[Xuyên Nhanh] Bạch Nguyệt Quang Của Vai Ác Lại Chết Rồi

Chương 67: Vì vai ác chết lần thứ hai ( 30 )




Ngày hôm sau, khi tỉnh dậy, hệ thống thông báo cho Du Đường rằng độ hảo cảm của Thẩm Dục đã đầy 100 vào đêm hôm qua.

Hiện tại có hai lựa chọn, một là khiến cho bệnh tình của Du Đường hoàn toàn chuyển biến xấu rồi chết đi rời khỏi thế giới này, hai là ở lại với Thẩm Dục thêm một khoảng thời gian.

Hệ thống nhẹ giọng đặt câu hỏi: 【 ký chủ, ngài chọn phương án nào? 】

Lúc đó, Du Đường mới vừa thay quần áo bình thường, nghe thấy lời của hệ thống thì do dự một chút.

"Du Đường, tài xế tới rồi." Thẩm Dục đang ngồi ở mép giường cầm di động nói với y: "Chúng ta về nhà đi."

Du Đường đối mặt với con ngươi đen nhánh của Thẩm Dục, nhớ tới những lời đêm qua hắn nói với mình, trong lòng vẫn còn cảm thấy xúc động. Y trả lời hệ thống: Ta ở đây thêm một khoảng thời gian nữa, chờ Thẩm Dục vượt qua cơn nguy hiểm thì ta sẽ đi.

【Vâng ạ. 】

*

Du Đường cùng Thẩm Dục xuống lầu. Bởi vì Hàn gia rêu rao đòi chém đòi giết, nên vệ sĩ xung quanh càng lúc càng nhiều, súng ống vũ trang từ đầu đến chân, bảo vệ hai người ở giữa.

Tình cảnh này lại làm Du Đường lần nữa ý thức được Thẩm Dục tuy rằng bề ngoài nhìn lịch sự văn nhã, nhưng bản chất kỳ thật vẫn là đại lão hắc đạo nức tiếng khiến người khác nghe tên là sợ vỡ mật.

Bỗng nhiên cảm thấy căng thẳng hẳn lên, Du Đường ra khỏi bệnh viện mà mắt không nhịn được ngó chung quanh, sợ từ đâu nhảy ra một người thọc Thẩm Dục vài dao.

" Anh đang nhìn gì vậy?" Thẩm Dục kéo tay y lại gần:" Chẳng lẽ đang nghĩ rằng sợ từ đâu đó có người nhảy ra chọc cho em vài dao?"

"???"

Du Đường trừng mắt, nghi ngờ Thẩm Dục có siêu năng lực!

Hắn chắc chắn có thuật đọc tâm!

"Xem ra em đoán đúng rồi." Thẩm Dục nở nụ cười hiếm hoi:" Anh quả nhiên là rất lo lắng cho em."

"......" Du Đường bất đắc dĩ: " Tôi vẫn luôn lo lắng cho em."

Thẩm Dục híp mắt âm u nhìn Du Đường, nhẹ giọng hỏi :" Vậy anh thích em không?"

Chuyển đề tài quá nhanh khiến Du Đường sửng sốt. Sau đó, y trầm mặc nhìn xuống đất.

" Anh xem , đến gạt em anh còn không thèm làm nữa." Thẩm Dục cúi đầu khiến Du Đường không nhìn được vẻ mặt của hắn.

" Thật ra em đã biết từ sớm rồi."

Hắn nói :" Người tự mình đa tình từ trước đến nay không phải anh, mà là em."

Nói xong lời này, Thẩm Dục không đề cập đến vấn đề rối rắm này nữa mà đỡ Du Đường lên xe.

Khi xe khởi động, Thẩm Dục lấy ra một cái di động đưa cho y.

"Anh vẫn luôn thích chơi cái game kia, em sẽ học." Hắn nói :" Tuy là mới học nên kỹ thuật không tốt lắm , nhưng em sẽ không kéo chân sau của anh."

Thanh niên dung mạo mỹ lệ nở nụ cười tươi rói: " Vậy nên lần sau anh chơi game thì rủ em chơi với nhé?"

Du Đường nhận lấy di động, cảm thấy ấm áp.

Y biết Thẩm Dục vốn là một ông cụ non bảo thủ, từ quần áo đến tính cách đều rất truyền thống. Cho nên đôi khi sẽ hơi lạc loài ở cái thời đại này.

