Nghe thấy lời này của hắn, Du Đường nháy mắt đã hiểu.
Lúc trước nơi Trình Lạc bị giam giữ khắp nơi đều là camera theo dõi, hắn biết y để ý chuyện này nên không dám quá phận với mình.
Bây giờ đi vào phòng của y, không có theo dõi. Trình Lạc nhất định sẽ không bỏ qua cho y!
Trong đầu Du Đường chợt hiện ra nội dung không dành cho trẻ em dưới 18 tuổi ở trong cuốn sách 《 hàng đêm thừa hoan: Tổng tài đại nhân và tiểu phu lang chạy trốn của hắn 》. Lúc đó có một nữ nghiên cứu viên nhầm thùng sách của y với mình nên mới tiện tay nhét cuốn truyện tranh vào đó. Sau vụ sách vở loạn thất bát tao đó, Du Đường luôn muốn lén mang cuốn sách đó vứt đi, nhưng kết quả thì lần nào cũng bị Trình Lạc phát hiện lấy lại.
Hắn giật lại cuốn truyện, kéo cao chăn lên, đè y dưới thân, sau đó nói:" Đây là cuốn sách làm mẫu cho em để mai mốt làm gì cũng có tài liệu để nghiên cứu, anh đừng có mà nghĩ đến việc' hủy thi diệt tích' đấy."
Nghĩ đến biểu tình của Trình Lạc lúc đó, Du Đường gian nan nuốt nước miếng, ngón tay giật giật. Y định bụng khuyên nhủ:" Đừng chủ quan, không chừng có tai vách mạch rừng thì sao?"
" Trên đường đến đây, em đều đã quan sát phòng của tất cả các nghiên cứu viên, phát hiện màu sắc trên màn hình của mỗi cánh cửa đều không giống nhau, vừa rồi anh dẫn em vào phòng, tiến hành mở khóa bằng vân tay, màn hình sẽ biến từ màu lam thành màu xanh lục, mà những phòng khác màn hình vẫn là màu lam." Trình Lạc nắm chặt bàn tay Du Đường, đan năm ngón tay vào bàn tay của y, nắm chặt. Sau đó tay còn lại nắm tay kia của y nâng lên, kề đến bên môi, đặt nụ hôn nhẹ nhàng lên mu bàn tay Du Đường, nhìn y cười rộ lên xán lạn như ánh mặt trời.
" Hơn nữa, bây giờ đang trong thời gian làm việc, những nhân viên khác chắc hẳn còn đang ngâm mình trong phòng thí nghiệm, cho nên theo em nghĩ, xung quanh đây chắc không còn ai đâu~~"
"???"Du Đường khiếp sợ.
Có một cái đầu thông mình tuyệt đỉnh không phải là để sử dụng vào những trường hợp như thế này đâu!
"Nhưng mà......" Du Đường nỗ lực tìm cớ: "Lỡ đâu chút nữa có người tìm anh....."
" Tìm anh thì anh đừng trả lời là được rồi?" Trình Lạc nheo mắt nhìn:" Nếu kẻ nào cản trở việc của em, thì giết quách đi."
" Dù sao trong căn cứ này cũng không có ai tốt, kiểu gì em cũng sẽ giết sạch, chết sớm chết muộn gì chả được."
"???"Du Đường đột nhiên cảm thấy lúc trước những lời hứa hẹn của thằng nhóc này với y đều là lừa đảo.
Có phải là luôn tính toán sau khi thoát ra khỏi đây sẽ ngay lập tức biến căn cứ thành lò mổ heo đúng không!
" Em bình tĩnh một chút được không?" Du Đường nói:" Vừa rồi , chuyện xảy ra bên trong cánh cửa, em đột nhiên đập vỡ camera đã làm cấp trên nảy sinh nghi ngờ rồi, bây giờ đừng có động một cái là lại đòi giết người, nếu bị nghe được thì em sẽ gặp nguy hiểm."
" Muốn em không nói cũng được thôi." Trình Lạc nháy mắt với y:" Muốn em nghe lời lại càng đơn giản."
" Chỉ cần anh không muốn em làm, em sẽ kiên nhẫn mà chịu đựng." Hắn kề sát vào cổ Du Đường, hôn lên dấu vết tối hôm qua hắn để lại, giọng khàn khàn thổi vào lỗ tai Du Đường:" Nhưng mà tóm lại, đến khi nào anh mới cho em nếm chút ngon ngọt đây?"
"???"Du Đường cảm thấy lời của Trình Lạc có chút quái quái, cứ y như đang thao túng tâm lý mình. Nhưng mà ngẫm nghĩ cẩn thận thì cũng có chút đạo lý đấy?
