Sau khi nghe những lời của Trình Lạc, Du Đường có hơi thất thần. Chẳng lẽ Trình Lạc cũng nằm mơ giống y sao.
Lại có những chuyện trùng hợp như vậy à?
" Nhưng mà, em không thích kết cục của cuốn truyện đó." Trình Lạc lau sạch vết máu trên tay, cúi mặt xuống tiếp tục thái thịt :" Vị sư tôn kia vốn không nên chết, ngài không cần phải vì cứu đồ đệ mà chết."
" Bởi vì vị đó không hề nghĩ đến, kết cục như vậy, tên đồ đệ kia được cứu làm sao mà tiếp tục sống một mình trên đời được?"
" Em không muốn....." Đôi mắt Trình Lạc đỏ ửng, hắn quay đầu nhìn Du Đường:" Đường Đường, em không muốn anh biến thành vị sư tôn đó, cũng không muốn có kết cục giống bọn họ."
Hắn nói:" Em cảm thấy, hai chúng ta nhất định có thể sống vui vẻ bên cạnh nhau cả đời."
Du Đường biết Trình Lạc nói những lời này thật ra cũng chỉ là lừa mình dối người thôi, thể chất của hắn là bất lão bất tử. Ngay cả thuốc nổ mà Trần Trị cài trên cổ hắn trước kia nhiều lắm chỉ là có thể ức chế hành động của Trình Lạc mà thôi, nếu muốn giết hắn, thật sự là chuyện rất khó khăn.
Hơn nữa, đến cuối cùng, y vẫn phải rời khỏi thế giới này.
Kết cục của bọn họ thật giống với quyển sách kia, giống như vị sư tôn đó, y chung quy bắt buộc phải chết.
"Anh chợt nhớ ra quần áo phơi trên ban công còn chưa thu vào." Du Đường chuyển đề tài, xoay người đi ra ngoài:" Anh đi gom quần áo vào đã, ở đây nhờ em nhé."
Sau khi cửa phòng bếp đóng lại, ánh mắt của Trình Lạc lại bắt đầu ảm đạm. Hắn hoảng hốt, lại cắt thêm một nhát dao vào tay, mắt thấy miệng vết thương đang nhanh chóng khép lại, Trình Lạc đột nhiên cầm lấy con dao, tiếp tục xoáy mạnh lên vết thương.
Chỉ chốc lát sau, máu đã nhuộm đỏ cả thớt.
Không đến một phút sau đó, miệng vết thương đã hoàn toàn khép lại. Trình Lạc hoàn hồn, cười khổ. Hắn rốt cuộc đang làm việc ngu xuẩn gì đây.
Rõ ràng hắn là một con quái vật, đang giả vờ làm người.
Ném miếng thịt vào thùng rác, Trình Lạc mang dao thớt đi rửa sạch sẽ, cơm tối thì làm tạm ba món chay, thêm một món canh, sau đó gọi bọn nhỏ vào bê thức ăn ra.
Lúc ăn cơm, hắn còn tươi cười vui vẻ gắp đồ ăn cho Du Đường, một chút cảm xúc uể oải ban nãy cũng không còn nữa.
Du Đường thấy vậy thì nhẹ nhàng thở ra một hơi.
*
Chỉ còn cách hai ngày nữa là đến Tết Trung Thu, Trình Lạc và Du Đường thay quần áo lao động do căn cứ phát, mang theo đồ dùng đơn giản, sau đó đeo lên bịt mắt đặc chế che khuất hai mắt, leo lên xe buýt đi ra ngoài để chấp hành nhiệm vụ.
Dưới tình huống bị mất đi thị giác, những cảm quan khác sẽ bị phóng đại thêm.
Tay Du Đường bị Trình Lạc nắm chặt, hai người ngồi sánh vai ở trên xe buýt.
Ngón tay của hắn ác ý nhéo nhéo lòng bàn tay của y.
"Hừ." Du Đường ghét bỏ rụt tay lại, hạ giọng :" Đang ở bên ngoài đấy! Em đứng đắn một chút có được không?"
