[Xuyên Nhanh] Bạch Nguyệt Quang Của Vai Ác Lại Chết Rồi

Chương 97: Vì vai ác chết lần thứ ba ( 25 )




【 ha ha ha ha ha ha ha ha!!! Ký chủ ngài thật là ác độc!】 hệ thống cười ha hả: 【Không khí đang tình cảm như vậy, ngài thế mà lại đi nói mấy lời đó?】

Du Đường:...... Bởi vì đây là vấn đề hiện tại ta quan tâm nhất.

Du Đường: Kể từ lần đó đến giờ, eo ta vẫn còn đang đau đây này.

Du Đường: Hắn không hề biết tiết chế, ta sợ không kịp chờ đến khi cốt truyện kết thúc, đã bị hút cho thành con cá khô.

Du Đường: Cho nên ta hy vọng hắn có thể sửa được tật xấu này.

【 ha ha ha ha ha!! 】 hệ thống bị vẻ nghiêm túc của Du Đường chọc cho cười đến đau cả bụng, nó run rẩy nói: 【 hệ thống của ngài đã cười đến chết, sau này mong ngài tự mình công lược, cố lên cố lên ~~】

Nhưng kết quả, y vừa nói xong, Trình Lạc đã phun ra một câu làm Du Được ngơ ngác.

Chỉ thấy thanh niên tuấn mỹ nhanh chóng điều chỉnh thành khuôn mặt kinh ngạc, ở trong ánh sáng leo lét của đèn ngủ, vuốt ve má Du Đường, nhẹ giọng xin lỗi:" Đường Đường ngốc quá, em xin lỗi, là tại em sơ sót."

" Em mà sớm biết chuyện anh không thích bị em đè......." Hắn cười:" Thì em đã để anh nằm trên rồi."

Du Đường: "???"

【 ha ha ha ha ha ha ha ha!!! Em không được rồi, không chịu nổi nữa, sớm muộn gì cũng bị hai người chọc cho cười đến chết!!】

Hệ thống cười lăn lộn, còn Du Đường thì ngỡ ngàng bật ngửa. Y trừng mắt nhìn Trình Lạc:" Em biết ý của anh không phải như thế này!"

" Vậy ý của anh là như thế nào?"

Du Đường nói thẳng tuột:" Ý anh là anh không muốn lăn giường với em nữa!"

" Được thôi" Trình Lạc cười rộ lên, cố tình xuyên tạc lời nói của y:" Không lăn trên giường nữa, chúng ta đứng dưới giường."

"???"

Du Đường sợ ngây cả người.

"Em thế mà lại còn không biết xấu hổ à?" Y trách móc Trình Lạc: " Em không hề biết tiết chế tí nào!"

"Ừm, em hiểu rồi." Trình Lạc nói: " Nói tới nói lui, hình như ý anh là muốn em sau này biết tiết chế thôi. Chuyện này thì đương nhiên có thể, sau này em tuyệt đối sẽ không làm những chuyện như hôm trước đối với anh nữa, em sẽ cố gắng kìm chế, cho nên Đường Đường à, anh đừng giận nữa có được không?"

"???"Du Đường cảm thấy lời này hình như là đang nhận sai thật, nhưng mà cứ có cảm giác không đúng lắm. Sau một lúc lâu, y mới phản ứng lại, cắn răng nói:" Ý anh là sau này không được làm chuyện đó nữa, chứ không phải là hạn chế thôi đâu!"

Lần này ngữ khí của Du Đường cực kỳ nghiêm trọng, không khí giữa hai người bỗng nhiên đình trệ một lát. Sau đó Du Đường được chứng kiến bộ mặt ủy khuất nhất của Trình Lạc từ trước đến này.

Ờ dưới ánh đèn ngủ chập chờn, đôi mắt hoa đào đỏ ửng, ngập nước, phảng phất sẽ ngay lập tức rơi nước mắt.

Ai nhìn thấy cũng phải mềm lòng.

" Anh Đường Đường hung dữ quá, Lạc Lạc tủi thân, Lạc Lạc buồn lắm."

Tựa như cái tên vừa rồi phun ra những lời cợt nhả trêu chọc Du Đường không phải hắn vậy, Trình Lạc nhìn chăm chăm vào Du Đường, tủi thân nói:" Lúc trước Đường Đường có nói mà, yêu thích là muốn thân thiết hơn với người đó, cho nên em mới muốn thân thiết với Đường Đường thôi mà."

"Nhìn thấy anh, là em muốn ôm anh, muốn hôn anh, muốn cùng anh làm những việc thân mật nhất, như vậy mà cũng là sai sao?"

Hắn hỏi: "Đường Đường, chẳng lẽ anh không có một chút, một chút bé xíu xiu muốn thân thiết với em sao?"

Trình Lạc vốn là đang diễn, nhưng câu cuối cùng thì đúng là câu hắn muốn hỏi nhất.

Hắn muốn biết mong muốn chân thật nhất của Du Đường.

"Anh....." Trái tim Du Đường lại lần nữa đau nhói lên, sắc mặt y trắng bệch, lắc đầu :" Xin lỗi em, anh không có."

Chỉ riêng việc này, y không muốn nói dối Trình Lạc. Không khí giữa hai người lại lần nữa rơi vào trầm mặc. Sau một lúc lâu, Trình Lạc cười rộ lên.

" Ai nha, Đường Đường, anh không cần phải xin lỗi em!" Đôi mắt cong cong, ngữ khí vẫn vô tâm vô phế như cũ:" Trước kia không phải em có nói rồi sao? Anh thích em hay không thích cũng không quan trọng, chỉ cần đừng rời khỏi em là được."

