[Xuyên Nhanh] Bạch Nguyệt Quang Của Vai Ác Lại Chết Rồi

Chương 51: Vì vai ác chết lần thứ hai ( 14 )




 "???"

Du Đường bị hỏi thì ngơ ra, nhất thời không hiểu được ý Thẩm Dục.

【 ký chủ! Hắn hình như đang ghen đó! 】Hệ thống còn nhận ra trước cả y, vui vẻ nói : 【Chắc chắn là ghen rồi đó! Bởi vì câu nói cuối cùng của hai người hắn cũng nghe thấy rồi! Còn có tư thế mập mờ trong WC nữa, lại thêm bộ dạng tái nhợt của ký chủ lúc Hàn Tử Thần bị đánh, chắc là hiểu lầm ngài vẫn còn dư tình chưa dứt với Hàn Tử Thần đó nha!】

Du Đường:......Dư tình chưa dứt là cái gì....., Thống Thống em dùng từ này quá sến rồi đó!

" Tôi đang hỏi anh đấy, anh không nghe thấy à?" Thẩm Dục nhíu mày.

Du Đường hoàn hồn, cố gắng ổn định cảm xúc : "Xin lỗi, Thẩm gia, tôi thật sự không hiểu được ý của ngài."

Thẩm Dục âm trầm tiến đến gần Du Đường. Y sợ hắn bị ướt quần áo, vội vàng tắt nước vòi hoa sen nhưng không kịp,  trường bào của Thẩm Dục vẫn bị dính vài giọt nước.

Nhưng lúc này Thẩm Dục hoàn toàn không để ý tới vấn đề cỏn con đó, trực tiếp ép y lùi dần về sau lưng đến tận khi lưng tựa hẳn vào vách tường, hắn mới lạnh lùng nói : " Anh còn định diễn kịch với tôi?"

" Ngay giữa bữa tiệc, anh bảo muốn đi WC, hóa ra là để lén gặp chủ cũ, lại còn bị tôi bắt được tại trận, hiện tại lại còn ngang nhiên diễn trò trước mặt tôi."

" Thế nào rồi?"

" Gặp được gã anh có vui lắm không?

" Lại cảm thấy yêu gã , yêu đến mức không ngừng được chứ gì?"

Du Đường: "????"

Du Đường giật mình nói với hệ thống: Thống Thống, không phải hắn nghe thấy hết cuộc nói chuyện của ta và Hàn Tử Thần rồi sao?

Du Đường: Sao lại vẫn còn hiểu lầm vậy?

Du Đường: Hắn thông minh như vậy, chắc không đến mức nghe không hiểu chứ?

【Ây dô, yêu đương sẽ làm giảm chỉ số IQ đó nha. 】hệ thống tỏ vẻ mình là chuyên gia tình yêu: 【Hắn chắc là giấm đổ chua lè rồi, lại ngại thể diện không dám nói thẳng ra, chỉ có thể kiếm chuyện mắng ngài thôiiiii~~~~】

Du Đường: Ừm, ta cũng hơi hơi hiểu rồi.

Du Đường nghĩ một chút rồi diễn dáng vẻ ẩn nhẫn bất kham, cắn chặt môi dưới, nỗ lực co rụt cơ thể lại.

" Thẩm gia, ngài hiểu lầm rồi...tôi..."

" Tôi là bị thiếu gia bắt gặp, tôi không có liên hệ với anh ấy, hơn nữa tôi vẫn luôn biết thiếu gia chán ghét tôi, thực ra tôi cũng không có dám mong ước có quan hệ gì với anh ấy, từ lâu đã hết hy vọng rồi, ngài có thể tin tưởng tôi một chút được không?"

Du Đường cố gắng diễn ra vẻ từ bỏ hy vọng với tình yêu, nhưng Thẩm Dục lại nhìn ra thành y vẫn chưa buông bỏ được tình ý với Hàn Tử Thần, chỉ cần gã ngoắc ngoắc ngón tay, Du Đường sẽ ngay lập tức phản bội hắn, cầm tài liệu mật vẫy đuôi chạy đến chỗ Hàn Tử Thần.

---------------Tôi có nghe người làm nói lại, cậu giấu rất nhiều ảnh chụp tôi trong phòng------

Đột nhiên trong đầu phát ra lời nói của Hàn Tử Thần lúc nãy khiến nỗ lực đè nén lửa giận của Thẩm Dục đi tong.

Hắn không hiểu cái tên Hàn Tử Thần đó thì có chỗ nào tốt mà có thể làm Du Đường mê mẩn cỡ này!

"Hôn tôi."

"?"Du Đường trợn tròn mắt, ngạc nhiên nhìn Thẩm Dục.

Mặt Thẩm Dục vẫn vô cảm y như lúc nãy, hắn lại cao hơn Du Đường nửa cái đầu, lúc này rũ mắt nhìn xuống y : " Anh không phải muốn tôi tin rằng anh không còn cảm giác gì với Hàn Tử Thần sao?"

"Vậy hôn tôi đi."

" Cho tôi thấy quyết tâm của anh."

"???"

Du Đường bị mạch não thần kỳ của Thẩm Dục làm choáng váng.

Đang suy nghĩ cách ứng phó, lúc giương mắt lên lại đột nhiên phát hiện vành tai của Thẩm Dục hình như hơi đỏ?

Du Đường ngạc nhiên.

Hắn là....là đang thẹn thùng à???

Hùng hùng hổ hổ bảo mình hôn hắn, khí thế bừng bừng như là đi thẩm vấn tội phạm, thế mà lại bày đặt thẹn thùng???