Kết quả mới vừa nói xong, đã cảm giác được Trình Lạc thò đầu qua, thổi vào lỗ tai của y, lại còn dùng ngữ khí nũng nịu thì thầm:" Đường Đường, khi nào được ra ngoài chơi, hai chúng ta phải thật vui vẻ nha~"
Lỗ tai Du Đường ngứa muốn chết, y giật mình trốn về hướng cửa sổ. Đôi mắt bị che lại không nhìn thấy gì, chỉ cảm thấy được nguồn nhiệt đang đến gần.
Phía sau lưng Du Đường đã đè lên cửa kính của xe, y còn chưa kịp đẩy Trình Lạc ra, thì đã bị hắn hôn cái chóc lên trán.
Hắn hôn trán xong di chuyển xuống mắt, mũi, thẳng đến khi nhấn xuống môi y. Rèm che cửa sổ bị Trình Lạc kéo qua che lại nửa trên của hai người. Sự chống cự yếu ớt của Du Đường đều bị hắn đè xuống nuốt vào cổ họng.
Trong bóng tối, chỉ có thể nghe được hơi thở nhịp nhàng và tiếng tim đập của cả hai. Kích thích toàn bộ giác quan của Du Đường. Khi hai bờ môi dán lên nhau, y mơ hồ nghe được giọng nói mang ý cười của Trình Lạc:" Đừng sợ, mọi người đều mang bịt mắt mà....."
"Chỉ cần anh không phát ra tiếng, thì không ai biết chúng ta đang làm gì đâu."
Du Đường đang cảm thấy căng thẳng, định mắng hắn. thì lại bị nắm lấy tay, nhéo vào eo một cái, y hé miệng định mắng, thì lại trúng kế của Trình Lạc. Bị hôn đến không thốt ra được lời nào.
........................cua đồng........................
Tận đến khi Trình Lạc buông ra, y đã hoàn toàn ngơ ngẩn. Đầu dựa vào cửa kính, cả người cuộn tròn, hận không thể kiếm cái khe nào chui vào.
Tên vô lại!
Không có đạo đức! Dám sàm sỡ mình!
Lại còn sàm sỡ trước mặt nhiều người như vậy!
Tuy biết rằng mọi người đều bị che mắt, không ai nhìn thấy, nhưng Du Đường vẫn cảm thấy cực kỳ xấu hổ.
Y đẩy văng Trình Lạc qua một bên, cả một chặng đường sau đó cũng không thèm nói với hắn một lời nào nữa.
*
Sau khi xe buýt chạy được tầm khoảng ba tiếng mới đến khách sạn, đến lúc được tháo bịt mắt, xuống xe đã là mười giờ sáng rồi. Đôi mắt chìm trong bóng tối thời gian dài đột nhiên tiếp xúc với ánh sáng nên có chút chói mắt. Trình Lạc vội cởi mũ, che lại ánh sáng cho Du Đường.
Từ góc nhìn của người khác lại là hắn vây Du Đường ở trong lồng ngực, thái độ cực kỳ thân mật.
" Anh Đường Đường ơi, anh đừng giận nữa mà, được không?" Trình Lạc ủy khuất khóc lóc nhận sai với Du Đường :" Vừa rồi ở trên xe, em kìm lòng không đặng nên mới làm thế thôi, tại vì bộ dạng anh bị che mắt thật sự rất....."
Hắn kề sát tai Du Đường, thì thầm:" Rất dâm."
Du Đường thấy nụ cười của Trình Lạc dần trở nên kỳ lạ, vội vàng dùng khuỷu tay huých hắn một cái.
" Nghĩ linh ta linh tinh cái gì đấy!" Y trừng mắt nhìn hắn, mặt lại nóng dần lên. Du Đường đột nhiên nghĩ đến gì đó, nhỏ giọng hỏi Trình Lạc:" Ủa nhưng mà vừa rồi ở trên xe, em cũng mang theo bịt mắt mà? Làm sao mà thấy được?"
" À loại bịt mắt này em biết cách xử lý nha." Trình Lạc ăn ngay nói thật:" Chỉ cần bôi lên trên bề mặt một ít giấm trắng, thì sẽ mất đi hiệu quả."
"......" Du Đường cắn răng: " Em lấy đâu ra giấm trắng!"
