Edit by Thú nhỏ
➻➻➻➻➻➻➻➻➻❥
Vân Thanh Thanh bị bệnh.
Dù sao đây cũng là thân thể của một tiểu thư, sau khi nhảy hồ, cô lại điên cuồng chạy trong gió lạnh, chạy được đến nơi có người thì liền bất tỉnh.
Sau đó, cô sốt cao nằm liệt giường.
Đang mơ mơ màng màng, bên tai Vân Thanh vẫn không ngừng vang lên tiếng khóc của một nữ nhân, bọn nha hoàn thì đứng một bên nức nở, trong lúc hỗn tạp còn có tiếng nam nhân thở dài, hết lần này đến lần khác, chính là không cho cô an an tĩnh tĩnh nghỉ ngơi.
Đây đã là ngày thứ ba, Vân phu nhân ngồi ở cạnh giường, lại bắt đầu dùng những từ ngữ độc ác mắng Lục Triệt: " Nữ nhi của ta sao lại khổ thế này! Thế nào mà lại gặp phải cái tên táng tận lương tâm đó! Hắn lại dám đẩy con xuống hồ, hại con thiếu chút nữa chết đuối, ông trời sao còn chưa đánh chết hắn chứ!"
Vân Thanh Thanh đang phát sốt nghe được những lời này cũng sợ đến giật mình.
"Vân gia ta tuyệt đối không để yên cho hắn! Ngày mai ta liền dâng tấu lên bệ hạ, để Lục gia trả cho chúng ta một cái công đạo!" Mở miệng nói tiếp chính là phụ thân cô.
Phụ thân cô là một thê nô chính hiệu, mẫu thân cô nói gì thì chính là thế đó. Nghe mẫu thân cô đem mọi tội lỗi đổ trên đầu Lục Triệt, phụ thân không cần nghĩ ngợi liền cho rằng Lục Triệt là đầu sỏ gây án.
Nghe bọn họ càng nói càng thái quá, dục vọng cầu sinh của Vân Thanh Thanh không thể nào ngồi yên được nữa, trong đầu liền hỏi tiểu hệ thống: "Giá trị hắc hóa của đại Boss hiện tại là bao nhiêu?"
Tiểu hệ thống đáp: "Đã đạt 89, khoảng cách đạt đến 100 còn kém 11 giá trị."
Giá trị hắc hóa càng cao, đại Boss càng hung tàn, giá trị hắc hóa đạt đến 89, cũng đủ để đem chém cả nhà bọn họ.
Lúc này mẫu thân cô vẫn còn tức giận nói tiếp: "Hắn dám hại con của ta thảm như thế, ta không chỉ muốn cùng Lục gia hủy hôn, ta còn muốn lấy mạng của hắn!"
Vân Thanh Thanh nghe vậy sợ tới mức trực tiếp xoay người ngồi dậy.
"A! Bảo bối! Con làm sao vậy!" Thấy Vân Thanh Thanh sắc mặt đỏ bừng, trợn mắt nhìn, ngồi bật dậy như bị động kinh, Vân phu nhân thét lên chói tai.
"Con, con không sao. . . . ." Vân Thanh Thanh xua xua tay, ý bảo chính mình không sao cả.
Vân phu nhân liền chạy nhanh đến, đưa tay ôm cô vào lòng, một hồi lâu sau, lại khóc lóc nói: "Đứa con số khổ của ta a. . . ."
Vân Thanh vốn dĩ không quá nhiều sức lực, có thể bò dậy đã là dốc hết vốn liếng, sợ trì hoãn thêm chút nữa thì cha mẹ mình sẽ tự tìm đường chết.
Vì thế, cô liền dùng sức mà khụ khụ hai tiếng, ngắt ngang tiếng khóc thảm thiết của mẫu thân.
Quả nhiên, Vân phu nhân liền bình tĩnh lại, Vân Thanh Thanh lại dùng hết khí lực nói: "Không trách Lục Triệt. . . . ."
"Cái gì?" Vân phu nhân đặt tay thăm dò trán cô, không thể tin được, nói: "Bảo bối, không phải là con sốt đến hồ đồ rồi chứ?"