Hơn nữa khi làm việc hắn lại rất nghiêm túc, Thẩm gia cũng là được hắn một tay vực dậy nâng lên đỉnh cao.

Ở trong ấn tượng của Du Đường, mỗi ngày Thẩm Dục đều làm việc, rất ít khi có thời gian rảnh rỗi. Nhưng từ khi biết y bị bệnh, Thẩm Dục hoàn toàn vứt công việc và thói quen sống ra sau đầu.

Tựa như mỗi ngày trôi qua ngoài ở cạnh chăm sóc y thì hắn không chịu đi ra ngoài.

Hiện tại lại còn đi học chơi game , thứ hoàn toàn vô dụng với hắn chỉ để dỗ cho y vui.

Nhất thời, Du Đường cũng không biết nên nói cái gì cho tốt nữa.

" Ừm, biết rồi." Du Đường khẽ vuốt ve điện thoại, gật đầu:" Vậy khi nào về sẽ mang em cùng đi pvp, đến lúc đó em sẽ chơi pháp sư, tôi chơi xạ thủ, chúng ta cùng nhau đi hạ thành."

*

Sau khi về đến biệt thự còn có thêm một món quà bất ngờ.

Được đặt ở phòng khách là một chú mèo con Anh lông ngắn màu vàng được cột chiếc nơ trên người như một lễ vật quý báu, đôi mắt của Du Đường bừng sáng. ( Nguyên tác là kim tiệm tầng, tôi không biết giống mèo này là giống gì, dò trên gg cũng không ra nên chém đại)

"Meooo ~"

Chú mèo con õng ẹo mà kêu một tiếng khiến tim Du Đường nhũn thành bãi nước.

" Sao em lại biết tôi thích giống mèo này?!"

Du Đường đúng là rất thích mèo, khi còn ở thế giới cũ cũng có nuôi một con, một con mèo béo ú chân ngắn tũn, ôm vuốt đặc biệt thoải mái.

"Đoán thôi." Thẩm Dục nhìn y vui thích như vậy thì tâm tình cũng hòa hoãn hơn một chút. Hắn không nói cho Du Đường, trong một lần tham gia bữa tiệc ở Trình gia, nhìn thấy y trộm vuốt mèo trong hoa viên. Sau đó hắn đi tìm hiểu mới biết được giống của loài mèo này, là mèo Anh lông ngắn.

" Em đặt tên cho nó chưa?"

Mèo con rất ngoan, Du Đường ôm nó, nó cũng không giãy giụa, ngoan ngoãn cho sờ mó, còn thở khò khè khò khẻ tỏ vẻ thoải mái lắm.

Thẩm Dục: " Chưa có đặt tên đâu, sáng hôm nay vừa bảo người mang qua đây, anh đặt tên cho nó đi."

Du Đường vuốt ve mèo con, cố ý nói:" Vậy gọi là Tiểu Công Chúa đi?


Không đợi Thẩm Dục nói thêm gì, y đã gãi nhẹ cằm mèo con, gọi nó :" Tiểu công chúa, Tiểu công chúa, em có thích cái tên này không nè?"

"Anh......" Thẩm Dục nghe từng tiếng gọi Tiểu công chúa mà nóng hết cả mặt. Hắn vốn định phản đối nhưng khi nhìn thần sắc của Du Đường ôn nhu vuốt ve mèo con thì lại nghẹn họng không nói ra được lời nào. Hơn nữa nghe như vậy, cũng có cảm giác Du Đường đang dỗ dành vuốt ve hắn chứ không phải là con mèo đấy.

Tưởng tượng cho lắm rồi đầu Thẩm Dục lại bắt đầu bay bổng đầy ý tưởng dâm loạn, vội vàng ho nhẹ một tiếng để che giấu.

" Anh thích gọi gì thì cứ gọi."

" Anh thấy vui là được rồi."

Thời gian sau đó, Thẩm Dục chịu khó mặc đồ bảo hộ, võ trang từ đầu đến chân, cầm dụng cụ vệ sinh bắt đầu dọn dẹp nhà cửa.

Du Đường miệng mang khẩu trang ôm Tiểu Công Chúa nằm ườn trên sô pha nhìn hắn bận bịu đi tới đi lui. Thật ra, Du Đường rất muốn Thẩm Dục đi nghỉ ngơi một chút. Bởi vì quầng thâm trên mắt thanh niên đen thui, có bôi mười lớp phấn cũng che không nổi, cũng không biết hắn lấy đâu ra nhiều tinh lực để sử dụng lâu như vậy.

