mình, nữ chính từng yêu cầu Lâm Triệt sau này đến chuộc thân cho nàng ta, kết quả nữ chính bị nam chính giành mua trước, lại yêu nam chính, vào thời điểm Lâm Triệt trả thù nam chính, nữ chính cản trở hắn bằng mọi cách khiến Lâm Triệt nhiều lần thất bại.


Nhìn giới thiệu vắn tắt của "Độc lang quân" Lâm Triệt, da đầu Vân Thanh Thanh run lên, đối với tam quan của Lâm Triệt có chút phát sầu, kết quả nhìn đến chỗ nữ chính ca kỹ và Lâm Triệt có dính líu với nhau, cô lại bắt đầu giận dữ.


Tình tiết thế này là có ý gì đây chứ, Vân Thanh Thanh cho tiểu hệ thống một đấm, trực tiếp nện bay tiểu hệ thống.


Nam nhân của cô bị nữ nhân khác để ý? Kỳ quái hơn chính là nữ chính này còn bắt cá hai tay, kẹp giữa nhân vật phản diện và nam chính, đây là muốn cô tức chết đúng không!


"A a a ký chủ, cô đừng kích động, nữ chính cuối cùng không phải bị nam chủ mua đi trước rồi sao?" Tiểu hệ thống nhanh chóng bò về, cố gắng giải thích, "Cô mau xuyên qua đi, đi ngăn nhân vật phản diện chuộc thân cho nữ chính, nhân vật phản diện gặp được cô, sao còn có thể muốn người khác được."


Vân Thanh Thanh nghiến răng, hừ lạnh một tiếng.


Tuy rằng tình cảm bị tẩy trừ sạch sẽ, nhưng trong trí nhớ nam nhân kia thuộc về cô, là của cô!


Nếu như hắn dám lăng nhăng, cô mặc kệ hắn là "Độc lang quân" hay là "Quỷ lang quân", khoác vào áo choàng tàng hình rồi, cô sẽ chặt hết ba cái chân của hắn!


Vân Thanh Thanh lẩm bẩm nửa ngày, tiểu hệ thống mở cửa cho cô xuyên qua, có lòng tốt nhắc nhở cô một câu: "Ký chủ, mỗi một thế phía sau sẽ khó khăn hơn thế giới phía trước, cô cẩn thận một chút."


"Biết rồi." Vân Thanh Thanh phất tay, mỗi lần cô xuyên qua không phải nhảy hồ thì chính là uống độc dược, lần này còn có thể gặp tai họa thế nào?


Có điều, rất nhanh Vân Thanh Thanh đã phải hối hận vì sơ suất của mình.


Thích ứng thân thể mới xong, cô phát hiện mình đang nằm trên đất, tay chân bủn rủn, chỉ có thể cử động đầu và thân.


Ánh sáng xung quanh rất tối, Vân Thanh Thanh xoay đầu nhìn quanh bốn phía, nhìn thấy gần đó là mấy căn nhà thấp, mấy căn nhà thấp này được xây giữa sườn núi, phụ cận là rừng trúc thưa thớt, thoạt nhìn như là một sơn trang nhỏ.


Lúc này, đối diện cô là một sườn núi nhỏ, hai bên sườn núi có không ít người, xem cách ăn mặc của bọn họ hẳn là nô bộc trong sơn trang, gần cô còn có một con chó.


Cô híp mắt nhìn kỹ đi thì thấy miệng con chó kia đang sùi bọt mép, toàn thân run rẩy, mắt trợn trắng như là bị trúng độc. Cô lại nhìn đám nô bộc nằm trên đất, phản ứng của bọn họ cũng giống hệt con chó, cũng là toàn thân run rẩy, bộ dạng trúng độc sắp chết.


Này. . . . . .


Chẳng lẽ cô vừa mới xuyên vào thời điểm Độc Lang Quân hạ độc?


Cô chưa kịp hiểu gì cả thì lúc này cách đó không xa vang lên tiếng bước chân nhẹ.


Theo tiếng bước chân, Vân Thanh Thanh nhìn về phía trước, liền nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang đi tới.


Nam nhân mặc đồ đen, ánh trăng phác họa lên thân hình cao lớn của hắn, hắn tao nhã xuyên qua rừng trúc tĩnh lặng, nhìn xa như một nhã sĩ thanh cao, loại thanh cao mà thế gian này khó có thể thấy được.


Nam nhân càng đến gần, Vân Thanh Thanh càng thấy rõ hình dáng hắn, giống với hai thế giới trước, hắn đều có đôi mắt phượng đạm mạc, môi mỏng mím chặt, nhưng mà, ánh mắt ngoan độc của hắn Vân Thanh Thanh cũng chưa thấy qua bao giờ, đuôi lông mày lộ vẻ tà khí, giống như ác ma vừa mới cắn nuốt máu thịt.


Tương xứng với hình tượng ngoan độc của hắn, tay áo hắn rủ xuống một con dao nhọn, máu loãng từ con dao chảy xuống mặt đất vẽ ra một bông hoa máu.


Nam nhân cách Vân Thanh Thanh ngày càng gần, hắn nhìn cô, hận ý trong mắt giống như hóa thành lưỡi đao hung hăng cứa trên cổ cô.


Cảm giác sợ hãi quen thuộc đánh úp lại, Vân Thanh Thanh không chút nghi ngờ lựa chọn hố cha kia của chủ hệ thống lập tức sẽ đến đây..


Quả nhiên, trong đầu cô "Leng keng" một tiếng, âm thanh máy móc quen thuộc của chủ hệ thống quen thuộc vang lên.


"Lựa chọn đề 3: Cô là nữ nhi của Vân gia, tay sai của Đường gia, phụ thân của cô từng trợ giúp Đường gia hại chết cả nhà Lâm Triệt, hôm nay Lâm Triệt lưng mang theo huyết hải thâm cừu đến nhà cô báo thù.


Hiện tại cô thân mang kịch độc, để cô không chết trước khi hoàn thành nhiệm vụ, chủ hệ thống sẽ mở cho cô một bàn tay vàng để cô bảo toàn tánh mạng, nhưng cô sẽ gặp phải di chứng trúng độc."


[ Mời lựa chọn: ]


[1: Trời ạ! Cô thật sự bị mù rồi! ]


[2: Cô bị câm, từ nay về sau cô phải làm một tiểu tiên nữ tĩnh lặng. ]


Vân Thanh Thanh: . . . . . . Ta! ! !