[Xuyên Nhanh] Bạch Nguyệt Quang Của Vai Ác Lại Chết Rồi

Chương 92: Vì vai ác chết lần thứ ba ( 20 )




"......"

Trình Lạc chậm chạp không trả lời, chỉ tiếp tục ôm cứng Du Đường, trầm mặc. Đến tận lúc Du Đường tưởng rằng hắn đang nổi giận, thì mới đáp:" Em xem như anh đang nói mê sảng."

Hắn nói:" Khuya rồi, cả ngày hôm nay chắc anh cũng mệt lắm rồi, nghỉ ngơi đi thôi."

Hắn lôi Du Đường đứng dậy, nhét người vào phòng tắm:" Đi tắm đi đã, có chuyện gì thì lát nữa hẵng nói."

" Ừ, được." Du Đường cũng không ngờ thái độ của hắn lại chuyển biến nhanh như vậy, còn chưa kịp phản ứng gì thì cửa phòng tắm đã bị hắn đóng sập lại.

Trong lòng cảm thấy lo lắng cho Trình Lạc, Du Đường hỏi hệ thống: Thống Thống, Trình Lạc đang làm gì ở ngoài đó vậy.

【Để em xem thử.】 hệ thống nói: 【 hắn đang ngồi ngơ ngẩn ở trên giường. 】

Du Đường:......

Hệ thống hỏi Du Đường: 【 ký chủ, sao tự dưng ngài lại nhắc với hắn chuyện ngài rời đi?】

【 là vì chuyện con chip kia à?】

Du Đường thở dài: Ừm

Hôm nay y bị Trần Trị trừng phạt, đến mức chảy cả máu mũi, y cảm thấy kỳ lạ nên mới hỏi hệ thống. Hệ thống cho y biết, kỳ thật từ khi con chip kia bị cấy vào đầu, thì Du Đường đã bắt đầu đi lên con đường chết rồi. Bởi vì con chip đó sẽ khiến não bị nhiễm độc, ăn mòn dần dần đại não, đến lúc không chịu được nữa, thì sẽ thất khiếu chảy máu, chết vô phương cứu chữa.

(Thất khiếu chảy máu là máu chảy ra từ các lỗ trên mặt là mắt mũi miệng tai)

Nói cách khác, cho dù Du Đường và Trình Lạc có lật đổ tổ chức, bắt những người này phải chịu trách nhiệm trước pháp luật, tránh việc bị biến thành vật thí nghiệm, thì cuối cùng cũng vẫn phải chết, chẳng qua vấn đề ở đây là chết sớm hay chết muộn mà thôi.

Cho nên Du Đường mới thử thăm dò Trình Lạc về việc mình một ngày nào đó sẽ rời đi. Còn có một nguyên nhân là hôm nay Trình Lạc dễ tính hơn mọi hôm, làm cho y ngạc nhiên và rất vui mừng, cảm giác được Trình Lạc càng ngày càng trở nên tốt đẹp hơn.

Hắn lại đưa ra kế hoạch mở một trại trẻ mồ côi, khiến Du Đường nghĩ rằng dù cho không có y ở bên, chàng trai này cũng sẽ đồng hành với những đứa trẻ đó, cùng vượt qua chướng ngại trong tâm hồn.

Du Đường rửa mặt, đánh răng xong ra ngoài vẫn còn thấy Trình Lạc ngồi im như phỗng trên giường. Nghe thấy động tĩnh của y, hắn mới hoàn hồn, quay sang vẫy tay, nở nụ cười tươi rói:" Qua đây nè, ngủ chung với em."

Du Đường thấy hắn có vẻ vẫn ổn thì nhẹ nhàng thở hắt ra. Y vừa nằm lên giường, Trình Lạc đã bò lên quấn lấy, ôm y không chịu buông. Tuy rằng bây giờ đang vào hè, nhưng Du Đường trời sinh thể hàn, bị ôm chặt như vậy cũng không cảm thấy nóng lắm, đành chiều theo hắn.

" Sau này anh đừng nói như vậy nữa được không?" Trình Lạc ấm ức nói:" Hồi trước em có nói rồi, anh có không yêu em, em cũng sẽ không cho anh rời bỏ em, anh tưởng em nói đùa sao?"

" Anh cảm thấy anh có bản lĩnh gì mà đòi thoát được từ tay em?" Trình Lạc ôm siết lấy y :" Cho nên đừng mơ tưởng hão huyền nữa, hôm nay anh nói mê sảng, em xem như không nghe thấy, lần sau mà anh còn đả động đến chuyện này nữa, em bảo đảm ngày mai anh không thể xuống giường được, em không tin không trị được cái miệng nhỏ của anh."

"......" Trước kia Du Đường mà nghe thấy Trình Lạc nói những lời tục tĩu này sẽ muốn đánh hắn một trận. Nhưng bây giờ, không hiểu tại sao, trong lòng lại cảm thấy tê dại, nhói đau. Bởi vì y biết thật ra, đứa nhỏ này tuy rằng nói chuyện rất hung dữ, nhưng chưa bao giờ thật sự ra tay với mình.

Hệ thống nói đây là tình yêu.

Khi yêu thương một người thì sẽ vì người đó mà thay đổi. Kể cả có là vai ác cũng không ngoại lệ.

Không muốn làm tổn thương người đó, luôn luôn suy nghĩ thay cho người đó, không muốn rời xa, muốn vĩnh viễn ở bên cạnh nhau. Trái tim của y càng lúc lại càng đau đớn hơn, Du Đường nhắm mắt lại, bàn tay lặng lẽ nắm chặt ngực áo. Trán toát ra mồ hôi lạnh.