Vân Thanh Thanh cảm giác mình không thể chống đỡ được nữa, tay cô gắt gao nắm lấy Vân phu nhân, liều mạng nói một hơi: "Không phải hắn. . . . ."
"Được, được. . . bọn ta đều đáp ứng con, được chưa? Con trước tiên phải dưỡng bệnh cho thật tốt cái đã." Nhìn thấy nữ nhi đã bệnh thành như vậy mà còn ra sức nói chuyện vì Lục Triệt, lòng Vân phu nhân liền tan nát.
Sau khi nhận được sự đảm bảo, Vân Thanh Thanh thở ra một hơi, nói một câu cuối cùng: "Đừng ồn nữa. . . . ."
Sau đó hai mắt liền đảo,cô lâm vào hôn mê.
Sau khi cô ngất, trong phòng lại là một hồi rối ren.
Tiểu hệ thống bay tới bên người Vân Thanh Thanh, một bên cắn hạt dưa một bên nói: " Bọn họ hình như không tin cô nha."
"Tin hay không không quan trọng, mấu chốt là ngăn họ tìm Lục Triệt gây phiền toái." Vân Thanh Thanh bất đắc dĩ nói, gặp phải cặp cha mẹ không sợ trời, không sợ đất luôn thích đối nghịch với vai ác, tâm thật mệt à nha.
Lúc này, trong phòng tới một vị đại phu, dốc lòng cấp cứu cho cô. Vân Thanh Thanh nhìn khuôn mặt huyết sắc rút dần của bản thân, có chút chột dạ hỏi: "Ngươi nói xem ta sẽ không liền bệnh như vậy mà chết đi chứ?"
Tiểu hệ thống phủi phủi vụn hạt dưa trong tay, trảm đinh chặt sắt mà nói: "Sẽ không. Ký chủ sinh bệnh là chuyện bình thường, cô vừa mới thông qua lựa chọn 1, hệ thống chủ sẽ không để cô chết sớm như vậy."
"Bất quá. . . . . có thể lưu lại một cái di chứng nào đó, chẳng hạn một cái bệnh nhỏ như. . . bán thân bất toại(*).
(*) liệt nửa người.
Bán thân bất toại. . . . .
Còn nói chỉ là bệnh nhỏ. . . . .
Vân Thanh Thanh lạnh mặt: "Thay ta ân cần thăm hỏi tổ tông 18 đời hệ thống chủ của các ngươi, cám ơn."
"Được, ký chủ. Ta sẽ giúp cô gửi lời đến hệ thống chủ." Tiểu hệ thống thực vui vẻ mà trả lời.
Lần liệt giường này của Vân Thanh Thanh, chính là cả một tháng.
Cô lo lắng mình bị cái bệnh nhỏ bán bất toại kia, nhưng không có, chỉ là dáng người gầy đi rất nhiều, biểu tình còn có chút đờ đẫn.
Cộng thêm sau khi cô tỉnh lại, tính khí thay đổi đến chóng mặt, đáng để tâm nhất là - mọi người nghĩ cô bị sốt đến ngu rồi.
Hôm nay, Vân Thanh Thanh bị sốt đến ngu ngốc đang ở trong phòng thay y phục, đến nay cô đã nhanh chóng nhập vai, trở thành Đại tiểu thư Vân gia, nhìn vào một phòng đầy y phục và đồ trang sức, tâm hồn yêu cái đẹp của cô nháy mắt bùng nổ, bắt đầu trang diện cho mình.
Lúc này, Vân Thanh Thanh vẻ mặt tươi cười bước vào, nói: "Bảo bối, ta có tin tốt cho con đây!"
"Mẫu thân, có tin gì tốt tốt?" Vân Thanh Thanh hỏi.
Vân phu nhân cười nói: "Lục gia phái người đưa tin, bọn họ đã đáp ứng đề nghị từ hôn, chờ chúng ta chuẩn bị xong công văn, con cùng cái tên trời đánh đó sẽ không còn quan hệ gì nữa."
"Cái gì? ! Như thế nào lại từ hôn rồi!" Vân Thanh Thanh hoảng tới mức hoa dung thất sắc, "Lục Triệt đâu? Hắn đáp ứng rồi?"
Vân phu nhân gật gật đầu: ". . . . . . Nếu bên kia truyền tin tức qua đây, hẳn là đáp ứng rồi đi."
