Tiếng chuông cảnh báo trong đầu Du Đường vang lên inh ỏi, y vừa muốn rút tay về, lại nghe thấy âm thanh lạnh lẽo truyền ra từ trong phòng tắm:" Anh cũng biết rồi đấy, đôi khi em không kiềm chế được sức mạnh của mình, vạn nhất mà đứt thì sao."
"......"
Lại giở thói uy hiếp rồi đấy!
Thế mà lúc trước còn bảo sẽ nghe lời mình!
Bây giờ lại hóa thành một vị hỗn thế ma vương càn quấy không xem ai ra gì!
Du Đường bị lôi vào phòng tắm, đè lên cánh cửa hôn môi, y bày tỏ sống không còn gì luyến tiếc.
Lần sau, nhất định, phải chuẩn bị tất cả các vật dùng cần thiết khi Trình Lạc tắm rửa! Tuyệt đối không để cho thằng nhóc này tìm ra cách lợi dụng sàm sỡ y.
Trình Lạc thực hiện được mưu đồ thì vui vẻ lắm, đặt một tay sau gáy y mà hôn. Đại khái nếu là thiên tài thì ở phương diện nào cũng là thiên tài, kỹ thuật của hắn tiến bộ thần tốc. Du Đường vốn ít nhu cầu thế mà cũng bị hắn vờn cho ra cảm giác.
Ngón tay thon dài còn dính bọt nước của Trình Lạc lần xuống phía dưới, nắm lấy "cậu em" của Du Đường, y mở to mắt định phản kháng đã bị cắn một cái. Sau đó Trình Lạc thuận thế tách môi y ra, một âm thanh run rẩy không khống chế được tràn ra khỏi miệng. Trong phòng tắm kín kẽ hơi nước mịt mờ, âm thanh này rõ ràng như cào vào lỗ tai, khiến người nghe ngứa ngáy.
Du Đường: "!!!???"
ĐM! Đây mà là giọng của mình à??
Trình Lạc ra vẻ thỏa mãn lắm, hắn kề môi bên tai y, thủ thỉ:" Quả nhiên, anh rên thật là dễ nghe."
Nói xong, hắn xoay người mặc quần áo ra ngoài, mặc kệ Du Đường đỏ bừng mặt hóa đá tại chỗ, chân tay bất động, chỉ có thể ngơ ngác đứng nhìn bóng lưng Trình Lạc.
Dáng người hắn đặc biệt cân đối, chỗ nào cần cường tráng thì cường tráng, chỗ nào cần thon thì thon thả, cả cái chỗ đó cũng thật lớn..... Ấy chết, Du Đường cuống cuồng dời tầm mắt khỏi cái chỗ siêu lớn đó đó. Nhưng khi nhìn ra sau lưng Trình Lạc, Du Đường ngạc nhiên lộ ra biểu tình cực kỳ nghi hoặc khi thấy có một vết sẹo ở xương sống trải dài từ cổ đến xương cụt của hắn.
Bởi vì y biết cơ thể Trình Lạc đã được khai phá đến mức cực hạn, năng lực tự hồi phục đặc biệt mạnh mẽ, nếu không phải vết thương quá nghiêm trọng thì sẽ không để lại dấu vết. Cho nên y có chút khó hiểu rốt cuộc vết thương lúc đó phải nặng đến nhường nào mới có thể để lại vết sẹo trên người hắn.
*
Ban đêm hai người đắp chung một cái chăn ngủ ở trên đệm, Trình Lạc ôm Du Đường, ỷ lại dựa sát đầu vào cổ y, mái tóc mềm mại cọ qua cọ lại. Từ khi ở cạnh Du Đường, chất lượng giấc ngủ của hắn ngày một tốt hơn.
Ngày trước không thể ngủ được, bây giờ mỗi ngày đều muốn ôm Du Đường lăn vào trong chăn mà nằm. Trong phòng yên tĩnh đến mức có thể nghe được cả tiếng hít thở. Du Đường kéo cao chăn lên qua đầu, xoay người đối mặt với Trình Lạc, nhỏ giọng hỏi:" Vết sẹo sau lưng em là thế nào?"
Trình Lạc mở to mắt, tươi cười hỏi lại :" Lúc trước anh tới đây, không đọc tư liệu về em sao?"
"...... Anh là nhân viên mới." Du Đường:" Rất nhiều chuyện anh cũng không biết."
Trình Lạc sửng sốt, một lúc sau mới rướn mặt lại gần Du Đường, nói:" Là lúc em bị rút xương cột sống để lại."
Con ngươi của Du Đường co lại, kinh hãi nhìn Trình Lạc. Trình Lạc không để ý mà vẫn ôn tồn miêu tả cho y:" Ừm, khoảng thời gian đó, em không thể cử động được, chỉ có thể nằm liệt trên bàn thí nghiệm, giống như một đống thịt bầy nhầy, trơ mắt nhìn họ rút xương, băm xác, lấy máu em, lại không thể làm được bất cứ gì...."
Giọng của hắn thật khẽ, thật chậm, y như đang tự thuật về một sự kiện bình thường:" Thường thì họ còn sẽ đập gãy hết xương em, hoặc là cắt bỏ từng phần trên cơ thể, quan sát phản ứng của em...."
"Đủ rồi, đừng nói nữa." Sắc mặt Du Đường tái nhợt, chỉ nghe thôi mà cả người đều đau đến run lẩy bẩy. Trái tim như bị ai đó bóp nghẹt, càng lúc càng bóp chặt,càng lúc càng đau đớn, cảm giác khó thở bao vây quanh người y. Du Đường chụp lấy tay Trình Lạc, xin lỗi không ngừng:" Xin lỗi em, xin lỗi em....."