Lúc Thẩm Dục đang quét dọn thì Du Đường mở TV ngồi xem, tùy tiện chọn lấy một bộ phim điện ảnh, nội dùng nhàm chán đến nỗi đang xem thì ngủ quên mất. Sô pha rất lớn, Du Đường nằm ngửa ở trên, Tiểu Công Chúa thì vùi vào lồng ngực y ngủ ngon lành.

Thẩm Dục dọn dẹp xong nhìn sang thấy một người một mèo như vậy thì ánh mắt trở nên nhu hòa. Trong nhà rất ấm áp, nhưng mà hiện tại đang là mùa đông, không đắp chăn thì vẫn sẽ thấy lạnh. Hắn cầm chăn nhẹ nhàng phủ lên người Du Đường, ngồi xổm xuống bên cạnh sô pha, vươn ngón tay vuốt ve khuôn mặt người đàn ông.

Trước khi gặp được Du Đường, hắn chưa từng nghĩ tới có một ngày mình sẽ cam tâm tình nguyện bỏ ra tất cả thời gian và tinh lực, hận không thể dùng toàn bộ tài lực để chăm sóc một người đàn ông như vậy.

Từ khi có ký ức đến giờ, hắn đã chịu quá nhiều thống khổ mà người khác không thể tưởng tượng nổi, cũng đã đứng trên đỉnh cao quyền lực khiến ai nấy đều ngưỡng mộ không thôi.

Thời thơ ấu hèn mọn, thiếu niên khí phách điên cuồng, thanh niên ích kỷ kiêu ngạo.

Đến năm 21 tuổi, hắn đem chân tâm chôn vùi xuống vực sâu, không hề tin tưởng bất kỳ kẻ nào.

Hắn cho rằng bản thân mình cả đời này đều sẽ lẻ loi cô độc, không có điểm yếu.

Không ngờ tới lại xuất hiện một Du Đường xông thẳng vào trái tim hắn.

Người đàn ông này làm hắn lần đầu tiên cảm giác được hạnh phúc và ấm áp khi có người quan tâm, chăm sóc, dỗ dành.

Cũng làm hắn lần đầu tiên sinh ra khao khát muốn được hiểu, được yêu thương một người.

Hắn biết Du Đường không thích mình, nhưng lại cho rằng thời gian còn dài, mình còn rất nhiều thời gian để làm tan chảy trái tim của y.

Nhưng hiện thực lại cho hắn một bạt tai, bắt hắn tỉnh lại từ mộng đẹp, nói với hắn.

---------- Mày làm gì có thời gian nữa.

" Không .....kịp....nữa rồi..." Thẩm Dục cắn răng nhìn Du Đường, tầm mắt dần dần mơ hồ.

Hắn ngửa đầu, dùng tay che lại đôi mắt, sụt sịt mũi, muốn khống chế cảm xúc của chính mình.

Du Đường giật mình tỉnh dậy mở to mắt, đã nhìn thấy Thẩm Dục như vậy, y có chút sững sờ. Đã rất lâu rồi y không thấy hắn khóc. Bởi vì lúc trước , y có nói sống thêm ngày nào thì vui vẻ ngày đó, cho nên Thẩm Dục lúc ở bệnh viện chăm sóc y luôn rất bình tĩnh dịu dàng.

Hiện tai như thế nào lại thành....

Tiểu Công Chúa ở trong ngực cũng tỉnh dậy, nó nhảy khỏi sô pha, cọ tới cọ lui ống quần Thẩm Dục.

Thẩm Dục vội vàng lau nước mắt, quay mặt đi không dám nhìn Du Đường :" Anh, anh dậy rồi à."

" Em vừa mới dọn nhà xong, khăn trải giường đệm chăn đều đã thay thành cái mới, nếu anh thấy buồn ngủ thì đi lên lầu ngủ cho thoải mái."

" Ngủ giường chung quy cũng thoải mái hơn nằm ở sô pha."

"Thẩm Dục." Du Đường đứng dậy, đặt tay ở bả vai Thẩm Dục , cảm giác được thân thể của thanh niên cứng đờ.

" Hai ta ....." Du Đường hít sâu vài lần,  rốt cuộc mới dám mở miệng thăm dò:."......thử quen nhau đi?"