Du Đường bỗng thấy dở khóc dở cười.

Nhưng là một vị ảnh đế có tâm với nghề, việc này y có thể làm được.

Y cắn môi dưới, đứng thẳng lên nhìn Thẩm Dục :" Nếu làm như vậy có thể làm ngài tin tưởng tôi."

" Tôi sẽ làm..." Y vươn tay vịn lên bả vai của thanh niên, nhẹ giọng nói:" Hy vọng Thẩm gia đừng ghét bỏ tôi."

Kỳ thật lúc tay Du Đường vịn lên bả vai của Thẩm Dục là hắn đã hóa đá rồi.

Khi người đàn ông đặt một nụ hôn nhẹ như lông vũ lên cánh môi hắn, mặt hắn chợt nóng như bị lửa thiêu.

 Cảm giác xa lạ quét qua toàn thân, cả người bị nóng rực y như là bị ném vào lò lửa.

Du Đường vốn định hôn nhẹ một cái rồi chuồn thẳng, lại không ngờ được ngay sau đó y bị Thẩm Dục gắt gao ấn lên vách tường trong phòng tắm mà hôn sâu.

Vẻ bề ngoài thanh phong tễ nguyệt của Thẩm Dục chính ra chả liên quan gì đến bản thân hắn ta hết, nụ hôn của hắn đầy sự chiếm hữu, làm cho Du Đường trở tay không kịp, chỉ có thể bị động mà nhận lấy.


Vị rượu vang đỏ nhàn nhạt quấn quýt giữa môi răng hai người. Du Đường muốn đẩy ra, eo lại bị bàn tay to lớn nắm chặt, kéo sát lại cận kề ngực của Thẩm Dục.

Không khí trong phòng tắm càng lúc càng nóng, làm người ta không thể thở nổi. Chờ đến lúc Thẩm Dục thỏa mãn rồi buông ra, Du Đường chân đã mềm nhũn.

Mẹ nó, đây không phải nụ hôn đầu của thằng nhóc này à?

Sao lại điêu luyện vậy?

Du Đường bị hôn tới khóc không ra nước mắt.

" Ngon lắm.." Thẩm Dục giọng khàn khàn, như là đang cố chịu đựng cái gì.

" Lần này tôi tạm tin anh."

Hắn buông Du Đường ra, để lại một câu:" Không được có lần sau." rồi xoay người bước ra khỏi phòng tắm. Chỉ là bước chân vội vàng hoảng loạn không giống ngày thường, đem nội tâm nổi sóng của mình trưng hết ra ngoài.

......

Du Đường tắm rửa thoải mái, sấy khô tóc xong mới đi ra ngoài.

Y đến phòng trà pha một ấm trà, đặt lên khay sau đó bưng khay đi vào phòng ngủ của Thẩm Dục.

Bởi vì Thẩm Dục hiện tại có chứng khao khát da thịt rất nặng đối với y, cho nên hai người mấy ngày nay đều ngủ chung giường.

Du Đường muốn chữa bệnh cho Thẩm Dục, cũng dần dần gần gũi tiếp xúc với hắn theo thói quen.

Hệ thống có hỏi qua y , nằm bên cạnh Thẩm Dục như thế có cảm giác gì không.

Du Đường quyết đoán lắc đầu.

Y nghĩ nếu Thẩm Dục cứ giữ như hiện tại thì tốt, y vẫn có thể ngủ chung với hắn đến lúc nhiệm vụ hoàn thành. 

Thế mới tốt.

Nửa tiếng sau, Thẩm Dục mới mở cửa phòng tắm bước ra. Thanh niên mặc áo ngủ mang dép lê, người vẫn còn vương vài giọt nước, khuôn mặt trắng bệch lại nhuốm thêm một tầng ửng hồng, gương mặt tuấn mỹ lại càng thêm nhu hòa, ai nhìn cũng phải cảm thán một câu thật là xinh đẹp.

Du Đường không hề có cốt khí mà nhìn ngắm cơ thể hắn.

Vừa lúc đó lại bị Thẩm Dục bắt gặp.

Tầm mắt hai người giao nhau, trong đầu Thẩm Dục nhớ tới vừa rồi mình vừa tự " an ủi" vừa nghĩ đến Du Đường, liền chột dạ quay mặt đi.

"Thẩm gia, ngài có muốn uống trà không?" Du Đường mở miệng trước để không khí bớt xấu hổ :"Trà nóng có thể giải rượu."

" Để đó lát nữa tôi uống." Thẩm Dục đến ngồi xuống cạnh bàn:" Lại đây sấy tóc cho tôi đã."

Từ khi chấp nhận Du Đường bước vào cuộc sống của mình, Thẩm Dục rất thích được y chăm sóc hầu hạ.

Cảm nhận từng ngón tay nhẹ nhàng vờn quanh mái tóc khiến Thẩm Dục thoải mái híp mắt lại, bộ dạng hưởng thụ y như một con mèo nhỏ,

Du Đường có hơi buồn cười. Y từng chút từng chút một chăm sóc cho mái tóc của Thẩm Dục, sấy khô tóc rồi lại bôi lên một ít tinh dầu thơm thoang thoảng, sau đó y mới mang máy sấy đi cất.

Chỉ là y vừa định ra ngoài thì lại bắt đầu ho khan.

"Khụ khụ khụ......" 

Hình như do Hàn Tử Thần lúc nãy quá mạnh tay ảnh hưởng đến bệnh của Du Đường, lần này Du Đường ho thật sự rất nhiều,  làm Thẩm Dục ở trong phòng cũng nghe thấy.