"Sao hắn có thể đáp ứng! ! !" Vân Thanh Thanh ôm ngực, gân cổ hét lên, rất giống một thiếu nữ đáng thương vừa bị một tên tra nam đòi chia tay.
Lục Triệt đáp ứng từ hôn rồi, kêu cô phải công lược đại Boss thế nào?
"Tên trời đánh đó có gì tốt, hắn đáp ứng từ hôn, coi như hắn còn có điểm thuận mắt!" Nhắc đến Lục Triệt, Vân phu nhân liền nổi giận.
Vân Thanh Thanh đang rầu thúi ruột nghĩ cách làm sao mới có thể không hủy hôn, Vân phu nhân lại ở một bên không ngừng mắng mỏ Lục Triệt, cô mất hứng ngắt lời nói: "Mẫu thân! Hắn là phu quân tương lai của con, người đừng gọi hắn như vậy."
Bị nữ nhi của mình phê bình, Vân phu nhân có chút mạc danh kỳ diệu: "Không phải con kêu ta gọi hắn như vậy sao?" Xem ra nữ nhi bệnh không nhẹ nha.
Vân Thanh Thanh: ". . . . . ."
Sở dĩ nguyên chủ gọi Lục Triệt là "tên trời đánh ", là bởi vì Lục Triệt sinh ra vào một đêm có sấm, có kẻ thêu dệt nói hắn là yêu ma chuyển thế, ông trời giáng sét là để báo nguy cho người phàm, Lục phu nhân cũng chết vì khó sinh trong đêm đó.
Vậy nên nguyên chủ gọi hắn "tên trời đánh", hoàn toàn đụng trúng nghịch lân của hắn.
"Con sai rồi." Vân Thanh Thanh lôi kéo tay áo Vân phu nhân, thành thành thật thật nói: "Mẫu thân, Lục Triệt không giống chúng ta tưởng tượng đâu, người về sau đừng gọi hắn như vậy nữa."
Vân phu nhân há hốc mồm nói: "Chẳng lẽ hắn là người tốt? Là chúng ta vu oan cho hắn rồi?"
"Đúng vậy, hắn là một người tốt, đều là chúng ta oan uổng hắn." Vân Thanh Thanh trái lương tâm trả lời, đáy lòng thì đã khóc thành bão.
Phải công lược một tên phản diện ăn tươi nuốt sống đến xương cũng không nhả như thế này, ta hảo gian nan.
"Vậy thì. . . . .Hôn sự này có cần hủy nữa không?" Vân Phu nhân là một cái nữ nhi khống, Vân Thanh Thanh còn biểu tình nghiêm túc nói giữa cô và hắn chỉ là có hiểu lầm, Vân phu nhân nhất thời liền tin hơn phân nửa.
Nhắc tới từ hôn, Vân Thanh Thanh tức muốn dậm chân tại chỗ: "Con không từ hôn! Con muốn tìm hỏi cho rõ ràng!"
Cáo biệt với Vân phu nhân xong, Vân Thanh Thanh sai người chuẩn bị một phần lễ vật, sau đó dẫn theo một đám hộ đi về hướng Lục phủ.
Vân Thanh Thanh thoải mái ngồi trên xe ngựa,tự nhủ bên người mang theo hộ vệ thật tốt, ra ngoài cũng có cảm giác an toàn.Đi vào cửa Lục phủ, Vân Thanh Thanh sai người đi báo cho Lục gia một tiếng, biết được Lục Triệt lúc này không ở đây, chắc phải đến chạng vạng mới trở về.
Kế mẫu An Nam Hầu phu nhân cho người mời nàng vào uống trà, Vân Thanh Thanh một mực từ chối.
Vị kế mẫu này và Lục Triệt là kẻ thù không đội trời chung, hiện tại cô mà cùng bà ta uống trà, đợi lát nữa hắn trở về, hắn lại nghĩ cô thế nào? Lỡ như Lục Triệt xem cô cùng phe với kế mẫu, cô có mười cái miệng cũng không giải thích được.
Do đó, đắc tội với một cái An Nam Hầu phu nhân, Vân Thanh Thanh không cảm thấy mình thua thiệt gì cả, cô còn ước rằng Lục phu nhân này càng chán ghét cô càng tốt, như vậy thì Lục Triệt có thể tăng hảo cảm với cô rồi.