" Em chuẩn bị từ trước nha!" Trình Lạc khẽ cười :" Em sao mà bỏ lỡ được biểu cảm của Đường Đường khi bị em hôn! Thật sự là quá đẹp ...ai...ui...đau...."
Trình Lạc bị Du Đường dẫm vào chân , hung hăng nghiến một cái, hắn đau đến hít hà.
Đến khi hoàn hồn, mới phát hiện Du Đường đã đi vào khách sạn trước rồi, hắn vội vàng chạy theo, còn chưa kịp nói gì, đã nghe thấy Du Đường nói với cô bé lễ tân của khách sạn:
"Cho tôi một phòng đơn, cảm ơn."
"Đường Đường." Trình Lạc cực kỳ ấm ức:" Sao anh không ở chung phòng với em!"
"Anh không cần Lạc Lạc sao!" Hắn giả vờ khập khiễng đuổi theo Du Đường, đáng thương đến nỗi khiến người đứng xem cũng phải rơi nước mắt.
"Hai chúng ta khó khăn lắm mới được đi hẹn hò, sao anh lại đối xử với em như thế?"
" Chuyện lúc nãy em sai rồi, em xin lỗi anh, anh đừng bỏ rơi em mà, được không?"
Dựa vào sắc đẹp diễm lệ và giọng nói ủy khuất của Trình Lạc, rất khó để không bị người xung quanh chú ý, Du Đường đi được hai bước bỗng dưng thấy chột dạ. Y nhìn xung quanh thì đã thấy người trong sảnh khách sạn đều đang nhìn sang đây, ai nấy đều ném cho y ánh mắt trách cứ.
"......"
Du Đường lạnh lùng liếc Trình Lạc một cái, hắn lại ra vẻ ngoan ngoãn lấy lòng nháy mắt lại với y. Du Đường thở dài, giơ cờ trắng đầu hàng, y quay về quầy lễ tân, chỉ tay vào Trình Lạc đang đứng sau:" Chúng tôi có hai người, lấy cho tôi một phòng hai giường đơn."
"Vâng ạ, thưa quý khách." Cô bé đứng sau quầy lễ tân hết nhìn Du Đường, lại quay sang nhìn Trình Lạc, trong mắt hiện lên ý cười.
Ở quốc gia này, đàn ông và đàn ông yêu nhau, kết hôn đều là chuyện bình thường.
Thông qua chuyện mới xảy ra vừa rồi, cô cũng đã đoán được quan hệ giữa Trình Lạc và Du Đường, hai người này giá trị nhan sắc lại quá cao, khiến tấm lòng một hủ nữ lâu năm như cô bắt đầu dậy sóng, nhịn lắm mới không cười ra tiếng.
Cô bé cược đôi này chính là một đôi niên hạ nha, cái cậu tên Trình Lạc mới là người nằm trên.
"Chị gái xinh đẹp ơi, chị có thể giúp em một chuyện này được không, gấp lắm?"
Cô cầm chứng minh thư xem một lát, mới giương mắt nhìn Trình Lạc, hỏi hắn:" Em vội việc gì đấy?"
Du Đường đang sắp xếp lại hành lý ở bên kia, Trình Lạc thì thầm với cô nhân viên :" Khách sạn bên chị có phòng tình nhân không?"
"Có chứ." Đôi mắt cô bé lập tức sáng lên, còn nhẹ giọng bổ sung:" Hơn nữa đồ chơi bên trong rất đầy đủ đó, trong tủ quần áo còn có cả đồ hầu gái để cosplay...."
Trình Lạc mở to đôi mắt hoa đào, vội vàng nói:" Vậy chị có thể nào lén đổi hộ em thành phòng tình nhân không?"
Hắn giải thích:" Thật ra, không dám giấu gì chị, chúng em đến đây là muốn hẹn hò, chỉ là Đường Đường anh ấy rất thẹn thùng, nên mới có chuyện như vừa rồi, cho nên chị cứ đặt phòng đó cho em đi, vừa lúc em cũng có thể dỗ dành anh ấy."
Cô cười ngoác đến tận mang tai :" Ừ, được, chị sẽ đổi."
Trình Lạc nở nụ cười đơn thuần ngây thơ:" Vậy em thật sự cám ơn chị."