Khoảng thời gian gần đây, Trình Lạc luôn rất bình tĩnh, làm y xem nhẹ không nghĩ tới, kỳ thật chàng trai này đã chịu nhiều đau khổ đến mức y không thể tưởng tượng ra được. Cơ thể và đại não được khai phá đến cực hạn khiến cho trí nhớ của Trình Lạc trở nên siêu phàm, không cách nào quên được những ký ức thống khổ tận cùng đó.
Muốn quên cũng không thể quên được.
Trình Lạc hơi giật mình trước thái độ của Du Đường. Sau một lúc lâu, hắn nắm tay người đàn ông nâng lên trước mặt:" Anh xin lỗi làm gì....Cũng không phải anh làm......"
Bỗng nhiên hắn lạnh lẽo nói:" Hơn nữa đối với những việc họ đã làm với em, một người em cũng sẽ không bỏ qua, em sẽ khiến cho họ nếm gấp trăm gấp ngàn lần những thống khổ em đã từng phải chịu đựng."
Ở nơi tăm tối, Du Đường phảng phất thấy trong cặp mắt đen nhánh của Trình Lạc là bạo ngược và lửa giận bừng bừng, cùng hận ý khắc cốt ghi tâm muốn hủy diệt tất cả mọi thứ. Y không nhịn được gọi tên thanh niên.
"Trình Lạc."
Trình Lạc hoàn hồn: "Ơi?"
" Em có nghĩ đến chuyện sau này thoát khỏi đây em sẽ làm gì không?"
" Em không phải nói rồi sao? Em sẽ giết sạch tất cả mọi người......"
" Sau đó nữa?" Du Đường chặn lời hắn nói rồi hỏi:" Sau khi báo thù xong cơ, em có nghĩ đến chuyện muốn làm gì chưa?"
" Về sau muốn làm gì à?"
Lệ khí trong mắt tản đi đôi chút, trong thời gian đau khổ dài đằng đẵng, lần đầu tiên Trình Lạc sinh ra mê mang đối với tương lai.
Nhờ có Du Đường mang sách vào đây, trong nửa năm qua, Trình Lạc tuy không được ra ngoài cũng vẫn phác họa được thế giới bên ngoài một cách tương đối.
Nhưng hắn lại luôn một lòng một dạ muốn báo thù, muốn những kẻ từng làm tổn thương hắn phải trả một cái giá thật đắt. Từ trước đến nay, hắn chưa từng nghĩ tới sau khi báo thù xong thì sẽ làm gì tiếp theo?
"Đúng vậy." Du Đường nhẹ giọng nói: "Báo thù đương nhiên là quan trọng, nhưng cũng phải nghĩ cho tương lai về sau muốn làm gì, muốn sống như thế nào."
"Đời người quá dài không phải chỉ có mỗi thù hận, còn có cả vui sướng và hạnh phúc, em nên nghĩ đến chuyện làm sao để sau này có thể sống thật tốt, bù đắp lại quá khứ đã chịu quá nhiều tổn thương của mình."
Chung quy Du Đường không tin trong đầu Trình Lạc chỉ có giết người băm xác. Y cảm thấy trong lòng đứa nhỏ này chắc chắn vẫn tồn tại thiện ý. Chỉ là thiện ý đã bị chôn quá sâu, cần phải có người giúp hắn kéo phần thiện đó ra.
"......" Trình Lạc trầm mặc một lúc lâu sau mới trả lời Du Đường.
" Lần đầu tiên anh tới đây em đã lừa anh."
" Người được in trên trò chơi xếp hình kia chính là mẹ của em."
" Em nhớ rõ diện mạo của bà, nhớ rõ tất cả những lời bà đã từng nói."
" Mẹ em đi ăn trộm, bị người ta bắt được, sống sờ sờ bị đánh đến chết."
" Mẹ con em không có hộ khẩu, không có tiền, em đói không chịu nổi nên mẹ em mới đánh liều đi ăn trộm, lại không ngờ tới bởi vậy mà đến mạng sống cũng không giữ được."
"Sau đó em bị bắt đến chỗ này, bắt đầu chịu đựng thí nghiệm từ ngày này sang ngày khác...."
Lần này hắn không bình tĩnh nổi nữa, lúc nhắc tới mẹ mình, Trình Lạc siết chặt tay Du Đường run lẩy bẩy.
" Em hận bản thân mình vô năng, hận xã hội tàn khốc, hận tất cả mọi người, em căm hận hết thảy, nếu có thể, thậm chí em muốn giết sạch tất cả để chôn cùng mẹ em."
" Nhưng mà...." Trình Lạc dừng lời nói lại một chút.
Du Đường nhẹ nhàng ôm chặt hắn, tiếp cho hắn thêm sức mạnh.
" Nhưng mà em biết, nếu em thật sự làm vậy thì mẹ em sẽ rất buồn."
Trình Lạc siết chặt quần áo của Du Đường, nỗ lực khắc chế hơi thở dồn dập.
" Mẹ đã từng dạy em, bảo không phải tất cả mọi người đều là người xấu."
" Nếu có người thật lòng đối xử tốt với em, em nhất định cũng phải đối xử tốt với người đó, bởi vì chỉ có như vậy, mới có thể gặp được những người thiện lương, mới có thể được người khác trợ giúp,:
"Trước kia em không tin." Trình Lạc nhắm mắt lại, áp lên ngực Du Đường, lắng nghe tiếng tim đập: "Nhưng bây giờ...... Em tin rồi."
" Anh hỏi em sau khi báo thù xong thì muốn làm gì...." Hắn ôm chặt lấy Du Đường, lần đầu tiên chân thật bày tỏ nỗi lòng mình :" Em nghĩ, chỉ cần mãi mãi ở cạnh anh, thì muốn em làm gì cũng được."
--