Trong cuộc đời dài đằng đẵng gần trăm năm, số lần Lục Thanh Uyên khóc có thể đếm được trên đầu ngón tay. Hắn đã quen ẩn nhẫn, ngụy trang, cho rằng lớp vỏ bọc đó sẽ khiến bản thân đao thương bất nhập, không gì có thể tổn thương hắn. Nhưng giờ khắc này, nước mắt lại không chịu khống chế, mà tràn ra như vỡ đê.
Khi bị Du Đường đưa ra khỏi không gian trò chơi, hắn lập tức vận dụng năng lực để mở ra không gian, nhưng thử đi thử lại rất nhiều lần, làm cách nào cũng không thể mở ra được. Thật ra, mỗi một trò chơi vô hạn do hắn tạo ra cũng là một khế ước. Bởi vì hắn đã ký hiệp nghị với Thần Hắc Ám, nên mới có quyền hạn can thiệp vào thế giới nhân loại thông qua phó bản trò chơi.
Trong không gian của trò chơi, quy tắc luôn luôn cố định, một khi vi phạm thì phải chịu sự trừng phạt. Ở phó bản đầu tiên, hắn phá lệ một lần vì Triệu Đình Đình, ở phó bản thứ hai, hắn vốn muốn Vương Chí Bân phải chết, nhưng khi nhìn thấy Du Đường bị thương thì hắn mới hiểu được quyết tâm của y. Cho nên hắn mới ra tay hỗ trợ mang những người còn lại ra khỏi không gian của trò chơi.
Nhưng hắn không ngờ phản phệ lần này sẽ mạnh đến mức như vậy. Càng không ngờ đến chuyện Du Đường sẽ dùng cấm thuật hy sinh bản thân để cứu mình.
Đến lúc phát hiện ra chuyện không gian trò chơi đã hoàn toàn tiêu tán, xác định được Du Đường thực sự đã tử vong thì Lục Thanh Uyên mới cảm nhận được sự sợ hãi và tuyệt vọng khốn cùng.
Cây Thiên Đàng sẽ chuyển sinh những thiên sứ tử vong là truyền thuyết ở Ma giới. Bởi vì bị hạn chế bởi quy định cho nên Lục Thanh Uyên không được phép đặt chân lên Thiên Giới, bản thân hắn cũng không biết rõ Du Đường có thật sự chuyển sinh được hay không.
Hơn nữa..........Kể cả Cây Thiên Đàng có hồi sinh được đối phương thì sao.
Chắc chắn Du Đường sẽ không thèm đến Ma Giới để gặp hắn nữa.
Từ đầu đến cuối hắn luôn luôn đối xử tệ với y, có cơ hội là làm khó làm dễ, suốt ngày gây rối, chỉ cần là chuyện Du Đường không thích thì hắn sẽ làm hết..............
Dù là bất kỳ ai cũng sẽ không muốn gặp lại ác ma xấu xa như hắn thêm lần nào nữa, đừng nói đến chuyện đến tìm hắn..........
Tiểu ác ma ngạo kiều bị bao vây bởi sự tự ti vô hạn, nhưng chung quy hắn vẫn muốn lên Thiên Giới nhìn một lần. Nhìn một lần thôi cũng được rồi.
Chỉ cần biết Du Đường vẫn còn sống.
Còn sống vui vẻ hạnh phúc là được rồi.......
"Du Đường......" Lục Thanh Uyên ôm siết người trong lồng ngực, nức nở khóc không thành tiếng.
"Anh còn sống, tốt quá, tốt quá, anh, anh còn sống........"
Du Đường vốn dĩ vẫn còn đang bình thường, nhưng khi nghe thấy tiếng thút thít nghẹn ngào của Lục Thanh Uyên thì cũng không ngăn được khóe mắt cay cay.
Trái tim đau đớn như bị ai bóp chặt.
Tiểu ác ma này khi nào khóc nhè cũng sẽ cố ý tìm một góc chui vào đó ngồi lau nước mắt, tuyệt đối không cho ai nhìn thấy mình yếu đuối, toàn tự khóc tự dỗ rồi tung ta tung tăng chạy tới náo loạn với y.
Thế mà bây giờ lại khóc lóc thê thảm như vậy trước mặt một đám thiên sứ mà hắn ghét cay ghét đắng.
Xem ra lần thân xác tử vong này của mình đã làm tiểu ác ma thật sự sợ hãi.
"Được rồi, được rồi, nín đi." Du Đường dỗ dành: "Chỉ cần còn linh hồn thì thiên sứ sẽ bất diệt, anh không chết được đâu, em cũng biết chuyện này mà? Sao lại còn sợ đến mức như vậy?"
"Em, thật ra em cũng không biết........." Lục Thanh Uyên cũng cảm thấy mất thể diện nhưng hắn không khống chế được, chỉ giương đôi cánh đen khổng lồ lên che khuất cả hai rồi nghẹn ngào nói: "Em sợ Cây Thiên Đàng không có thật, em sợ anh chết.........."
"Xin lỗi anh, tiên ông."
"Chúng ta đừng chơi trò chơi nữa được không? Em nhận thua, em sẽ cải tà quy chính, chỉ cần anh ở bên em thôi, em nhất định sẽ nghe lời anh.............."
Lúc trước Lục Thanh Uyên luôn luôn ngạo kiều, có đánh chết cũng không bao giờ nói những lời mất mặt thế này, nhưng bây giờ vòng tay ôm lấy Du Đường vẫn không nhịn được run rẩy. Du Đường thở dài, nhất thời cũng không biết phải nói lời gì để hắn an tâm.
