"Du Đường? Du Đường?"
Thẩm Dục thấy Du Đường gục xuống trước mặt mình, ngay lúc đó âm thanh xung quanh hắn biến mất hoàn toàn.
Hắn bò lê thân thể trên mặt đất, tới chỗ người đàn ông đang nằm, cẩn thận mà gọi:" Du Đường!"
Hắn không để ý trường bào đã hỗn độn toàn máu lẫn với bùn đất, cũng không dám chạm vào người Du Đường, chỉ cẩn thận gọi y:" Sao anh lại ngã nữa rồi? Ngày hôm qua không phải em dặn rồi sao? Nếu thấy khó chịu thì phải nói với em...."
"Thẩm gia!" Một đám thủ hạ chạy lại, vây lấy Thẩm Dục bảo hộ ở bên trong, nhìn thấy dáng vẻ của hắn thì đều bị dọa cho choáng váng. Một người trong số đó đánh bạo nói với Thẩm Dục:" Thẩm gia, nơi này không an toàn, sát thủ có lẽ đã trà trộn vào du khách trong công viên, để an toàn chúng ta phải mau chóng rời đi!"
Nhưng Thẩm Dục mắt điếc tai ngơ, chỉ quỳ rạp xuống cạnh Du Đường, lấy hết can đảm chạm lên mặt y.
Hắn không hề khóc, thậm chí còn tươi cười, sau đó cẩn thận nâng Du Đường dậy ôm vào lòng:" Đấy, em đã bảo rồi mà, anh chỉ giỏi cậy mạnh, bây giờ té ngã nên cảm thấy mất mặt, còn nằm mãi ở đó không chịu đứng dậy...."
Chính Thẩm Dục có lẽ cũng không biết mình đang nói gì, chỉ nở nụ cười, trêu chọc Du Đường:
" Anh vậy là xấu tính lắm anh biết không?"
" Được rồi, em không trách anh, anh mở mắt ra đi."
" Dậy đi anh, chúng mình còn đang hẹn hò mà."
" Lát nữa chơi trò chơi chán rồi, em còn muốn đi nhà hàng tình yêu để ăn cơm, không nói cho anh biết vị trí là để tặng cho anh một bất ngờ...." Hắn lấy từ trong túi áo ra một cái hộp nhỏ, đưa tới trước mặt Du Đường :" Xem này, em còn chuẩn bị quà Giáng Sinh cho anh, là nhẫn đấy."
Hắn lấy chiếc nhẫn màu trắng bạc ra nhẹ nhàng đeo lên ngón tay của Du Đường :" Em muốn dùng chiếc nhẫn này để khiến anh ở bên cạnh em mãi mãi, ai cũng không thể cướp anh đi..."
"Thẩm gia!"
Thủ hạ hô to: " Anh ta đã chết rồi! Mục tiêu của sát thủ ban đầu chính là Du Đường! Hiện tại vẫn không rõ có còn mai phục không, ngài không rời đi sợ là sẽ gặp nguy hiểm!!!"
Những lời này giống như một lưỡi dao sắc bén rạch ra một đường trong không khí, đâm thằng vào người Thẩm Dục, mang hắn từ ảo mộng của chính mình ném ra ngoài hiện thực.
Lúc này hắn như mới hoàn hồn, ngẩng đầu lên nhìn xung quanh, nghe được tiếng thét chói tai của du khách và tiếng chuông cảnh báo vâng lên ầm ĩ trong công viên.
Ồn ào quá, ầm ĩ quá, màng nhĩ hắn lùng bùng, trong đầu chỉ còn những tiếng nổ ầm ầm vang lên.
Đồng tử dần dần khôi phục tiêu cự, hắn cúi đầu nhìn người đang nằm gọn trong lồng ngực. Chỉ toàn là một màu đỏ, viên đạn xuyên qua lồng ngực, tạo ra một lỗ hổng trên người Du Đường, nếu không phải có áo ngoài che đi, cơ hồ có thể nhìn xuyên qua đó để nhìn thấy trái tim bể nát.
Hắn đột nhiên hoàn toàn tỉnh táo, sau đó là vạn kiếp bất phục(*)
(*)"vạn kiếp bất phục": thành ngữ này bắt nguồn từ một câu trong kinh Phật: "Nhất thất nhân thân, vạn kiếp bất phục", nghĩa là: Một phen mất thân người, vạn kiếp cũng không thể có lại được nữa.
"Ha, ha, ha......"
Hô hấp Thẩm Dục trở nên dồn dập, hắn há miệng thở dốc từng tiếng ngắn ngủi.
Hắn cố gắng dùng bàn tay đã dính đầy máu bịt miệng vết thương trước ngực Du Đường.
Từng giọt nước mắt rơi xuống từ đôi mắt vẫn mở trừng trừng kia, bên trong con ngươi của hắn toàn là ảnh ngược của người thương, người đó đã nhắm mắt ngủ mãi rồi, không còn hơi thở nữa.
"A......"
Thật lâu sau, trong cổ họng mới phát ra một âm tiết đơn điệu. Rồi sau đó, Thẩm Dục ôm Du Đường kéo vào lồng ngực, hắn đau đớn lắm, chỉ có thể gào khóc, kêu a...a...từng tiếng, nước mắt ồ ạt rơi xuống khuôn mặt trắng bệch của người trong lòng rồi chảy xuống cổ áo, biến mất không thấy nữa.
Trời mùa đông, lạnh quá, hơi thở cũng hóa thành tuyết, làm tầm mắt trở nên mơ hồ.
Thẩm Dục ôm Du Đường cuồng loạn mà khóc lớn như một đứa trẻ, hoàn toàn không màng đến tầm mắt của người xung quanh. Hắn không nói thêm được lời nào cứ gào khóc mãi, đau đớn, nức nở.
*
Cuối cùng Thẩm Dục bị thủ hạ đánh ngất khiêng về .
Họ định tách hai người đang ôm nhau ra, lại không làm thế nào để gỡ tay Thẩm Dục ra được, đành phải từ bỏ, cứ để nguyên như vậy mà mang đi.
Chờ đến lúc Thẩm Dục tỉnh lại thì đã ở biệt thự. Hắn nằm trên giường, vẫn ôm chặt Du Đường trong ngực, máu thấm trên người của hai người bị độ ấm trong nhà hun đến gay mũi.
" Ngài tỉnh rồi à?" Bên cạnh Thẩm Dục truyền đến giọng của Tống Thành, Thẩm Dục ôm Du Đường ngồi dậy, ngơ ngác nhìn người đang ngồi trên ghế.
Hắn như bị mất hồn, đến lúc phản ứng lại, thì đã bò xuống giường, quỳ gối trước mặt Tống Thành, níu lấy góc quần anh mà cầu xin:" Tống Thành, anh, anh, anh cứu cứu Du Đường đi? Anh là bác sĩ, nhất định có cách để cứu anh ấy!"
Hắn kéo Tống Thành sang nhìn Du Đường:" Anh xem, anh ấy bị bắn một phát, không nguy hiểm đến tính mạng, trước kia tôi bị thương anh đều chữa khỏi được, bây giờ anh ấy chị bị thương nhẹ thôi, anh chắn chắn có thể chữa hết được đúng không?"
"......" Tống Thành nhìn Thẩm Dục hèn mọn cầu xin, trong con ngươi xẹt qua một tia không đành lòng. Việc Thẩm Dục thua trong tay Du Đường là chuyện anh chưa bao giờ nghĩ tới.
Mười năm trước, khi lần đầu tiên nhìn thấy Thẩm Dục, trong mắt của thiếu niên chỉ còn sự kiên quyết và tàn nhẫn.
Chỉ là Du Đường đột ngột xuất hiện khiến Thẩm Dục bắt đầu chậm rãi thay đổi.
Sau khi Du Đường bị ung thư phổi, anh cũng đã nhìn thấy bộ dạng thất hồn lạc phách của Thẩm Dục. Tuy nhiên anh nghĩ chỉ cần chờ Du Đường chết đi, qua một thời gian, Thẩm Dục có lẽ là có thể bò ra được khỏi bể tình của người này rồi.
Nhưng hiện giờ, mâu thuẫn của Thẩm gia và Hàn gia đang ở đỉnh điểm, Du Đường lại bị sát thủ do Hàn gia thuê bắn chết trước mặt Thẩm Dục. Trước khi chết, kể cả một câu trăn trối cũng chưa kịp nói.
Đả kích này đối với Thẩm Dục thật sự....Quá khủng khiếp.
" Anh ta đã chết rồi." Dù cho không đành lòng đến mức nào, Tống Thành cũng bắt buộc phải để Thẩm Dục tỉnh táo lại nhìn vào sự thực.
" Viên đạn xuyên thấu trái tim, trước khi chết có lẽ anh ta cũng không cảm nhận được đau đớn."
" Bây giờ việc ngài cần phải mang anh ấy đi chôn cất, ngài cũng đừng ngồi đó....." Tống Thành chỉ vào thi thể Du Đường." Đừng có ngồi đó ôm một cái xác chết cứng nữa, vô dụng thôi."
" Anh ấy không chết!!" Thẩm Dục đứng dậy, đẩy văng tay Tống Thành ra, hắn lảo đảo nửa bước mới đứng vững, chỉ vào Tống Thành:" Anh cmn đừng có đứng đó nói hươu nói vượn! Anh chữa không được, tôi đi tìm người khác!!"
Tống Thành thở dài, anh lấy ra một cái hộp thủ hạ Thẩm Dục lúc trước đã chuẩn bị, mở ra đưa cho Thẩm Dục xem vật bên trong.
Đó là một que gỗ dùng để làm kẹo bông gòn.
Cây kẹo rơi xuống đất đã bị giày xéo nát bét, trên đó vẫn còn dính máu của Du Đường, đỏ đến mức chói mắt.
"Thứ này là nhặt được bên cạnh xác của Du Đường, hình như là anh ta đang giấu sau lưng, đến lúc chết đi mới rơi xuống đất." Tống Thành trầm giọng nói :" Tôi nghĩ, chắc là anh ta mua cho ngài, nên là mang đến đây."
Nói xong , anh đưa hộp cho Thẩm Dục rồi đứng dậy rời đi, trước khi đi còn nói thêm:
" Du Đường bị ung thư phổi giai đoạn cuối, dù ngài có chăm sóc thế nào thì đến một ngày nào đó anh ta cũng sẽ rời đi, cho nên lần này phát sinh sự cố ngoài ý muốn, ngài cũng đừng tự trách bản thân. Tôi nghĩ nếu là tôi là anh ta thì cũng sẽ không muốn nhìn thấy ngài biến thành bộ dạng suy sụp như vậy...."
Sau khi cửa phòng ngủ đóng lại, Thẩm Dục ôm lấy cái hộp, loạng choạng ngã ngồi ra đất.
Hắn nhìn người đàn ông đang nằm trên giường, rồi lại nhìn chiếc hộp đặt cây kẹo bông gòn.
Trong đầu tua lại hình ảnh cô bé vừa cười vừa cầm kẹo ở công viên giải trí.
Giọng Du Đường vẫn còn phảng phất bên tai.
" Tôi đi toilet mốt tí, em ở đây ngoan ngoãn ngồi chờ nhé, đừng đi lung tung biết không?"
Người nhạy bén luôn quan sát tình hình xung quanh như hắn lúc đó trong đầu chỉ toàn là yêu đương hẹn hò, không nhận ra hướng Du Đường đi lúc đó không phải là toilet...
Hóa ra, là như vậy. Du Đường vì muốn mua kẹo bông gòn cho mình nên mới nói dối.
Chỉ bởi vì hắn dừng mắt ở cây kẹo này chỉ đúng một cái chớp mắt. Thế nên người này mới ngây ngốc mà chạy đi mua về cho hắn.
Phỏng chừng lúc đó giấu ở sau lưng có lẽ là muốn cho hắn một bất ngờ .
Sau đó sẽ được nghe anh gọi công chúa nhỏ, chọc hắn cười, trêu hắn người lớn rồi mà còn thích ăn đồ ngọt.
Đây là cách Du Đường hay dùng để dỗ hắn.
Thẩm Dục cắn chặt môi nhưng vẫn không kìm chế được dòng nước mắt chảy dài.
Hắn dựa vào mép giường, dùng ngón tay vuốt ve mặt Du Đường, ấm ách nói :" Du Đường....."
" Sao anh lại ngu như vậy?"