【???】 hệ thống ngẩn người ra một chút rồi cười ầm lên:【 ha ha ha ha ha ha ký chủ, ngài thật độc ác nha! 】Sau đó nó cười lăn lộn một trận, rồi phát hiện ra Du Đường đen mặt, không hề có tí nào là nói đùa.
Nó không cười nổi nữa, kinh hồn táng đảm can ngăn: 【 ký chủ, ngài thật sử muốn hắn chặt đi à? Ngài phải đặt mình vào hoàn cảnh của người khác mà thông cảm chút đi chứ, làm như vậy là nghiệp lắm đó, vi phạm đạo đức làm người đó!】
Du Đường lúc này mới hoàn hồn, mím môi: Vậy ngươi nói xem bây giờ phải làm sao?
【......】 hệ thống đã đổ mồ hôi đầy lưng.
May quá, may mà nó cản ký chủ lại, bằng không vai ác nhỏ đáng thương thiếu kinh nghiệm cuộc sống này sẽ bị ký chủ thao túng tâm lý nghe lời tự cung biến thành thái giám mất.
【 ngài có thể...... Ừm, dùng tay giúp hắn nha! 】
Hệ thống ra chủ ý: 【 hoặc là ngài có thể dạy hắn tự dùng tay an ủi là được!】
【 Hắn từ trước đến giờ vốn không có được giáo dục, cái gì cũng không biết, chỉ làm theo bản năng thôi. Cho nên kỳ thật nhìn bê ngoài tuy khá nguy hiểm, trên thực tế chỉ cần dỗ ngọt, nhẹ nhàng chỉ bảo hắn! Giống như dạy trẻ con vậy á!】
Du Đường cúi đầu, nhìn cái của nợ kia, khóe mắt giật giật : Ngươi bảo cái thứ này có phải của trẻ con không?
Du Đường: Hàng của hắn còn to hơn của ta!
【...... Ha ha ha ha ha ha!! 】 hệ thống cười lộn ruột.
Du Đường mặt đen thui nhưng y không phủ nhận biện pháp của hệ thống đưa ra chưa chắc đã không tốt. Nếu cơ thể y hiện tại đối với Trình Lạc giống như bạc hà mèo gây nghiện, y có thể lợi dụng điểm này, lừa dối Trình Lạc, để hắn sinh ra hảo cảm với mình, dạy dỗ hắn thành người bình thường.
Nghĩ đến đây, Du Đường mới sực nhớ ra hỏi hệ thống: Đúng rồi, Thống Thống, độ hảo cảm của hắn với ta hiện giờ là bao nhiêu.
【 để em xem thử......Ủa ĐM??? 】
Tiếng kêu sợ hãi của hệ thống làm Du Đường sinh ra dự cảm không hay.
Du Đường: Làm sao vậy? Nhiều hay ít?
【 âm, âm, âm 100 điểm! 】
Du Đường:?????
Du Đường: Còn có cả số âm nữa hả!!!
【 Em cũng không biết nữa!! Quá đáng sợ luôn, sao mà hắn lại hận ngài thế! 】 hệ thống đổ mồ hôi lạnh: 【 nếu không phải thân thể của hai người tương tính 100 phần trăm, sợ rằng vừa rồi hắn đã xé nát ngài ra thành thịt vụn rồi! 】
Du Đường sợ hãi vô thức nuốt nước bọt.
Cố gắng điều chỉnh biểu cảm của bản thân trở nên hiền hòa đi, " Dịu Dàng " nhìn hắn đang tự hỏi" chặt như thế nào", sửa lời:" Anh sai rồi, thật ra chặt đi cũng không phải biện pháp tốt, anh có cách tốt hơn giúp em giải quyết vấn đề."
" Cách gì?" Trình Lạc ôm Du Đường, lè lưỡi liếm dấu răng trên cổ y, giống như chó con mà liếm tới liếm lui. Sau lưng Du Đường tê rần rần, y dò dẫm tay xuống dưới, môi kề sát tai của Trình Lạc trả lời hắn :" Cách làm em thấy sướng."
" Cho nên em có thể đáp ứng yêu cầu của anh...." Giọng nói đàn ông trầm thấp từ tính, hơi thở ấm áp phả vào tai , mang theo ý vị cực kỳ mê hoặc : " Nếu anh làm em thấy sung sướng, em phải nghe lời anh, đừng giết anh được không?"
Đây là lần đầu tiên Trình Lạc bị loại cảm giác nóng rực này dày vò, đầu óc đã sớm choáng váng.
Nghe thấy Du Đường nói, hắn mờ mịt gật đầu, mơ màng hồ đồ đáp ứng lời của y.
*
Du Đường tuy rằng sống thanh tâm quả dục nhiều năm như vậy , nhưng không ăn thịt heo thì cũng phải thấy heo chạy, hơn nữa bản thân cũng hay tự động tay giải quyết vấn đề, cho nên hiện tại trợ giúp một con gà lên đỉnh là chuyện bình thường.
Cuối cùng, Trình Lạc ôm chặt lấy y, thoải mái đến mức thân thể run lẩy bẩy.
Sau khi sung sướng đủ rồi, hắn lười biếng nằm dài ra thảm, tóc mái đen nhánh ướt nhẹp mồ hôi, dán lên khuôn mặt trắng nõn xinh đẹp, ngũ quan tinh xảo đến mức không thể tưởng tượng, đôi mắt hoa đào ánh lên nét thỏa mãn, vừa ngây thơ vừa dâm dục. Du Đường thầm khen ngợi, đẹp quá, đẹp đến mức không phân biệt nam nữ.