Y nhìn về một đám thiên sứ đang trợn mắt há hốc mồm ra nhìn rồi ho khụ một tiếng, lặng lẽ chỉ tay vào Lục Thanh Uyên sau đó mấp máy môi làm khẩu hình: "Tôi phụ trách mang cậu ta đi, mọi người mau lùi lại hết đi——"
Du Đường có ký ức của nguyên chủ, cho nên y biết toàn bộ thiên sứ của Thiên Giới có xúm nhau hội đồng thì cũng chưa chắc đã là đối thủ của Lục Thanh Uyên, bằng không thì hắn cũng đã không đến mức trở thành ác ma bị truy nã duy nhất của Thiên Giới.
Thiên sứ quản lý nhân sự bị Du Đường dọa sợ lúc nãy đang run cầm cập trốn đằng sau một thiên sứ chấp pháp, anh ta thò đầu ra hét lên: "Chúng ta rút lui, để lại nơi này cho thiên sứ Du Đường kia đi, bằng không nếu Lục Thanh Uyên mà nổi điên lên thì chúng ta chạy không kịp đâu!"
Các thiên sứ chấp pháp đánh nhau với Lục Thanh Uyên từ nãy đến giờ đều đã mệt mỏi rã rời, nghe thấy lời của quản lý nhân sự thì nhụt chí, vội vàng gật đầu đồng ý rồi bay đi. Chưa đến một phút sau, tất cả thiên sứ đều đã giải tán hết, nơi này chỉ còn dư lại mỗi Du Đường và Lục Thanh Uyên đang yên lặng ôm siết lấy nhau.
"Anh.........." Mắt mũi của Lục Thanh Uyên đỏ rực, nước mắt nước mũi tèm lem, hắn nghe thấy lời của Du Đường thì ngơ ngác một lát mới phản ứng lại được: "Anh thật sự muốn trở về với em sao?"
"Anh không trở về với em thì còn đi đâu?" Du Đường thấy bộ dạng mong đợi của hắn thật sự rất đáng yêu, bèn vươn tay véo má Lục Thanh Uyên: "Hơn nữa nếu anh không ở bên em, em lại quấy rối Thiên Giới giống ngày hôm nay thì làm thế nào bây giờ?"
Y cố ý bắt chước giọng điệu của tiểu ác ma: "Vì toàn bộ sự an bình tốt đẹp của Thiên Giới, anh đây sẽ miễn cưỡng hy sinh bản thân để ở bên em."
"Nhưng mà em cũng phải bảo đảm mình nói được thì làm được." Du Đường thấy da mặt của Lục Thanh Uyên thật sự non mịn, sờ rất sướng tay bèn tham lam vươn cái tay còn lại xoa má bên kia của hắn, vừa sờ sờ nhéo nhéo vừa nói: "Nếu anh ở bên em thì em nhất định phải nghe lời anh, không được quấy rối, không được gây chuyện, có làm được không?"
Giọng nói dịu dàng của người đàn ông phảng phất mang theo ma lực khiến cho đầu óc của Lục Thanh Uyên choáng váng, cả người mơ mơ màng màng, cảm giác thỏa mãn ngập tràn trong lòng như muốn nổ tung ra ngoài. Hắn nắm lấy bàn tay Du Đường, kề môi lên khẽ mổ nhẹ vào mu bàn tay của y một cái rồi gật đầu.
"Ừm, em nhất định nói được thì làm được."
*
Kết quả của việc dỗ dành Lục Thanh Uyên khá là tốt, Du Đường tin tưởng một trăm phần trăm rằng về sau Lục Thanh Uyên sẽ biến thành trung khuyển công nói đâu nghe đấy.
Nhưng trăm triệu lần không ngờ tới, vừa mới đặt chân đến Ma Giới, y đã bị Lục Thanh Uyên lén đánh ngất rồi khi trợn mắt ra một lần nữa thì phát hiện bản thân đã bị giam cầm.
Chẳng qua là chuyển nhà giam từ tầng hầm ngầm sang giường lớn kiểu Âu xa hoa lộng lẫy.
Áo bào trắng trên người đã được đổi sang áo ngủ tơ lụa màu đen, dây xích thanh mảnh kéo dài từ cổ tay đến đầu giường, khi lay động còn có thể nghe được âm thanh va leng keng vào nhau của kim loại.
Du Đường dùng tay giật xích thì phát hiện năng lực của bản thân đã bị hạn chế. Thế là nổi cáu lên giật liên tục không ngừng, sau khi nhận ra không cách nào làm đứt được cái dây xích này thì y thở dài một hơi, quay đầu nhìn tiểu ác ma đang nằm bên cạnh mình.
Hoa văn màu đen kia đã bao phủ nửa khuôn mặt của Lục Thanh Uyên nhưng lại không làm ảnh hưởng đến bề ngoài của hắn một chút nào, bộ dạng nhắm mắt nằm ngủ vừa mỹ lệ vừa tà ác.
Tiểu ác ma nghe thấy động tĩnh bên cạnh thì uể oải mở mắt, hắn nhìn Du Đường rồi nở nụ cười xán lạn lộ ra hai cái răng nanh be bé.
Lục Thanh Uyên vươn tay nắm lấy cổ tay Du Đường rồi kéo vào lồng ngực ôm thật chặt, cánh môi áp lên trán rồi di chuyển xuống đôi mắt, hai bên má, sống mũi, cuối cùng mổ nhẹ một cái lên đôi môi nhạt màu.
Hắn cất tiếng hỏi: "Đường Đường, chúng ta làm luôn bây giờ đi, được không?"
-------
Editor : anh quan.