" Sau này em sẽ bảo vệ anh, bảo vệ những người mà anh quan tâm, em chỉ xin anh có thể thành thật kiên định mà ở bên cạnh em."

" Được không?"

—— sư tôn, ta không cầu người có thể yêu ta.

—— ta chỉ cầu xin người đừng đuổi ta đi có được không?

—— cầu xin người......Đừng đuổi ta đi......

Giọng nói đã không xuất hiện một thời gian dài kia, lại lần nữa vang lên trong đầu.

Vẫn là người mặc áo đen đó, đang gọi y là sư tôn.

Lời nói của hắn chồng lên lời của Trình Lạc, làm Du Đường có ảo giác hai người này thật ra là một.

Trong trí nhớ của y hiện lên khuôn mặt lạnh lẽo của vị sư tôn kia, rút kiếm chém nát ngọc bội treo bên hông của thanh niên.

—— ngọc bội đã hủy, từ nay về sau, ngươi và ta không còn quan hệ gì nữa.

Hình ảnh sau đó ngay lập vỡ tan.


Du Đường quay lại nhìn Trình Lạc đang nỗ lực giả vờ tươi cười và cặp mắt hoa đào đầy vẻ chờ mong, hô hấp của y vô thức nhanh hơn, cuối cùng nhẹ giọng trả lời:" Được."

Dù cho kết cục vẫn là phải rời khỏi đây.

Nhưng y không muốn bản thân mình biến thành hình ảnh tuyệt tình đến cực điểm của vị sư tôn đó.

Trình Lạc im lặng nhìn y một lát, mới nói:" Đường Đường, cảm ơn anh."

*

Từ sau hôm đó, Trình Lạc không còn hỏi Du Đường xem có yêu thích hắn hay không nữa.

Hắn khôi phục trạng thái hi hi ha ha như bình thường, chỉ cần nhìn thấy Du Đường, thì cả người vui vẻ như hoa nở xuân về, rực rỡ sáng sủa như mặt trời tháng chín.

Sau đó, Du Đường còn hay thấy Trương Triết và hắn đi chung với nhau, hai ngày sau đó lại đi tìm mấy nữ nghiên cứu viên chơi, trước mặt mấy người đó nở nụ cười ngọt ngào gọi chị ơi, chị à, khiến cho tim của mấy chị gái đó đều nhũn thành bãi nước.

Du Đường đứng ở góc tường nhìn lén mà kinh hồn táng đảm.

【 ký chủ, ngài có biết bây giờ ngài giống ai không? 】 âm thanh của hệ thống đột ngột vang lên, dọa Du Đường có tật giật mình nhảy dựng.

Du Đường: Giống ai?

Hệ thống chọc một nhát: 【 giống như bà vợ ai oán đang sợ ông chồng mình ngoại tình, nên âm thầm theo dõi đối phương. 】

Du Đường:???

Du Đường: Ta không phải!

【 vậy sao ngài lại để ý hắn thế?】

Du Đường: Ta chỉ sợ hắn không khống chế được bản thân, vướng phải rắc rối thôi!

Du Đường: Hôm trước Trương Triết chọc giận hắn, nhớ đâu sau lưng ta, hắn lại ra tay thủ tiêu Trương Triết thì sao, đến lúc đó chắc ta sẽ áy náy lắm.

Đúng như những gì Trình Lạc đoán lúc trước, có một bộ phận nghiên cứu viên ở trong căn cứ đều bị nắm thóp. Sau khi thân quen, Du Đường mới biết kỳ thật Trương Triết cũng có nỗi khổ riêng.

Người này đối với y cũng không tồi, cho nên y muốn ngăn cản Trình Lạc làm hại anh ta.

【 Dạo này anh ta có bị làm sao đâu, Trình Lạc ngoan ngoãn lâu như vậy rồi mà? 】 hệ thống bĩu môi: 【 Em nói ngài nghe nè, ngài ghen cứ việc nói thẳng, không có gì mất mặt cả.】

Du Đường: Ngươi......

Du Đường: Bỏ đi, không thèm giải thích với đứa trong não chỉ có chuyện yêu đương như ngươi.

Trong khi Du Đường và hệ thống trò chuyện, Trình Lạc đang cười thẹn thùng đáng yêu với nữ nghiên cứu viên thì quay đầu nhìn thấy y. Du Đường lập tức lùi ra sau, co giò bỏ chạy.

"Ơ? Đằng kia có cái gì à?" Nữ nghiên cứu viên vào phòng, bê ra một cái thùng giấy, đưa cho Trình Lạc, cô hỏi:" Sao em cứ nhìn sang bên đó mãi thế?"

"Là một con mèo ạ, một con mèo rất đáng yêu." Trình Lạc nhận lấy thùng giấy:" Cám ơn chị gái nha, em về trước đây."

"Ừm, em về nhé." Nữ nghiên cứu viên tươi cười dặn dò hắn:" Nếu em cảm thấy chưa đủ, bạn cùng phòng của chị vẫn còn đó, chị có thể mượn thêm giúp em."

" Dạ không cần đâu ạ, chừng này là đủ rồi." Trình Lạc cười ngây thơ:" Em sợ nhiều quá, Đường Đường sẽ lại không vui mất."

Nữ nghiên cứu viên che miệng, nhìn Trình Lạc ôm cái thùng quay về, cô nghĩ thầm: chắc không phải sợ Du Đường không vui, mà là sợ đối phương ăn không tiêu mới đúng.