Dù gì chăng nữa thì địch nhân của địch nhân chính là bằng hữu.
Đang khi Vân Thanh Thanh đứng chờ trước cửa Lục phủ, Lục Triệt và Nhị đệ hắn-Lục Từ đang trên đường trở về.
Một tên hạ nhân chạy về hướng Lục Triệt, Lục Triệt gạt bỏ Nhị đệ hắn qua một bên, một mình hắn đi đến góc đường, nghe hạ nhân báo cáo.
"Thiếu chủ, Đại tiểu thư Vân gia kia mang theo một đám hộ vệ, đang trước cửa phủ." Tên hạ nhân cúi thấp đầu nói.
Mí mắt Lục Triệt hơi nhếch lên: "Nàng ta dẫn theo bao nhiêu người?"
"Hai mươi người. Thuộc hạ nhìn thế trận của nàng, không giống đến làm khách, trái lại giống như đến gây hấn."
Lục Triệt trầm tư một lúc, hỏi: "Phu nhân có mời nàng vào không?"
"Phu nhân có cho mời, nhưng Vân tiểu thư không muốn vào, nàng nói nàng muốn chờ trước cửa."
Lục Triệt dừng một lát, lúc sau thản nhiên gật đầu, chuẩn bị rời đi.
"Thiếu chủ!" Thấy Lục Triệt không để tâm đến, tên thuộc hạ gấp rút kêu: "Thiếu chủ thật sự phải trở về sao? Vân tiểu thư kia không phải là người dễ chọc, thuộc hạ lo lắng danh dự của thiếu chủ bị tổn hại. . . . ."
Lục Triệt chợt dừng bước chân, bóng lưng gầy gò lộ rõ: "Nói xong rồi?"
Toàn thân tên hạ nhân bỗng nhiên run lên, vội vàng quỳ xuống: "Thuộc hạ lắm miệng, thuộc hạ biết tội!"
" Đầu lưỡi không cần giữ lại."
Hắn vân đạm phong kinh để lại một câu rồi trở lại đường lớn.
Trong góc đường, tên hạ nhân còn đang run rẩy, thật lâu vẫn không dám đứng lên.
Lục Triệt một lần nữa xoay người lên ngựa, tiếp tục trở về Lục phủ, gần đến cửa, một gia đinh hướng lại, lớn tiếng kêu lên: "Đại công tử, Nhị công tử, đại sự không ổn rồi! Vân tiểu thư mang theo một đám hộ đang đứng trước cửa, nói phải tìm Đại công tử!"
"Sao lại như thế?" Lục Từ vội vã ghì cương ngựa.
"Vân tiểu thư này sợ là không có ý tốt!" Gia đinh tiếp tục nói.
Lục Triệt xem như không biết gì, tiếp tục cưỡi ngựa đi về phía trước.
"Đại ca, Vân tiểu thư kia đến là muốn tìm huynh gây sự, huynh cứ như vậy mà qua đó, chịu thiệt thòi chính là huynh." Lục Từ sát đầu lại, muốn nhìn xem biến hóa trên mặt Lục Triệt, nhưng bất luận hắn có nhìn nửa ngày, Lục Triệt cũng không cho hắn một ánh mắt.
Lục Từ phát ra một tiếng thở dài.
"Vân Thanh Thanh" cùng Lục Triệt nháo thành như vậy, nhất định cùng hắn có quan hệ.
Từ nhỏ "Vân Thanh Thanh" đã thích hắn, sau đó, nguyên chủ cùng Lục Triệt đính hôn, nguyên chủ liền đem một thân phẫn nộ phát tiết trên người Lục Triệt, Lục Triệt không làm gì cả, nằm không cũng dính đạn.
Nhìn thấy bóng dáng Lục Triệt, Lục Từ sinh ra một chút đồng cảm.
Biết rõ là sẽ bị Vân Thanh Thanh sai người đánh, thế mà Lục Triệt còn dám qua đó?
Chẳng mấy chốc, huynh đệ hai người liền về đến Lục phủ.
Hai người vừa xuống ngựa, Vân Thanh Thanh một thân hồng y không thể chờ được liền mang theo đám hộ vệ xông về phía họ.
