Cây kẹo bông gòn bị đạp nát bét kia cuối cùng bị Thẩm Dục ăn hết.
Người đàn ông có thói khiết phích luôn luôn sạch sẽ kia cứ vừa ăn vừa khóc, hắn không cảm thấy ngọt cũng không thấy bẩn, chỉ có đau đớn khổ sở như bị dao cùn cứa từng nhát vào trái tim.
Ngày hôm sau Thẩm Dục về nhà chính, chui vào trong lồng sắt ở phòng ngủ.
Hắn cuộn tròn trên đệm mỏng, tưởng nhớ những lời Du Đường nói với mình.
Người đó ngồi trước cửa lồng sắt, vươn tay kéo hắn ra ngoài, bảo hắn đường đường chính chính mà làm người.
Khi đó Du Đường còn nói với hắn:" Em đừng sợ, anh ở đây với em."
Bọn họ còn ngoéo tay thắt cổ một trăm năm không được thay đổi, ai thất hứa người đó là con chó con.
Hắn đã tin rồi, tin lời hứa đó.
Thế mà bây giờ Du Đường lại nuốt lời.
" Anh là con chó con." Thẩm Dục vùi người vào chăn, ôm mặt khóc nức nở:" Anh mới là chó con...."
Cứ như vậy mà lặp đi lặp lại, giống như nếu nói thêm vài câu như thế, Du Đường sẽ tỉnh lại mà mắng chửi hắn.
Thẩm Dục cứ nằm ở trong lồng mãi cho đến khi Tống Thành tìm được, ý thức của hắn đã không còn tỉnh táo.
Đả kích quá lớn dẫn tới tổn thương tinh thần, xuất hiện ảo giác, sốt cao, mấy ngày liền không ăn không uống khiến cơ thể bị mất nước nghiêm trọng, lần này hắn suýt chết.
Thẩm Dục vốn đã là người bị bệnh tâm thần phân liệt có tinh thần cực kỳ không ổn định. Trước kia có Du Đường ở cạnh nên bệnh tình xem như đã chữa khỏi, bây giờ Du Đường lại chết thảm trước mặt hắn như vậy. Áp lực tâm lý quá lớn khiến cho hắn không gắng gượng nổi, tỉnh thần hoàn toàn sụp đổ.
Tống Thành sốt ruột đưa hắn tới bệnh viện, sau khi trị liệu một thời gian mới có thể làm hắn khôi phục ý thức. Trải qua nửa tháng tự tra tấn bản thân, Thẩm Dục đã gầy hốc hác, xương gò má nhô cao, hốc mắt lõm vào trong làm cả người hắn càng có thêm vẻ âm trầm, không còn khí phách hăng hái của thanh niên như trước nữa.
Trong phòng bệnh có TV, Thẩm Dục mở TV xem. Lúc chuyển đến kênh tin tức thấy TV đang chiếu tin Hàn Tử Thần và Vân Thanh tuyên bố ở bên nhau sau khi trải qua muôn vàn khó khăn. Ngón tay hắn cứng đờ sau đó buông lỏng ra rồi nhẹ nhàng nhấn tắt TV.
Cùng lúc đó, con ngươi u ám của Thẩm Dục bỗng lóe lên vài tia sáng nhàn nhạt. Hắn xin Tống Thành cho mình xuất viện, mang thi thể Du Đường vẫn luôn được bảo tồn ở nhà xác đi hỏa táng, lại mang một ít tro cốt cho vào chiếc lọ nhỏ bằng ngón tay, xâu vào dây chuyền đeo lên cổ.
Số tro cốt còn lại thì đặt vào mộ cho Du Đường, lập một chiếc bia đem tên Du Đường khắc lên bên trái, hắn để lại phần trống bên phải bia mộ để khắc tên của chính mình.
Thẩm Dục lẳng lặng đứng trước mộ của Du Đường, hắn không nói gì cũng không hề rơi lệ. Những bông tuyết đầu tiên bay lãng đãng trong không trung, vệ sĩ vội vã bung dù che cho hắn, trường bào trăng non phối hợp với chiếc dù màu đen làm khung cảnh lại càng thêm ảm đạm thê lương.
Thẩm Dục vươn tay đón lấy một bông tuyết, con người vô hồn nhìn bông tuyết dần tan thành nước, trong lòng tràn ngập lạnh lẽo và cô độc. Trái tim đã hóa đá mất đi cảm giác.
Chết lặng, cứng đờ.
Thật lâu sau đó, hắn mới nói với thủ hạ:" Đi thôi, chúng ta cần phải trở về."
*
Về đến nhà Thẩm Dục lại trở lại như bình thường. Lúc cần ăn thì ăn, cần uống thì uống, làm việc và nghỉ ngơi có quy luật, cố gắng sống và sinh hoạt thật tốt.
Sau đó nửa năm, hắn tận diệt Hàn gia.
Người của Hàn gia không ngờ tới chuyện Thẩm Dục đột nhiên phát điên. Lại còn là dùng biện pháp đồng quy vu tận. Hắn không thèm suy xét tới lợi hại thiệt hơn, trực tiếp cài thuốc nổ, biến tập đoàn cao ốc của Hàn gia thành bột mịn.
Sau đó, bắt cóc những kẻ còn sống của Hàn gia, cho họ được trải nghiệm cảm giác bị tra tấn bảy ngày bảy đêm sống không bằng chết, mới đại phát từ bi cho một viên đạn giải thoát.
Trong số đó, Hàn Tử Thần và ông nội của hắn là chết thảm nhất, cảnh sát phải moi từ chậu cơm cho chó ở chỗ của Thẩm gia mới tìm được xương cốt của hai người nọ.
Hành động cực đoan của Thẩm Dục lần này làm cả nước chấn động. Hắn biến thành tội phạm nghiêm trọng bị truy nã trên toàn quốc, là phần tử tội phạm nguy hiểm nhất, bất cứ cảnh sát nào bắt gặp cũng được trực tiếp bắn chết tại chỗ.
Các công ty của Thẩm gia bị đóng cửa, tài sản bị tịch thu niêm phong, cơ nghiệp vài thập niên của dòng họ Thẩm toàn bộ đều mất trong tay của Thẩm Dục.
Trong khi đó đương sự là Thẩm Dục thì lại không hề quan tâm đến những việc xảy ra.
Sau khi làm xong hết mọi việc, hắn nhờ Tống Thành nhận nuôi Tiểu Công Chúa, bản thân thì mang theo tro cốt của Du Đường, dùng một chiếc motorhome để bắt đầu hành trình du lịch của chính mình.
Hắn lên kế hoạch đi lữ hành, mang Du Đường đi tham quan tất cả các địa phương trên cả nước, mỗi chỗ đều đến chơi một lần.
Mỗi lần đến một nơi, hắn sẽ chụp rất nhiều ảnh lưu niệm, dán ở bên trong xe, dán kín rồi thì đóng thành những cuốn album , sau đó xếp thành chồng ở trong xe.
Buổi tối hắn sẽ ngủ trong nhà xe, nhắm mắt lại là sẽ nằm mơ, mơ lại quãng thời gian mà Du Đường còn ở bên cạnh, mơ thấy người đàn ông tủm tỉm cười móc kẹo ra cho hắn, anh sẽ xoa đầu rồi gọi hắn là " Công chúa nhỏ"
Mơ thấy Du Đường mắng hắn chơi game dở, lần đầu tiên nhìn thấy pháp sư lại trốn sau lưng của xạ thủ. Mơ thấy nụ hôn ở công viên giải trí kia. Mơ thấy tiếng súng vang lên, trước mắt chỉ còn một màu máu đỏ rực.
Chợt bừng tỉnh từ trong cơn mộng mị, đêm đã khuya lắm rồi, Thẩm Dục đều sẽ thở dốc từng ngụm từng ngụm, tay siết chặt ngực áo, khó thở đến nỗi làm cho hắn cảm thấy rằng bản thân mình sẽ chết ngay lập tức. Sau đó, hắn không tài nào ngủ tiếp được nữa, trợn trừng mắt mà nằm đến tận hừng đông.
Thẩm Dục cứ tự đày đọa bản thân như vậy sống hết một năm, thẳng đến đêm ngày 24 tháng 12, hắn kết thúc chuyến đi của mình, quay về biệt thự nơi đã từng thuộc về hắn và Du Đường.
Căn biệt thự này trước đây hắn đã chuyển tên sang cho Tống Thành nên không bị tịch thu, vẫn còn y nguyên như một năm trước đây. Thẩm Dục lấy chìa khóa mở cửa, tầm mắt dừng lại ở bộ bàn ghế trong phòng khách. Vẫn là như vậy, chưa từng có người động tay vào.
" Thẩm Dục."
Đột nhiên nghe thấy giọng của Du Đường, Thẩm Dục mở to đôi mắt nhìn về ghế nằm bên cạnh cửa sổ, lại phát hiện nơi đó rỗng tuếch, nào có bóng dáng của Du Đường?
"Lại là ảo giác......"
Thẩm Dục cười khổ.
Một năm qua, hắn rất hay nhìn thấy ảo giác của Du Đường. Ảo giác ấy rất sinh động, rất chân thực, nhưng chỉ là hoa trong gương trăng trong nước, chỉ cần chạm vào sẽ vỡ tan.
Nhưng mà....... chung quy cũng có thứ để tưởng nhớ.
Thẩm Dục đi lên lầu hai, đẩy cửa phòng ngủ bước vào. Lúc này đã là 11h30 phút ngày 24 tháng 12, Thẩm Dục mang đống album mở ra đặt ở đầu giường, lại đi tắm rửa thay quần áo, sau đó đặt một ly nước lên tủ đầu giường rồi nhẹ nhàng đặt lưng xuống giường.
Lúc này là 11h55 phút, hắn lấy ra một chiếc lọ thủy tinh đầy những viên thuốc màu trắng. Thẩm Dục cầm ly nước, ngửa đầu nuốt hết toàn bộ mấy chục viên thuốc ngủ.
Rồi sau đó nằm thẳng lưng trên giường, đôi tay chắp lại nhẹ nhàng đặt trên bụng, bắt chước tư thế ngủ của nàng công chúa ngủ trong rừng ở trong câu truyện cổ tích Du Đường đã từng kể.
Dược hiệu của thuốc phát tác, đau đớn đến mức linh hồn như muốn tróc ra khỏi xác. Nhưng chàng trai xinh đẹp lại cong môi nở nụ cười thật hạnh phúc.
-----Du Đường, chàng hoàng tử của ta ơi, công chúa của chàng đã ngủ mất rồi.
-----Liệu chàng có đến cứu ta không?
Đến lúc cảnh sát tìm được căn biệt thự, chỉ phát hiện ra một cái xác đã lạnh cứng nằm trong căn nhà chứa đầy những bức ảnh.
Cuối cùng cảnh sát đưa ra thông cáo Thẩm Dục sợ tội tự sát, thời gian tử vong: 00h ngày 25 tháng 12.
Sau này Tống Thành dựa theo yêu cầu trước khi mất của Thẩm Dục, mang tro cốt của hắn đặt vào mộ của Du Đường để hai người ở cùng nhau.
Câu chuyện cổ tích rốt cuộc đã đi đến hồi kết, trên tấm bia đá, di ảnh của hai người được đặt sát cạnh nhau, rốt cuộc thì không một ai có thể tách rời hai người họ được nữa.
---
editor anhquan