Rốt cuộc.....Yêu là gì?

Vì sao y không có loại tình cảm này?

Vì sao y không giống Trình Lạc, không chân thành, cũng không kích động?

Cơ thể y rốt cuộc là thiếu mất thứ gì?

Bỗng nhiên, một âm thanh xa lạ già nua quanh quẩn vang lên trong đầu, từng chữ từng chữ rõ ràng, đâm thẳng vào linh hồn.

—— đường nhi, con phải nhớ kỹ.

—— con là hy vọng của chính đạo, vĩnh viễn không cần thứ tình yêu rẻ rúng có thể che tai che mắt của con.

—— bởi vì trên con đường trở thành thần, thứ tình cảm vô dụng này sẽ trở thành chướng ngại của con.

—— chỉ có vứt bỏ tơ tình, mới có thể tu thành vô tình đạo, sau đó phá kiếp trở thành thần.


Một đêm mưa trắng xóa, chàng trai mặc đồ đen mang khuôn mặt mơ hồ quỳ gối trước mặt y, giọng nói quật cường cố chấp.

"Sư tôn, ta vĩnh viễn sẽ không thu hồi những lời đã nói với người!"

" Người muốn giết ta, ta cũng sẽ nguyện chết dưới kiếm của người mình yêu, không oán không hối hận!"

Ngón tay Du Đường run lên nhè nhẹ, hơi thở trở nên dồn dập.

"Đường Đường? Đường Đường?" Giọng nói nôn nóng của Trình Lạc truyền tới lỗ tai, Du Đường mở choàng mắt, mờ mịt nhìn Trình Lạc.

" Anh, vừa rồi bị làm sao vây?"

"Lúc nãy bỗng dưng anh thở rất nhanh, còn đổ rất nhiều mồ hôi." Trình Lạc sợ hãi, vội vã đưa khăn cho Du Đường lau mồ hôi, không ngừng xin lỗi:" Xin lỗi anh, Du Đường, về sau em không nói những lời như vậy nữa, anh đừng sợ, em không nói...."

Du Đường nhìn hắn, lại nhớ đến chàng trai mặc đồ đen đó. Y lắc đầu:" Không phải anh sợ em đâu, anh chỉ là......có hơi mệt mỏi."Y không đành lòng nhìn bộ dạng lo lắng của Trình Lạc, liền duỗi tay xoa đầu hắn:" Được rồi, mau ngủ đi thôi, anh không sao đâu."

" Vâng, vâng." Trình Lạc thật sự bị dọa rồi. Sau đó, hắn cũng không dám ôm Du Đường nữa, chỉ dám cầm lấy tay y, nhắm mắt lại, nhưng mà cả đêm cũng không ngủ được. Du Đường thì tốt hơn hắn một chút, nằm xuống là ngủ được ngay, nhưng lại nằm mơ cả đêm.

Trong giấc mơ đó, nội dung quá phức tạp, hình ảnh khi thì rõ ràng, khi lại mơ hồ, đến lúc Du Đường tỉnh dậy thì lại không nhớ được gì, chỉ là khóe mắt lại hơi ẩm ướt. Chắc là khóc trong lúc nằm mơ.

" Chú ơi, chú dậy rồi ạ!" Đứa bé trai đứng cạnh giường của Du Đường, cầm tay em gái, nhìn y nói:" Hôm qua thật sự cảm ơn chú!"

Bọn trẻ tuy rằng gặp chuyện như vậy, nhưng đôi mắt lại vẫn thanh triệt sạch sẽ như cũ, bé trai nói với Du Đường:" Cháu tên là Khương Vũ, em gái cháu là Khương Ngôn, sáng nay anh Trình Lạc nói với chúng cháu là chú vì chúng cháu mà phải chịu khổ rất nhiều, thật sự xin lỗi chú...."

Thằng bé nói càng lúc càng lí nhí, nhìn cực kỳ áy náy.

" Thật ra cũng không nghiêm trọng như vậy." Du Đường đứng dậy, cười rộ lên:" Anh Trình Lạc nói đùa với các cháu thôi."

Y lảng sang chuyên khác, hỏi:" Anh Trình Lạc đâu rồi?"

" Dạ, ảnh bảo đi nấu cơm ạ!"

"Ừm, ừm." Du Đường trèo xuống giường: " Vậy chú đi rửa mặt vệ sinh cái đã rồi đi tìm cậu ấy sau."Góc áo Du Đường đột nhiên bị níu chặt, y nương theo đó nhìn qua khuôn mặt bé gái.

" Chú, chú ơi." Bé gái đỏ mặt thẹn thùng gọi.

Du Đường mềm cả lòng, dịu dàng hỏi:" Sao thế?"

" Đây, cho chú cái này." Khương Ngôn móc ra từ túi áo một viên kẹo, đưa cho Du Đường:" Cái này là anh Trình Lạc cho cháu, cho chú đấy."" Cảm, cảm ơn chú hôm qua đã cứu cháu...."

Cô bé tắm rửa sạch sẽ xong thay một bộ quần áo mới, trông thật là xinh đẹp, giống như thiên sứ hạ phàm. Du Đường đột nhiên cảm thấy bản thân trở nên phấn khởi. Tâm tình tiêu cực quẩn quanh trong lòng từ chiều hôm qua đến giờ tiêu tán sạch, y nhận lấy viên kẹo , nhẹ giọng nói:" Cảm ơn Ngôn Ngôn."