Nói chung là y tới đây để xoát đầy độ hảo cảm của Trình Lạc, hơn nữa Trình Lạc lại đưa ra điều kiện rất mê hoặc--- chỉ cần làm cái này cái kia, yêu yêu đương đương, là tên đại ma vương này sẽ ngoan ngoãn phục tùng mình. Vả lại, hừm, giá trị vũ lực của hắn..... Nếu Trình Lạc thật sự ép buộc, y muốn chạy cũng chạy không thoát.
Hay là chấp nhận đi vậy?
Xem như bị muỗi chích một cái, nam nhi đại trượng phu, chuyện này chỉ là chuyện nhỏ.
" Thật ra cũng không phải là không được..." Tuy là nói đã nghĩ thông rồi, nhưng mà Du Đường cũng có chút xấu hổ, lại có chút áy náy vì lừa bịp Trình Lạc, y ngập ngừng:" Chỉ cần em đảm bảo sau này đừng manh động, nghe lời anh, bây giờ đang không bị theo dõi, có thể khụ, có thể làm cũng được."
Mắt Trình Lạc sáng rỡ." Đây là tự anh đồng ý đấy nhé." Hắn cười giảo hoạt như hồ ly:" Đừng có hối hận đổi ý đấy."
*
Một giờ sau, Du Đường cảm thấy hối hận rồi, không hề giống bị muỗi chích một tí nào.
Này không phải muỗi, cái này là chày sắt mới đúng. Loại chày siêu lớn ấy.
Chết ở chỗ là kỹ thuật lại còn điêu luyện, làm cho một người thanh tâm quả dục như y cũng phải cắn răng chịu đựng mới không buột miệng rên to, trước mắt mông lung một tầng hơi nước.
Đại khái là do vụ thân thể tương tính một trăm phần trăm kia ban tặng, Du Đường cũng không cảm thấy khó chịu, Trình Lạc đã là thiên tài lại còn chịu khó nghiên cứu, khiến cho y lúc mê lúc tỉnh, không bảo trì được cả sự tỉnh táo. Cả người lúc trầm lúc bổng như bay trên mây.
" Du Đường, có ở đó không?" Giọng Trương Triết vang lên bên ngoài:" Tôi là Trương Triết đây."
" Sếp nói tôi đưa Trình Lạc đến phòng của cậu ta, cậu có biết cậu ta đang ở đâu không?"
Du Đường bỗng dưng căng thẳng, Trình Lạc thấy thế thở dài một hơi.
" Anh sợ à." Trình Lạc nhoẻn miệng cười, kề sát vào tai Du Đường, thì thầm:" Sợ anh ta nhìn thấy bộ dạng này của anh sao?"
" Dừng một chút, dừng lại." Ngón tay Du Đường run rẩy, trên người toàn là mồ hôi:" Để anh nói với anh ta vài câu, đuổi anh ta đi."
Trình Lạc tốt tính đáp ứng:" Được, anh nói đi."
Du Đường chỉnh lại giọng, thanh thanh nói:" Ừm, bây giờ Trình Lạc đang ở cạnh tôi, nhưng mà chúng tôi còn chút chuyện chưa xử lý xong, nửa tiếng sau anh quay lại được không?"
" Nửa tiếng?" Trình Lạc nhíu mày, chống cằm lên bả vai Du Đường, hỏi y:" Anh xem thường em?"
"???"
Trình Lạc , làm người một lần giùm cái đi! Y sắp hỏng mất rồi!
Nếu chiều theo Trình Lạc muốn làm gì thì làm, sợ là con quái vật này sẽ hút khô Du Đường mất, ngày mai y sẽ còn là một cái xác rỗng!
" Ừm, được, nửa tiếng sau tôi sẽ quay lại!" Trương Triết nói xong thì quay đi, đột nhiên nghĩ đến cái gì lại dừng lại, đứng trước cửa phòng nói:" Tôi nghe giọng cậu hình như không thoải mái lắm? Chỗ tôi có thuốc đau họng đấy, lúc nào qua tôi mang theo cho."
Khuôn mặt Du Đường thẹn đến đỏ bừng. Trình Lạc ở sau lưng cười không dừng được, lồng ngực run lên từng đợt.
"Đừng cười!" Du Đường xấu hổ tê cả da đầu, đẩy Trình Lạc ra, đứng lên:" Còn việc khác phải làm, chúng ta chuẩn bị trước một chút, lát nữa Trương Triết quay lại thì....."
Y muốn chạy, lại bị túm kéo lại, ném lên giường. Cả người bị Trình Lạc đè lên, hai bàn tay đan xen mười ngón với Trình Lạc, đột nhiên hắn tấn công thật nhanh, kéo Du Đường vào lốc xoáy lần nữa.
Trình Lạc nằm trên lưng y, nở nụ cười nhả từng chữ:" Nếu chỉ còn nửa tiếng, anh à, đêm xuân đáng giá ngàn vàng, một phút cũng không thể lãng phí.
------
H văn khó edit quá