Nếu như Trình Lạc ở thế giới của y, có thể hạ gục cả giới giải trí trong nháy mắt, trở thành đỉnh lưu có giá trị nhan sắc đứng đầu.
" Thoải mái quá." Trình Lạc trở mình, đầu gối lên cánh tay, tươi cười nhìn Du Đường :" Em rất là vui sướng nha."
【 đinh ——độ hảo cảm củaTrình Lạc +10, độ hảo cảm hiện tại là - 90 điểm! 】 hệ thống thở dài: 【 ký chủ à, gánh thì nặng mà đường thì xa, haizzz ~】
Du Đường:...... Không cần ngươi nói ta cũng biết!
Y nở nụ cười tiêu chuẩn cười giả lả, ôn nhu trả lời Trình Lạc:" Em vui là tốt rồi."
" Không muốn cười thì đừng cười." Trình Lạc đứng dậy, xiềng xích trên chân kéo theo vang lên tiếng leng keng. Hắn không quan tâm ném dây xích sang một bên, nói với Du Đường :" Mẹ em nói là, đã đáp ứng yêu cầu của người khác thì nhất định phải làm được."
" Em vừa rồi đã đáp ứng không giết anh, trước mắt sẽ không đổi ý." Nói đến đây, hắn chớp chớp mắt, hạ mông ngồi xuống, cả cơ thể có khuynh hướng vồ vào mặt Du Đường, nhìn lom lom:
" Mà anh trai lừa đảo nè, tên anh là gì nha?"
Không đợi Du Đường trả lời, hắn đã tự giới thiệu: "Em tên là Trình Lạc!"
Hắn chỉ lên bảng tên màu trắng trên áo, nói với Du Đường :" Đây chắc là tên của em đó!"
Bao nhiêu năm qua, hắn chưa từng được căn cứ dạy dỗ bất kỳ tri thức nào, chỉ không ngừng làm thí nghiệm trên cơ thể của hắn.
Cho nên bộ não và cơ thể của hắn mạnh mẽ đến mức nào thì không ai biết chắc, nhưng tình cảm, đạo đức và kinh nghiệm cuộc sống đều là trang giấy trắng, cái gì cũng chỉ làm theo bản năng.
Nhưng mà lúc nãy hắn có nhắc tới mẹ của mình, Du Đường cho là có lẽ hắn còn nhớ rõ ký ức trước năm năm tuổi.
" Anh tên là Du Đường." Du Đường nhặt lên một tờ giấy ở trên mặt đất, lại lấy bút máy từ túi áo blouse trắng, viết lên tên của mình :" Là hai chữ này."
Trình Lạc vươn ngón tay ra chỉ lên chữ " Du ", há mồm đọc " Du?" , rồi lại chỉ lên chữ " Đường" , đọc " Đường?"
Thấy Du Đường gật đầu, hắn mếu máo: "Cái tên này thật kỳ quái."
Du Đường: "......"
Du Đường còn chưa kịp nói thêm gì, cây bút máy trong tay đã bị Trình Lạc cướp đi.
Hắn rũ mắt, nhẹ nhàng chuyển động bàn tay, ước lượng trọng lượng và kích thước của bút máy, sau đó phục chế hoàn mỹ bút tích của Du Đường trên giấy. Du Đường nhìn mà ngây cả người.
Trình Lạc được cầm bút máy, giống y như đang cầm một món đồ chơi, hắn giương mắt nhìn Du Đường, cây bút trong tay lại một lần nữa chuyển động, lần này phác họa ra một bức tranh ký họa giống hệt người thật.
Chính là Du Đường với vẻ mặt ngây như phỗng. Kể cả khuôn mặt và hình dáng đều không sai lấy một li nào.
Hệ thống kinh ngạc cảm thán: 【 Đm! Ký chủ ơi! Hắn giỏi quá đi! 】
Du Đường: Ngươi giật lời thoại của ta!
Du Đường: Trên tư liệu có nói hắn chưa từng tiếp xúc đến hội họa, tại sao lại vẽ ra được bức tranh y như thật? Chẳng lẽ đây chính là thiên tài được khai phá bộ não đến cực hạn sao?
Du Đường nói giỡn: Ta nghĩ giờ mà chỉ cần cho hắn cái đòn bẩy, hắn sẽ nhấc bổng được cả địa cầu.
【 Ngài không nói thì thôi, ngài nói rồi đến em còn cảm thấy chuyện đó rất có khả năng! 】
Du Đường:......
"Đẹp không?" Du Đường còn đang miên man suy nghĩ, Trình Lạc đã vẽ xong bức tranh, giơ lên cho y nhìn, bày ra vẻ mặt chờ được khen, giống như một đứa trẻ đang tự hào về chiến tích của mình, mong chờ được người lớn khích lệ.
Làm Du Đường bỗng nhiên có ảo giác hắn kỳ thật rất ngoan ngoãn.
Y gật đầu: "Đẹp lắm."
"Em vẽ rất giống anh, quá lợi hại."
Nghe được lời khen, Trình Lạc cười cong cong đôi mắt, cầm bức tranh nhét vào lồng ngực Du Đường:" Bức tranh này xem như món quà tặng anh nha."
" Để cám ơn." Hắn gục lên vai Du Đường, mặt dạt dào hứng thú, má hơi ửng hồng :" Chuyện vừa nãy, làm thêm lần nữa được không anh?"
------------------
Editor có điều muốn nói:
Chương này có hai ảnh đế !
Du Đường: Trình Lạc vẫn còn là đứa trẻ!
Tui: Đừng có tin, nó lừa đó!