Lục Từ tận tâm tận lực, chủ động che chắn trước Lục Triệt,nói: "Vân tiểu thư, nơi này là trước cửa Lục phủ, ngươi đừng có đến đây sinh sự."
Tên này là ai?
"Không liên quan đến ngươi, ngươi tránh ra, ta tìm Lục đại công tử." Vân Thanh Thanh không biết đây là Lục Từ, thậm chí thấy hắn rất phiền phức, ngữ khí liền có chút lãnh đạm.
"Ngươi. . . . . . ."
Không nghĩ tới tiểu cô nương từ trước đến nay bám theo mình, luôn miệng nói thích mình, trong một đêm thế nhưng lại trở mặt không quen biết.
Lục Từ kinh ngạc mà trừng lớn hai mắt, nửa ngày nói không ra hơi.
"Tránh ra." Vân Thanh Thanh nói tiếp.
Lục Từ lo lắng sợ Lục Triệt bị khi dễ, tiếp tục tận tình khuyên nhủ: "Vân tiểu thư, thỉnh tự trọng, ngươi thô lỗ như vậy, truyền ra ngoài thanh danh của ngươi sẽ rất khó nghe. . . . . ."
Vân Thanh Thanh mặc kệ Lục Từ, lớn tiếng nói: "Lục đại công tử, ta thật sự có chuyện muốn nói với ngươi!"
"Nhị đệ, để nàng qua đi." Lục Triệt đột nhiên nói xen vào nói.
Vân Thanh Thanh hung hăng trừng mắt, liếc Lục Từ thích xen vào việc người khác một cái, chợt biểu tình biến đổi, vẻ mặt tươi cười, hướng về phía Lục Triệt chạy đến.
Mười sáu tuổi, độ tuổi đẹp nhất của một cô nương, nàng một thân hồng y cười rộ lên, so với ánh mặt trời còn xán lạn hơn, ấm áp hơn.
Lục Từ ngơ ngác nhìn cảnh đẹp trước mắt, đột nhiên cảm thấy có chút mất mát.
Thiếu nữ từ trước đến nay luôn bám lấy hắn kêu "Lục Nhị ca ca", thế nhưng hôm nay hoàn toàn "bơ" mình, nhiệt tình hướng về phía Lục Triệt đi tới ......
Vân Thanh Thanh hít sâu một hơi, tự mình cầm lễ vật, một hơi đem những gì đã học thuộc lòng nói ra toàn bộ: "Lục đại công tử, thực xin lỗi, trước kia ta hay tìm ngươi gây phiền phức, hiện giờ ta đã suy nghĩ thật cẩn thận, là ta trách lầm ngươi. Lần này ta đến đây là để nhận lỗi với ngươi, phần lễ mọn này là tâm ý nho nhỏ của ta, mong ngươi hãy nhận lấy."
Đối phó với loại người có tâm phòng bị nặng như Lục Triệt, tốt nhất không nên "làm màu", mà phải càng trực tiếp càng tốt.
Cô tính toán trước mắt khiến hắn tha thứ cho cô đã, đợi hắn buông lỏng cảnh giác, lúc sau mới chậm rãi khuyên hắn phóng hạ đồ đao, lập địa thành phật.
Sau khi nghe cô nói lải nhải không ngừng ở một bên, Lục Triệt đến mí mắt cũng chưa nâng, môi khẽ nhúc nhích: "Còn có việc?"
"A. . . . . . Còn có việc."
Không biết như thế nào, Vân Thanh Thanh cảm thấy có chút chột dạ, không dám nhắc đến việc từ hôn.
Lục Triệt đây là chấp nhận lời xin lỗi của cô rồi, hay là vẫn không chấp nhận?
Biểu tình của Lục Triệt đạm mạc, nhưng Vân Thanh Thanh có thể cảm giác được, hắn đang đợi cô nói đến mục đích chân chính mà cô đến đây.
"Ta xác thực còn có một việc phải nói với ngươi!" Trước cảm giác áp bách mà đại Boss mang lại, Vân Thanh Thanh siết chặt nắm đấm, ở trong lòng kêu một câu "Thằng cha khô khan"!
Tiểu hệ thống cũng ở trong đầu cô khuyến khích: