Thẩm Dục hóa đá luôn rồi, hắn chầm chậm xoay người, đôi mắt vẫn còn đang đỏ au cứ thế mà ngơ ngác nhìn Du Đường.
" Anh nói, anh nói thật à?"
" Ừ, là thật." Du Đường trả lời:" Nhưng tôi có điều kiện."
"Điều kiện gì?"
" Chờ đến sau khi tôi đi rồi, em phải tiếp tục cuộc sống bình thường của chính em, chờ đến khi quên được tôi, thì tìm một người yêu em, thích hợp với em ở cạnh em cả đời."
Nói xong lời này đột nhiên Du Đường có một loại cảm giác dejavu kỳ lạ.
Trước kia hình như y cũng đã từng nói lời này với người nào đó rồi.
" Được." Chưa kịp nghĩ ra người kia là ai thì Thẩm Dục đã đáp ứng yêu cầu của y.
Thanh niên kéo tay Du Đường, con người lấp lóe ánh sáng:" Chúng ta quen nhau thử xem."
Đây là lần đầu tiên Du Đường cho hắn cơ hội.
Hắn tuyệt đối không thể buông tay.
Lúc này Thẩm Dục giống người sắp chết đuối vớ được cọc, biết rằng cọc sẽ chìm nhưng vẫn muốn thử một lần.
Chẳng sợ kết cục sẽ càng thêm thống khổ, nhưng ít ra hiện tại, hắn và Du Đường đã là người yêu, hai người họ sẽ đi cùng nhau đoạn thời gian cuối cùng này
Du Đường đưa ra yêu cầu này, chỉ hy vọng Thẩm Dục có thể tuân thủ hứa hẹn, chờ y đi rồi thì quên đi, trở lại làm một Thẩm Dục của ngày xưa.
Hiện tại đối phương đã đáp ứng yêu cầu, y mới yên tâm thở phào nhẹ nhõm.
*
Nói là thử quen nhau nhưng Thẩm Dục cũng không làm chuyện gì kỳ lạ, vẫn chỉ chăm sóc Du Đường như bình thường, nấu cơm, đưa thuốc cho y.
Đến buổi tối, hắn hỏi xem Du Đường có muốn ngủ chung không, nghe được lời đồng ý mới dám leo lên giường nằm. Lần này Du Đường chủ động lăn qua kề sát người Thẩm Dục, quàng tay qua ôm hắn:" Ngủ đi, đừng trằn trọc nữa."
" Quầng thâm mắt to đến nỗi sắp thành gấu trúc rồi, xấu không thể tả nổi." Y nói đùa:" Yêu cầu của tôi với bạn đời rất cao, đầu tiên là phải đẹp, nếu em xấu đi, chúng ta sẽ chia tay."
"Không được chia tay." Thẩm Dục biết y nói đùa, nhưng vẫn lo lắng, hắn đối mặt với Du Đường , ôm tay y đặt lên trán hắn:" Làm gì có chuyện mới ngày đầu tiên quen nhau đã đòi chia tay, hai ta còn có cả đời để ở cạnh với nhau."
Du Đường búng trán hắn một cái, ra vẻ nghiêm túc nói: "Nếu không muốn chia tay thì phải nhắm mắt ngủ ngay, đừng để cho tôi phải sốt ruột."
Trong phòng ánh sáng leo lét, Thẩm Dục nhìn thật sâu vào mắt Du Đường, lưu luyến mà cọ cọ mu bàn tay y, sau đó nhắm mắt lại, nói.
" Vậy anh hôn em một cái, hôn em một cái, em sẽ ngủ ngay."
"......"
Du Đường nhìn hắn như vậy bỗng dưng lại hơi muốn cười.
Thẩm Dục đợi một lát không thấy gì thì thấp thỏm trong lòng, lại bắt đầu giở trò giả trẻ con, bổn cũ soạn lại.
" Anh ơi, vậy chúng ta chơi sắm vai nhân vật đi anh?"
" Em là công chúa ngủ trong rừng, anh là hoàng tử, anh tới để hôn em!"
"...... Phụt." Du Đường nhịn không nổi cười lăn cười bò.
Lần trước Thẩm Dục giả thành đứa trẻ y không hề có bằng chứng, nhưng lần này thật sự quá rõ ràng, ở ngay dưới mi mắt của y mà bày trò, để y bắt được quả tang tại trận.
Nghe được tiếng cười của Du Đường, Thẩm Dục xấu hổ chín cả mặt.
Đời này hắn chưa từng mất mặt đến độ như vậy.
Đã đâm lao thì phải theo lao, bây giờ mà không diễn tiếp sẽ càng xấu hổ hơn, nhưng nếu bị lộ ra là giả vờ sẽ bị công khai xử tội mất.
Đúng là nhất thời tiến thoái lưỡng nan.
" Được." Ngoài dự đoán, Du Đường cười một lúc thì cũng không từ chối yêu cầu của hắn.
Trên môi mềm nhũn, tim Thẩm Dục đập nhanh như sắp văng ra khỏi lồng ngực, vì đang ở trong bóng tối nên âm thanh lại càng rõ ràng hơn.
Du Đường chỉ định hôn nhẹ một cái thôi, ai ngờ lại bị Thẩm Dục ôm eo kéo lại.
Thanh niên đặt tay ra sau đỡ lấy cổ y, ấn xuống nụ hôn này.
Nóng bỏng, điên cuồng, lại nhuốm màu tuyệt vọng, mịt mờ.
Thẩm Dục dùng sức ôm Du Đường, rồi lại không dám làm thương tổn đến y, chỉ dè dặt cẩn thận để y không thấy khó chịu, dịu dàng hôn sâu.
Chờ đến khi hắn buông tay ra, Du Đường đã thiếu khí đến mức gần ngất đi.
"Khụ khụ......"
Nghe thấy y ho khan, Thẩm Dục lập tức thay đổi sắc mặt: " Xin lỗi, Du Đường, là tại em không tốt, em không nhịn nổi, em....."
Du Đường bịt miệng hắn :" Được rồi, tôi không yếu ớt như em nghĩ đâu."
Y cười dịu dàng nhìn Thẩm Dục, dù giọng có hơi khàn nhưng lại rất ôn nhu, hỏi hắn:" Bây giờ công chúa nhỏ đã được hoàng tử hôn rồi, nghe lời mà đi ngủ thôi được không nè?"
Thẩm Dục chua xót, gật đầu: "Vâng, nghe lời anh."
Hắn nhắm mắt lại, đặt tay Du Đường lên ngực, nắm nhẹ:" Ngủ ngon, Du Đường."
" Ừ." Du Đường mân mê từng lọn tóc của hắn:" Chúc em ngủ ngon!"
*
Đêm hôm đó Thẩm Dục ngủ rất say, thẳng đến giữa trưa của ngày hôm sau mới dậy. Hắn mở to mắt nhìn xung quanh không thấy Du Đường đâu thì tỉnh táo ngay lập tức.
Vội vàng nhảy xuống giường, vừa gọi tên Du Đường, vừa chạy ra ngoài.
Tận đến khi nghe thấy tiếng trả lời, lại nhìn thấy người đàn ông đang ngồi trong phòng khách cho Tiểu Công Chúa ăn trưa thì mới cảm thấy an tâm.
" Có chuyện gì thế?" Du Đường nhìn mặt hắn tái nhợt thì cau mày:" Em đừng lúc nào cũng gọi to thế, tôi có chạy đi đâu đâu, em hoảng cái gì?"
Thẩm Dục ôm lấy y, vùi đầu vào cần cổ , nhỏ giọng buồn bã :" Lần sau anh mà dậy trước nhất định phải gọi em, em không muốn lúc em tỉnh dậy lại không thấy anh ở bên cạnh."
Du Đường ngẩn người, cảm nhận được cảm xúc của Thẩm Dục , y thở dài. Vươn tay vỗ nhẹ lưng hắn, dỗ dành:" Được, về sau tôi nhất định sẽ gọi em."
"Được rồi, buông tay đi." y đẩy Thẩm Dục ra :" Bây giờ cũng quá bữa trưa , em ngủ lâu như vậy chắc cũng đói bụng rồi."
" Trong phòng bếp có thức ăn, em hâm lại cho nóng rồi hẵng ăn."
" Vâng."
Thẩm Dục được dỗ dành thì cũng vui vẻ, ngoan ngoãn vào phòng bếp.
*
Từng ngày từng ngày trôi qua, hai người ở biệt thự sống cuộc sống rất êm đềm.
Hằng ngày chơi game, xem phim điện ảnh, truyền hình, chăm sóc Tiểu Công Chúa.
Cực kỳ giống những đôi tình nhân bình thường.
Nhưng cho dù cố gắng lừa mình dối người thế nào thì bệnh tình của Du Đường cũng càng lúc càng nghiêm trọng.
Tuy rằng hệ thống có mở chế độ " miễn đau", nhưng ho khan, nôn ra máu và rụng tóc vẫn là vấn đề rất lớn.
Thời gian sau đó, Du Đường nhờ Thẩm Dục cạo đầu cho mình, rồi đeo lên bộ tóc giả.
Thẩm Dục nhìn y mà trong mắt toàn là khổ sở.
Du Đường an ủi hắn bảo là không sao.
Y cũng không quan tâm đến hình tượng lắm.
Nhưng đến ngày hôm sau khi y tỉnh lại, đã thấy Thẩm Dục cạo sạch mái tóc dài của mình.
Cả một mái tóc đen nhánh mềm mượt, mỗi lần y sấy khô cho Thẩm Dục đều rất hâm mộ, mái tóc đẹp như vậy mà hắn không chút do dự cạo sạch trơn.
Du Đường khổ sở trong lòng, trách cứ Thẩm Dục :" Sao em lại làm thế?"
Thẩm Dục cười trừ, hắn ôm bàn tay chỉ còn da bọc xương, nhẹ giọng nói đùa:" Người yêu thường hay mang đồ đôi mà, hai ta so với họ còn lợi hại hơn."
" Đây gọi là " tóc đôi " đấy, ai cũng phải hâm mộ."
Nói đến đây Thẩm Dục khựng lại, khó xử nói với Du Đường :" Nhưng mà hôm trước anh có bảo yêu cầu bạn đời của anh là phải xinh đẹp, em biến thành thế này...."
"Em không xấu." Du Đường chặn lời hắn, cảm động ngập tràn trong lòng.
Y vươn tay chạm nhẹ lên mặt Thẩm Dục, trả lời hắn :' Em có biến thành như thế nào cũng luôn rất xinh đẹp."